14
Mặt ta đỏ bừng, vội vùng vẫy: “Ngươi đừng xằng bậy, ta không thể bị mua chuộc chỉ bằng một miếng ngọc bội đâu!”
Lấy một chút vàng thật bạc trắng thì ta có thể suy xét một chút.
Động tác của hắn cứng đờ, nhạo một tiếng: “Ngươi nghĩ nhiều quá rồi, ta chỉ muốn xem vết thương của ngươi."
Có chút xấu hổ.
Hắn không cởϊ qυầи ta mà chỉ nhẹ nhàng dùng tay ấn nhẹ qua lớp vải.
"Có đau không?”
"A... Chính ngươi thử xem chẳng phải sẽ biết sao." Ta giận dữ trả lời.
"Như thế này thì sao?”
"Như thế này tốt hơn, một chút. Ngươi nhẹ chút, nhẹ một chút...”
Ta đang mong được trở về càng sớm càng tốt, nhưng lúc này xe ngựa lại giảm tốc, hơn nữa Đơn Đại còn ở bên ngoài lớn tiếng nói chuyện phiếm với người đánh xe, nói mấy điều vô nghĩa.
Bọn họ đang làm cái quái gì thế?
Thời điểm xuống xe ngựa, Đơn Đại liếc nhìn mái tóc rối bù của ta rồi mỉm cười một cách kỳ kỳ quái quái.
Nụ cười này sao lại giống bà mối trong thôn như thế chứ.
Ta đói quá đói thật sự, vội vàng bước vào phủ, vừa bước qua ngưỡng cửa liền nghe thấy tiếng gọi khe khẽ: “Biểu ca … ”
Lần theo âm thanh nhìn lại, ta nhìn thấy một thiếu nữ mặc váy màu hoa anh thảo, khuôn mặt thanh tú tinh xảo, nước da trắng nõn, dáng người mảnh khảnh, tay cầm một chiếc ô giấy dầu màu vàng cam, giống như một nhân vật bước ra từ một bức tranh.
Nàng nhìn thẳng vào Đơn Cẩn bằng đôi mắt hạnh nhân, khi nàng nhấc chân bước qua ngưỡng cửa, không cẩn thận vướng một chút.
Cả người lao về phía trước.
Không giống như để ta ngã quỳ xuống một cách chật vật, Đơn Cẩn lần này vững vàng đưa tay đỡ lấy nàng ấy, hơn nữa còn ôn nhu hỏi: “Muội về lúc nào vậy? Nếu thân thể không khỏe liền nghỉ ngơi nhiều hơn, không cần chạy lung tung.”
Bọn họ sóng vai đứng cạnh nhau, cùng đứng dưới một chiếc ô, nhìn qua thật đúng là một đôi đăng đối.
Đơn Cẩn không có thời gian quan tâm đến ta nên ta lại vùi đầu trở về viện nhỏ, ăn mỳ gà.
Sau khi ta ăn xong hết, ma ma mới vội vàng chạy tới và nói rằng đầu bếp quên thêm muối vào mỳ.
Phải không?
Có lẽ ta đói quá nên ta không có cảm nhận được.
Ăn xong, ta ngồi dưới hành lang tiêu thực, nhớ lại khi Đơn Đại đưa ta về viện, giải thích vì sao hôm nay bệ hạ lại đến nhanh như vậy. Là vì, Đơn Cẩn đã đến hoàng hậu nương nương hỗ trợ.
Còn có, biểu muội của Đơn Cẩn là Thẩm Anh đã mồ côi cha mẹ khi còn nhỏ và được nuôi dưỡng ở Hầu phủ, lớn lên cùng Đơn Cẩn. Bởi vì thân thể không tốt nên một năm có hơn phân nửa thời gian sống ở trong chùa.
Hai con ma ốm ở bên nhau, không sợ về sau sinh ra một ma ốm nhỏ sao?
Ngay khi ta đang nghĩ vậy, một tiếng ho nhẹ vang lên.
Thẩm Anh tới.
Nàng cười đến hào phóng thân thiết, lôi kéo tay của ta: “Muội muội, thật sự phải đa tạ muội, nếu không phải nhờ có muội, lần này người lâm vào khốn cảnh chính là ta."
15
A?
Nàng ấy gọi đây là lâm vào khốn cảnh?
Tuy rằng ta ăn một gậy lớn nhưng ta vẫn mặc quần áo lụa là, chăn ấm đệm êm, ăn sơn hào hải vị.
Nếu đây là khốn cảnh, ta sẵn sàng bị mắc kẹt trong đó suốt quãng đời còn lại.
Thẩm Anh không biết ta đang nghĩ gì, cười đến chân thành: “Muội nghe không hiểu cũng không sao. tóm lại thì muội hãy nhận lời cảm ơn của ta.”
Vừa nói nàng vừa vẫy tay, tỳ nữ phía sau bưng một cái khay lên.
Người tốt a, bên trong tất cả đều là châu báu trang sức, còn có hai thỏi vàng.
Ôi trời ơi.
Thế này có thể đổi được bao nhiêu người đàn ông mạnh mẽ a?
Thẩm Anh hài lòng nhìn ta chảy nước miếng, tỳ nữ rất có mắt nhìn, muốn đặt đồ xuống.
Ta nhịn đau nắm tay nàng ấy, lắc đầu: “Là Đơn Cẩn đưa ta về, muốn đưa đồ vật cũng là hắn đưa, Thẩm cô nương mang đồ vật về thôi.”
Thẩm Anh cau mày lại.
Ta lấy mặt dây chuyền ngọc từ trong tay áo ra và nói: “Thật ra hôm nay hắn đã đưa cho ta rồi."
Ánh mắt Thẩm Anh rơi vào trên mặt ngọc bội, sắc mặt thay đổi lớn, cuối cùng buồn bực rời đi.
Khi đi đến cuối hành lang, nàng đột nhiên quay người lại, trong màn mưa mù mịt, đôi mắt nàng trông đặc biệt âm trầm.
Rất tốt.
Ngươi cảm thấy khó chịu ta liền thoải mái.
Đang giả vờ rộng lượng trước mặt ai vậy? Nhìn ánh mắt hôm nay của nàng, ta có thể nhìn ra nàng muốn có con với Đơn Cẩn.
Không cần coi ta là kẻ thù trong tưởng tượng, Đơn Cẩn đối với ngươi tốt hơn ta nhiều.
Ta da dày thịt béo, một gậy lớn kia không làm ta bị thương gân cốt, ta bôi một ít thuốc làm tan máu ứ và dưỡng trong hai ngày là có thể khoẻ mạnh trở lại rồi.
Lúc này, Bệ hạ ban chiếu chỉ, vì ta có công cứu giá nên được phong làm Minh Nguyệt quận chúa, đặc biệt cấp cho một huyện có 300 hộ gia đình, hàng năm được còn có thể lãnh bổng lộc.
Hơn nữa, ta còn có thể tham gia cuộc săn mùa đông vào hai ngày sau.
Thái giám Tiểu Quế Tử đến tuyên chỉ, thần thần bí bí đi tới nói: “Ý của bệ hạ, sẽ có rất nhiều con cháu thế gia đi tham gia hội săn mùa đông. Quận chúa có thể tự mình chọn một người, xem có hợp duyên hay không.”
Trời ơi.
Đây nào phải bệ hạ, đây là cha ruột của ta mới đúng.
Săn bắn cũng không là trọng điểm, trọng điểm là giải quyết vấn đề hôn nhân cho nam nữ ở kinh đô, thực hiện tự do lựa chọn.
Đơn Cẩn sức khỏe không tốt, nghe Đơn Đại nói rằng hắn sẽ không tham gia những hoạt động như vậy trong những năm trước.
Khá tốt.
Hắn ở trong phủ tình chàng ý thϊếp với biểu muội, ta ra bên ngoài tìm kiếm đối tượng cho chính mình.
Kết quả, sáng sớm ta vén rèm lên xe ngựa, đã nhìn thấy Đơn Cẩn đang nhàn nhã tự đắc ngồi uống trà.
Ta bĩu môi.
Hắn đặt tách trà xuống, chậm rãi liếc nhìn ta một cái: “Ngay cả một cái cung cũng không biết kéo, bệ hạ cho ngươi đi làm cái gì?”
Ta vui vẻ đáp: “Bệ hạ nói, ta có thể chọn trong số những người tham gia một người đàn ông mà ta thích, he he he … ”
Đơn Cẩn hơi nhướng mày, rót một tách trà đưa cho ta: “Uống đi, nhiệt độ nước vừa phải."
Đúng lúc ta cũng khát nước nên không hề phòng bị, bưng chén lên và uống một ngụm lớn.
Nóng đến mức ta phun hết ra ngoài.
Ta hung tợn trừng mắt nhìn hắn: “Có phải là ngươi cố ý không?”
Hắn nhấp một ngụm trà trước mặt, thần sắc bình tĩnh nói: “Ta cảm thấy nhiệt độ nước vừa phải."
Điều đó có thể giống nhau sao?
Tách trà của ngươi đã bị ngươi cầm ở trong tay nửa ngày, đã sớm lạnh.