Chương 1: Tống Kỳ

“Xin chào, lại là tôi tiểu Huyền. Hôm nay tôi sẽ dạy các bạn làm món cơm trứng tráng mà tôi rất giỏi.”

Tôi là một blogger ẩm thực, trong buổi phát sóng trực tiếp hôm nay tôi vô tình bị ngã, và bàn tay phải vàng của tôi cũng vô tình bị thương.

Tôi đã xin lỗi những người hâm mộ của mình và nhanh chóng đến bệnh viện gần nhất.

Tôi sợ nhất là đau, trên đường đến bệnh viện tôi cứ khóc mãi, và tôi không thể kìm lại được khi đến bệnh viện.

Sau khi vào bệnh viện và đăng ký, tôi đi thẳng đến phòng khám, bác sĩ thấy tôi đang khóc như mưa, anh ấy nghĩ tôi có chuyện gì vội vàng chạy đến.

"Không sao đâu, em đừng khóc, chỉ là gãy xương nhẹ thôi. Tay này em đừng cử động. Tôi sẽ bó bột cho em, gần đây em tạm thời đừng dùng lực. Hãy cẩn thận để không gây thương tích thứ cấp nhé. Về chế độ ăn uống, em có thể ăn một số loại rau. Hàm lượng vitamin C tương đối cao, có lợi cho sự phát triển của vảy và chữa lành vết thương. Thông thường, chúng ta nên ăn nhiều thức ăn nhẹ hơn, và ăn nhiều thịt gà, trứng, cá, gan động vật, v.v. để bổ sung vitamin A, D, canxi, protein..." Tôi nghe bác sĩ nói rất nhiều, cảm thấy bác sĩ rất trẻ, giọng nói của anh ấy rất nam tính và chất giọng còn tốt hơn những diễn viên l*иg tiếng đó.

Nhưng mắt tôi nhoè đi vì nước mắt cho nên tôi không thể nhìn thấy gì cả. Tôi quệt nước mắt bằng tay trái để có thể nhìn thấy người trước mặt tôi.

Ô mai gót, các chị em, bác sĩ bây giờ có cần đẹp trai như vậy không?

Tôi nhìn vị bác sĩ đó đeo một cặp kính gọng vàng, một khuôn mặt vô cùng đẹp trai, có nốt ruồi lệ ở mi, mặc chiếc áo blouse trắng cũng rất đẹp trai à nha, vai rộng eo hẹp, dáng người mảnh khảnh thẳng thắn. Có thể nhận thấy rằng bình thường anh ấy chắc chắn siêng tập thể dục.

Tôi hơi sững sờ. Vị bác sĩ này rất đẹp trai nha.

Tôi từ nhỏ đã từng nhìn thấy qua vô số người đàn ông đẹp trai, nhưng tôi chưa bao giờ thấy một anh chàng nào đẹp trai như vậy, anh ấy hoàn toàn đúng gu của tôi.

Tôi chợt nhận ra rằng tôi đang đến gặp một bác sĩ chứ không phải gặp một người đàn ông đẹp trai.

Tôi ngoan ngoãn thu tầm mắt lại và hỏi nhẹ nhàng, "Bác sĩ, anh có thể nói lại không? Tôi sẽ ghi lại nó, anh nói nhanh quá nên tôi không nghe rõ.”

"Tôi sẽ viết nó ra cho em.” Bác sĩ lấy một cây bút từ túi ngực của anh ấy, tùy ý xé một mảnh giấy trên bàn và bắt đầu viết một cách hăn hái, tôi nhìn vào nét chữ sinh động và mạnh mẽ của anh ấy, nét chữ này so với nét chữ chó gặm của tôi thì đẹp hơn rất nhiều.

Nhìn vào bảng tên trên ngực anh ấy, ghi "Tống Kỳ", hóa ra tên bác sĩ là Tống Kỳ.