Chương 20

Hai người ngồi đối diện hàn huyên một lúc, Trì Lãng cúi đầu khuấy cà phê, cầm ly cẩn thận uống một ngụm, vẻ mặt thỏa mãn thở dài: "Vẫn là cà phê ở đây ngon, vừa thơm vừa đậm, hơn nữa lại rẻ.

"Thấy cậu hiện tại sống không tệ, tớ cũng an tâm."

Năm ấy khi nhà Nhan Tùy Nguyên vừa xảy ra chuyện, Trì Lãng và mẹ cậu ấy giúp trước giúp sau đã bỏ ra rất nhiều sức lực, có thể nói, nếu như không có Trì Lãng một đường đi cùng cậu, lúc đó cậu có thể không chịu nổi đả kích lớn như vậy.

Đúng vậy... "Nhan Tùy Nguyên giương mắt cười khẽ, ngoài cửa sổ ánh mặt trời chiếu lên mặt cậu, cậu chỉ cảm thấy thoải mái," Về sau không chừng thật sự có thể cho Tri Thu sống những ngày tốt lành.

Trì Lãng nhìn cậu một cái, còn nói: "Tối hôm qua mẹ tớ còn bảo tớ đưa cậu về nhà ăn cơm, nói đã lâu không gặp cậu.

Giúp tớ cám ơn dì, khi nào tớ rảnh nhất định sẽ qua thăm dì. "Nhan Tùy Nguyên vẫn nhớ ân tình năm đó của hai mẹ con họ," Chỉ là bây giờ tớ vẫn chưa thể tùy tiện ra ngoài.

Nói xong, cậu lấy từ trong ba lô ra một phong bì đưa cho Trì Lãng, "cậu mang về cho dì.

Trì Lãng nghi hoặc nhận lấy phong thư mở ra xem, trong nháy mắt liền trầm mặt, tức giận vỗ bàn căm tức nhìn Nhan Tùy Nguyên: "cậu đây là có ý gì?"

Trong phong bì là một xấp tiền, nhìn sơ qua ít nhất một vạn, thời đại này đã sớm bắt đầu thanh toán điện tử, nhưng Nhan Tùy Nguyên vẫn chạy thật xa đến ngân hàng rút tiền ra, sợ chuyển khoản bọn họ không chịu nhận, quả nhiên Trì Lãng tức giận muốn chết, trừng mắt nhìn cậu như là muốn ăn thịt người.

Nhan Tùy Nguyên chăm chú nhìn Trì Lãng, nhẹ giọng nói: "Trì Lãng, nhiều năm như vậy...... Cảm ơn cậu.

Kỳ thật Trì Lãng là người mồ côi cha, mẹ cậu ấy nhiều năm không kết hôn một mình nuôi nấng cậu ấy lớn lên cũng không dễ dàng, khi ba Nhan vừa xảy ra tai nạn xe cộ đưa đến bệnh viện cấp cứu, vẫn là mẹ Trì Lãng suốt đêm chạy tới hỗ trợ ứng trước một phần viện phí, chỉ riêng phần tình cảm này, cậu liền vĩnh viễn ghi tạc trong lòng.

Cho nên cho dù lúc làm công có khó khăn hơn nữa, cậu cũng nghĩ biện pháp cố gắng tích góp một chút tiền, nghĩ tương lai trả lại cho người ta.

Nghe xong lời của cậu, Trì Lãng càng tức giận: "Cho nên cậu chính là cảm ơn tớ như vậy? Tớ cần số tiền này sao?

Cậu đừng giận. "Nhan Tùy Nguyên bất đắc dĩ đỡ trán, cố gắng nói rõ đạo lý với cậu ấy:" Bây giờ tớ không khó khăn như vậy, chỉ là muốn báo đáp cậu và dì mà thôi, điều này có gì không đúng sao?

Trì Lãng hừ một tiếng, đẩy phong thư trở về: "Thật vất vả cho cậu mới sống tốt được vài ngày, không cần nhớ thương chúng tôi.

"Bây giờ tớ hoàn toàn có thể tự lo liệu cuộc sống dựa vào học bổng và gia sư, mẹ tớ hiện tại cũng lên làm quản đốc phân xưởng, cuộc sống sau này rất tốt, cậu chỉ cần chăm sóc Tri Thu và bản thân tốt là được."

Trì Lãng nói tới đây dừng một chút, lại nói đùa: "Với giao tình này của hai ta, nói chuyện tiền bạc là tầm thường! Hơn nữa mẹ tớ nói, tương lai nếu cậu phát đạt, bà nói không chừng còn muốn dựa vào cậu để dưỡng lão.

Nhan Tùy Nguyên vuốt ve phong thư, cũng không kiên trì nữa. Giống như Trì Lãng nói, giao tình giữa bọn họ đích xác không cần khách sáo như vậy, nếu không cần tiền thì thôi, hôm nào tự mình đi thăm dì cũng được.

Lúc học trung học cơ sở Trì Lãng đã có ước mơ làm phóng viên, thậm chí cậu ấy còn khắc điều này lên bàn làm phương châm động viên, hai người bọn họ khi đó ở trong lớp đều là học sinh đứng đầu, thường thường thay phiên nhau ngồi vị trí thứ nhất, cổ vũ lẫn nhau khẳng định lý tưởng của đối phương.

Hôm nay Trì Lãng đã năm ba đại học, mắt thấy sang năm có thể thực tập, ước mơ của cậu ấy coi như đã thực hiện được hơn phân nửa, Nhan Tùy Nguyên rất vui mừng cho cậu ấy, mà Trì Lãng dường như cũng nghĩ tới điều gì đó, cẩn thận hỏi cậu: "Vậy cậu... sau này có tính toán gì không?"

Tính toán gì? "Nhan Tùy Nguyên cúi đầu uống nước trái cây, khó hiểu hỏi một câu.

Trì Lãng cắn cắn môi dưới, khuôn mặt nhỏ nhắn mượt mà kia tràn ngập rối rắm, "tớ nhớ rõ, trước kia cậu từng nói, sau này muốn làm luật sư..."

Luật sư? "Nhan Tùy Nguyên hơi hoang mang," Tớ không nhớ rõ, dù sao cũng là chuyện lâu lắm rồi.

"Hơn nữa bằng tốt nghiệp trung học cơ sở của tớ, nói ra cũng coi như nửa mù chữ, còn có lý tưởng hay không lý tưởng gì, sớm đã buông xuống."

Lời này của cậu nhẹ nhàng như mây, nhưng Trì Lãng lại lặng lẽ đỏ mắt. Cậu biết Nhan Tùy Nguyên chính là gạt người, năm ấy bọn họ cũng chỉ mới học lớp 8, nhưng bọn họ đều là thiếu niên hăng hái cái gì cũng không sợ, Nhan Tùy Nguyên còn thề son sắt nói, tương lai phải làm luật sư để ba vẻ vang.

Năm đó cậu ấy là một người kiêu ngạo cỡ nào a......

Nhan Tùy Nguyên thở dài, "Cuộc sống của tớ cũng không tệ như cậu nghĩ, thật sự là đã quên. Vốn cũng chỉ là một câu nói đùa thời học sinh, bây giờ đã trưởng thành rồi, còn ôm chuyện trước kia nói cái gì?"

"Hiện tại tớ không có ước mơ gì, điều duy nhất muốn chính là Tri Thu có thể học xong đại học, còn lại cái gì cũng không quan trọng."

Trì Lãng rũ mí mắt xuống, không muốn cậu nhìn thấy nỗi khổ sở trong mắt mình, trầm mặc một lát lại nói sang chuyện khác: "Lại nói tiếp, tớ đã lâu không gặp Tri Thu, con bé có khỏe không?"

Nhan Tùy Nguyên nhớ tới Nguyên Thiến và Phùng Mẫn, do dự một lát mới trả lời: "Con bé rất tốt.

"Tri Thu tính cách quá mềm yếu, cậu phải chú ý nhiều một chút. "Trì Lãng dặn dò cậu," Em gái mềm mại như cô ấy dễ bị đám côn đồ không đứng đắn bắt nạt nhất, cậu nhất định phải để ý đến con bé nhiều hơn.

Nhan Tùy Nguyên gật đầu: "cậu yên tâm, mỗi ngày tớ đều gửi tin nhắn cho con bé, nếu thật sự có chuyện gì, con bé nhất định sẽ nói cho tớ biết.

"Con gái tuổi dậy thì tâm tư nhiều, cậu lại là đàn ông, rất nhiều chuyện con bé cũng có thể sẽ không nói với cậu. "Trì Lãng thở dài," Con gái họ hàng tớ tới tuổi dậy thì phản nghịch muốn chết, cả ngày trốn học lên mạng yêu sớm đánh nhau, luôn miệng miệng nói dối phụ huynh, buồn muốn chết.

Nhan Tùy Nguyên nghe cậu oán giận, chắc chắn nói: "Tri Thu nhà tớ tuyệt đối sẽ không! Con bé không có khả năng nói dối giấu diếm tớ cái gì, tớ vẫn nói cho con bé biết vô luận chuyện gì cũng phải nói với tớ, ai dám khi dễ con bé, tớ sẽ đi tìm người đó liều mạng.

"Con bé vẫn luôn rất ngoan, sẽ không đâu."

Trì Lãng cười khúc khích một tiếng: "Tớ thiếu chút nữa đã quên, cậu năm đó đánh nhau cũng là không muốn sống.

Tuy vóc dáng cậu không cao, nhưng đánh nhau lại ác như vậy, ngay cả những học sinh cặn bã kia cũng sợ cậu vài phần."