Chương 5

11

Đơn Cẩn môi hồng răng trắng, dung mạo đẹp trai nhưng Trấn Bắc hầu lại mạnh mẽ, thân hình cường tráng. Chính là hình tượng đàn ông nam tính mà ta muốn, nhưng chính là hơi lớn tuổi một chút.

Đôi mắt ông uy nghiêm và sắc bén, chậm rãi nhìn khuôn mặt ta một lượt, gật gật đầu, khen ngợi: “Có vài phần tương tự."

Điều này có nghĩa là gì?

Đơn Cẩn nhìn ta liếc mắt một cái, trong mắt có ý gì đó không thể diễn tả được, nói: “Quý phi nương nương triệu ngươi vào cung yết kiến."

Ma ma muốn mang ta đi trang điểm một chút, nhưng Đơn Cẩn ngăn lại: “Cứ để như vậy đi, để thấy được khuôn mặt nguyên bản.”

Ta có chút kích động trên đường đến hoàng cung.

Nghĩ đến một cô gái nhà quê nhỏ bé như ta lại có thể vào cung được, he he he...

Đủ để ta khoe khoang cả đời.

Đơn Cẩn vẻ mặt u ám nói: “Chuyến này chỉ sợ là Hồng Môn Yến.”

Ta vui mừng khôn xiết: “Có yến hội? Đồ ăn không?”

“Khụ khụ khụ … ” Đơn Cẩn bị ta làm cho sặc đến ho khan.

Ta cười ha hả: “Ta biết nó có thể nguy hiểm, nhưng sợ hãi cũng không làm được chuyện gì. Không bằng cứ nghĩ về mặt tích cực thôi."

Ta ấn mạnh vào cặp đùi đang run rẩy của mình, lớn tiếng nói: “ Ta không sợ chút nào cả.”

Đơn Cẩn liếc mắt nhìn ta và khóe miệng hơi nhếch lên.

Hắn lấy trong tay áo ra một chiếc trâm làm bằng gỗ, cài vào tóc ta: “Yên tâm, mạng sống của ngươi sẽ không gặp nguy hiểm đâu. Ta sẽ đợi ngươi ở bên ngoài."

Hắn sẽ không đi cùng ta à?

Xong rồi, ta còn run hơn nữa!

Trên đường đi, ma ma giới thiệu ngắn gọn cho ta.

Đương kim hoàng hậu xuất thân ở phủ Trấn Bắc hầu, trong khi Phi tần được sủng ái nhất hiện nay lại sinh ra ở phủ Khánh quốc công. Hai bên đã bất hòa lâu rồi.

Con lợn béo mà ta quăng ngã ngày hôm qua chính là em trai ruột của Khánh phi - thế tử phủ Khánh quốc công.

Ta đây là đến hoàng cung sao?

Không!

Ta là đi đầm rồng hang hổ a!

Khi bước vào cung của Khánh quý phi, ta liền nhìn thấy khuôn mặt béo núc ních đang cười đắc ý của Khánh heo.

Da đầu ta tê dại, trong lòng ta có một dự cảm chẳng lành.

Quả nhiên, Khánh quý phi mỹ diễm động lòng người duỗi ngón tay sắc bén nâng cằm ta lên, nở nụ cười rạng rỡ, giọng điệu dịu dàng: “Lớn lên trông cũng khá đẹp đấy.”

"Một nha đầu thôn dã ở nông thôn cũng có thể vào phủ Khánh quốc công làm nha hoàn ấm giường, cũng không biết là phúc khí ngươi đã tu luyện mấy đời mới có."

Đầu óc ta nóng lên, lập tức: “A” một tiếng, đứng dậy lùi lại vài bước, nghiêm mặt từ chối: “Ta không muốn làm thϊếp của hắn.”

Đừng nói làm thϊếp, làm chính thê ta cũng không hiếm lạ.

Vẻ mặt tươi cười của Khánh phi lập tức trầm xuống.

Ma ma phía sau tức giận mắng: “Thật to gan, ngươi dám làm trái lời Quý phi, ngươi không muốn cái mạng nhỏ này nữa sao?”

"Người tới, kéo xuống đánh hai mươi gậy lớn."

Khánh heo béo ở một bên cười khúc khích: “Giữ cho nàng một mạng, ta còn muốn nàng sinh con đẻ cái cho ta nữa đấy.”

Nếu như phải có con với người như vậy, ta thà sống cô đơn suốt đời còn hơn.

Lực tay thái giám trong cung thật khỏe, một gậy đánh xuống còn đau hơn bị lợn rừng ủn mông.

Nếu như hai mươi gậy lớn đánh xuống, ta e rằng hơn nửa cái mạng của ta sẽ bỏ ở đây.

Đơn Cẩn, đồ lừa đảo này, còn nói ta sẽ không có việc gì, còn nói sẽ ở ngoài cung chờ ta.

Chắc là hắn đang đợi để nhặt xác cho ta.

Nghĩ đến đây, nước mắt ta lại lộp độp mà rơi xuống.

12

Gậy lớn thứ hai sắp rơi xuống, ngoài cửa vang lên tiếng hô "Bệ hạ giá lâm.”

Sẽ là một vị cứu tinh sao?

Ma ma và mấy tên thái giám muốn kéo ta dậy, nhưng ta ôm chặt chiếc ghế, khóc lớn: “Ta sẽ không bao giờ làm thϊếp cho ai cả, các ngươi cứ đánh ch.ết ta đi...”

Trong sân mọi người lần lượt quỳ xuống, Khánh quý phi cũng nũng nịu ôm lấy cánh tay bệ hạ nói: “Hôm qua nha đầu này đã Khánh Nguyên bị thương, nó không những không so đo, còn muốn cưới nàng về làm thϊếp thất, nhưng nha đầu này còn không biết điều như thế.”

Ta ôm chặt chiếc ghế không buông tay, nhìn thấy một bóng người mặc màu vàng sáng đang ngồi xổm trước mặt ta.

Ánh mắt hắn dừng lại trên mặt ta, cuối cùng rơi xuống chiếc trâm bằng gỗ trên đầu ta, trầm giọng hỏi: “Ngươi là người ở nơi nào?”

"Văn huyện."

“Phụ thân của ngươi họ Tống?”

“Ta từ nhỏ đã không có phụ thân, Tống là họ của mẫu thân ta.” Ta nói thêm, “Không được làm thϊếp của người ta là điều mẫu thân đã dạy ta từ khi còn nhỏ.”

Bệ hạ dường như đang nhớ lại chuyện cũ từ quá khứ xa xôi, vẻ mặt rất phức tạp.

Một lúc sau, hắn đứng dậy và nói: “Là một đứa bé ngoan, coi trọng lòng hiếu thảo."

Giọng điệu của hắn rất uy nghiêm: “Con không được làm trái lời mẹ, việc này liền thôi bỏ đi.”

Công công đi cùng bệ hạ đã đỡ ta dậy và mỉm cười hiền lành với ta.

Khánh qusy phi sợ ngây người, trăm triệu không nghĩ tới sẽ là kết quả như vậy, há ra đôi môi đỏ mọng như đang muốn nói thêm điều gì.

Đúng lúc này, một chiếc đèn l*иg đẹp đẽ nhưng nặng nề treo trên cành phía trên đầu bệ hạ đột nhiên rơi xuống.

13

Diễn biến này thật bất ngờ.

Bọn thị vệ cách xa đây, đầu ta nóng lên, không màng cái mông đau mà lao về phía trước, đứng dậy dùng tay hất mạnh chiếc đèn l*иg.

Thật là một sự trùng hợp ngẫu nhiên!

Chiếc đèn l*иg đập mạnh vào ngực con heo bé, khiến hắn ngã xuống như một con cún chơi bùn, nằm trên mặt đất trợn trắng mắt.

Chỉ là, cũng khá là sảng khoái!

Nụ cười của bệ hạ càng thân thiện hơn: “Sức lực của ngươi cũng lớn như vậy, ngươi đã cứu trẫm một mạng. Ngươi muốn ban thưởng gì?”

“Cái gì cũng có thể sao?”

Bệ hạ gật gật đầu.

Ta quỳ xuống lạy: “Vậy xin bệ hạ ban thưởng cho ta một người đàn ông mạnh mẽ và đáng tin cậy.”

Bệ hạ bật cười.

Trời mưa khi chúng ta ra khỏi cung của Khánh quý phi.

Công công Tiểu Quế Tử đưa cho ta một chiếc ô siêu lớn và nói không cần phải trả lại.

Mông ta đau nhưng tâm tình ta thấy vui, vừa ngâm nga một bài hát vừa cầm chiếc ô, khi ta rời khỏi cổng cung điện, ta nhìn thấy Đơn Cẩn đang lặng lẽ đứng cạnh xe ngựa trong bộ quần áo đơn sắc.

Trời đang mưa phùn lâm thâm, tóc hắn được bao phủ bởi một lớp hơi nước nhàn nhạt, thậm chí hàng mi dày đặc của hắn dường như cũng bị bao phủ bởi một lớp sương sớm.

Khóe môi hắn ta hơi nhếch lên, ánh mắt xuyên qua rất nhiều thị vệ ở cổng cung điện và dừng lại ở trên người ta.

Rõ ràng là rất lạnh nhưng trong lòng ta như có vài tia lửa nhỏ lách tách.

Tim ta đập rất nhanh, khiến ta có chút hoảng loạn.

Để che đậy cảm giác không thể giải thích được này, ta khập khiễng bước tới, tức giận nói: “Ngươi cái kẻ lừa đảo này, còn nói ta không có việc gì, mông ta nở hoa rồi, suýt chút nữa ta đã trở thành thϊếp của con lợn béo đó."

Vừa nói ta vừa giơ chân đá vào bắp chân hắn. Ta quên mất Đơn Cẩn có võ công nên hắn nhẹ nhàng nghiêng người một cái, tránh sang một bên.

Ta không thể giải phóng sức lực của mình thế là liền ngã về phía trước.

Nhìn thấy sắp bị ngã thành cún chơi bùn, ta vô thức đưa tay ra nắm lấy ống tay áo của Đơn Cẩn, nhưng trọng tâm của ta vẫn chưa ổn định, "bụp” một tiếng quỳ trên mặt đất.

Thật là mất mặt mà!

Ta dường như nghe thấy hắn nhẹ nhàng mà cười một cái, nhưng khi ta ngước mắt lên, thứ ta nhìn thấy là vẻ mặt nhàn nhạt lạnh lạnh của hắn.

"Ngươi làm gì vậy?”

Ta vươn tay ra: “Chúc mừng năm mới, ngươi có nên cho ta một phong bao lì xì màu đỏ may mắn không?”

Hắn ta hơi giật mình, trong đôi mắt đen hiện lên một nụ cười nhàn nhạt, hắn tháo ngọc bội ở bên hông đưa cho ta, hơn nữa còn sờ sờ đầu ta: “Ngoan, cầm đi.”

Đơn Đại khẩn trương vội la lên: “Thế tử, đó chính là...”

Đơn Cẩn liếc xéo hắn một cái, hắn lập tức ngậm miệng lại, cau mày.

Đôi mắt ta sáng lên vì phấn khích, ta cầm mặt ngọc bội nhìn trái nhìn phải rồi nuốt nước bọt: “Cái này chẳng phải đáng giá rất nhiều tiền sao? ”

Nếu bán đi, có lẽ có thể đi đến nơi nhân tài kiệt xuất tìm mấy người đàn ông cường tráng sinh con...

Đơn Cẩn dường như đã đoán được suy nghĩ của ta: “Có thể thưởng thức, không thể bán.”

A?

Ta chỉ có thể nhìn xem, thế thì có ích gì?

Ta bĩu môi lầm bầm rồi leo lên xe ngựa, chưa kịp ngồi xuống đã bị Đơn Cẩn kéo vào lòng, tay hắn còn bắt đầu vén váy ta lên.