Chương 17

Miệng tiện lại nói nhiều như Tư Khai Nguyên tất nhiên sẽ không có kết cục tốt, dù sao thì cơ bắp mà Trác Dương Băng hàng ngày vất vả chăm chỉ tập thể hình rèn luyện ra cũng không chỉ để cho đẹp, khi đánh người từng quyền chạm thịt, không lưu một chút tình cảm nào.

Tạ Văn Khiêm bưng cái ly uống một ngụm trà, chậm rì rì nhìn hai người bọn họ, chờ Trác Dương Băng đánh xong hết giận ngồi xuống mới mở miệng nói.

"Khai Nguyên cũng chưa nói sai mà, sao anh lại tức giận như vay?"

"Câm miệng" Trác Dương Băng không kiên nhẫn, giơ tay phải nới lỏng cà vạt, sắc mặt không tốt trừng mắt nhìn anh ta: "Ai cho phép các cậu chạy đến nhà tôi mà không báo trước như vậy?"

Tạ Văn Khiêm nhếch mép cười, dường như căn bản không thấy được sắc mặt không mấy thân thiện của hắn, bình tĩnh trả lời "Chúng tôi chỉ là nghe được một vài chuyện rất có ý từ, cho nên cố ý lại đây nhìn xem, mọi người đều là bạn bè, quan tâm một chút cũng không quá đi? Lại nói, nhà anh chúng tôi đều đã tới bao nhiêu lần, như thế nào hiện tại dưỡng tiểu tình nhân, chúng tôi ngược lại không thể vào cửa?"

"Chẳng lẽ anh thật sự chơi trò kim ốc tàng kiêu?"

"Không phải chuyện của cậu" Trác Dương Băng nhíu mày, "Tôi làm cái gì chẳng lẽ còn cần hỏi ý kiến các cậu?"

Tạ Văn Khiêm cười như không cười, cũng không trả lời hắn, Cao Thuần ngồi bên cạnh anh ta vẫn cứ là trạng thái buồn ngủ nửa tỉnh nửa mơ, lười biếng dựa vào trên sô pha nhưng ánh mắt lại dừng ở trên người Nhan Tuy Nguyên một lúc lâu cũng vẫn bất động, nhìn tựa như một người không có xương, phí phạm một gương mặt đẹp.

Nhan Tùy Nguyên bị nhóm người bọn họ vây quanh chỉ cảm thấy cả người khó chịu, mỗi người bọn họ đều có gia thế hiển hách, lại từng được giáo dục cao, ngôn hành cử chỉ, quần áo, cách nói năng càng không phải người bình thường có thể với tới, cho dù là phú nhị đại bình thường khi đến trước mặt bọn họ cũng khó tránh khỏi sẽ thua chị kém em, càng miễn bàn đến người ở tầng dưới xã hội như Nhan Tùy Nguyên.

Cũng không phải cậu tự ti, nhưng cứ cảm thấy chính mình ở chỗ này có một loại cảm giác rất không khoẻ, tuy ràng nhóm bạn này của Trác Dương Băng dường như cũng không hùng hồ dọa người, vênh mặt hất hàm sai khiến giống như trong những tiểu thuyết kia, nhưng cậu vẫn cảm thấy không được tự nhiên.

"Trác tiên sinh, tôi có thể lên lầu trước không?" cậu thử hỏi một câu, "Liền không ở đây quấy rầy anh và bạn bè gặp mặt"

Trác Dương Băng còn chưa nói gì, tên Tư Khai Nguyên không sợ chết kia đã mở miệng: "Ai nha đi cái gì? Chúng tôi chính là đặc biệt tới xem cậu, nếu hai người đều đã yêu đương thì cùng mọi người ăn bữa cơm chiều đi! Cho nhau làm quen, về sau đều là bạn bè cả."

Tạ Văn Khiêm rất tán đồng:"Khai Nguyên nói đúng nếu cậu đã đi theo Trác Dương Băng thì về sau mọi người sẽ có rất nhiều cơ hội gặp mặt, cùng nhau ăn bữa cơm làm quen một chút cũng không có vấn đề gì, tôi nghĩ Trác Dương Băng cũng không ngại"

Trác Dương Băng nhăn mày, vạn phần hối hận vì cái gì chính mình lại kết bạn với đám bạn bè thích xem náo nhiệt này. "Nếu như vậy, cậu ở lại đây ngồi đi, cùng nhau ăn cơm."

Tuy rằng cũng không muốn giới thiệu Nhan Tùy Nguyên cho bọn họ làm quen cho làm, bởi vì hắn hiểu rõ bọn người kia có bao nhiều đáng ghét, ở trong lòng hắn, Nhan Tùy Nguyên vừa ngoan lại vừa nhát gan, nhỡ đâu bị bọn họ dọa sợ thì làm sao bây giờ, bọn họ mà điên lên là vô pháp vô thiên, nhưng nghĩ lại, lại cảm thấy lời nói của Tạ Văn Khiêm cũng có vài phần đạo lý.

Quan hệ của hắn và Nhan Tùy Nguyên khả năng còn phải duy trì liên tục ít nhất một năm, sớm hay muộn cũng phải mang ra ngoài gặp người, bây giờ trông thấy việc đời sớm một chút cũng tốt, về sau Tạ Văn Khiêm và Tư Khai Nguyên bọn họ hoặc nhiều hoặc ít đều sẽ chăm sóc cậu một chút.

Tuy rằng hợp đồng giữa Trác Dương Băng và Nhan Tùy Nguyên ký đã được nửa tháng nhưng Trác Dương Băng rất nghiêm túc thực hiện nghĩa vụ của mình. Hợp đồng có ghi, nếu có một ít trường hợp lớn quan trọng ví dụ như hoạt động tiệc tối cần bạn đi cùng, thì làʍ t̠ìиɦ nhân duy nhất của hắn, Nhan Tùy Nguyên phải có trách nhiệm gánh vác nghĩa vụ này, hắn đối với Nhan Tùy Nguyên là cực kỳ vừa lòng nhưng có đôi khi lại cảm thấy là gan của cậu quá nhỏ, đưa ra ngoài làm quen vài người bạn có lẽ cũng tốt.

Nghe Trác Dương Băng bảo cậu ở lại ăn cơm, Nhan Tùy Nguyên cũng chỉ có thể ngồi trở lại, thật sự cậu cũng không hiểu vì sao kim chủ muốn cậu ở lại, rõ ràng ở lại cũng chỉ làm đám bạn kia tiếp tục chê cười hắn, kim chủ nhà người khác đều rất coi trọng mặt mũi, như thế nào kim chủ nhà cậu lại hành xử khác người như vậy.

Hàng Tinh vẫn luôn ngồi ở bên cạnh cậu,

tuy rằng cô gái này lớn hơn cậu năm sáu tuổi, nhưng một gương mặt trẻ con thật sự rất có tính lừa gạt, người ngoài rất khó tưởng tượng hóa ra cô đã 26 tuổi, đôi mắt to to tròn tròn kia đang nhìn chằm chằm Nhan Tùy Nguyên, trong mắt lóe chút ánh sáng

Dựa theo mô típ của tiểu thuyết cẩu huyết ngược tâm, nếu trong đám bạn của tra công có con gái, thì nếu cô gái này không phải yêu thầm vị hôn thê

thanh mai trúc mã, vậy cơ bản sẽ là trà xanh bạch liên hoa, dựa vào quan hệ thân mật với tra công mà cố ý hãm hại vai chính thụ, mà mỗi lần tra công bị hãm hại đều nhất định hoài nghi vai chính thụ đầu tiên, ngốc nghếch tin tưởng người khác, thật giống như camera giám sát chỉ dùng để trang trí

Cậu nhìn thoáng qua Hàng Tinh, cô ấy phù hợp với những điều kiện cứng nhắc trong sách đối với nữ phụ ác độc như vậy, nếu không hành động dựa theo nhân thiết thì thật xin lỗi ưu thế bẩm sinh này của cô.

Hàng Tinh một tay chống cằm, cười tủm tỉm nhìn Nhan Tùy Nguyên, thần thái hiền từ kia nhìn thế nào cũng không giống bạch liên hoa trà xanh nữ phụ ác độc, Nhan Tùy Nguyên bị cô nhìn chằm chằm đến mức cả người khó chịu, tuy rằng ánh mắt kia không có chút ác ý nào, nhưng không hiểu sao cứ làm cậu nhớ đến chương trình những kỷ lục trong thế giới động vật xem khi còn nhỏ.

Một con báo hoa giấu ở sau bụi cỏ lau, ánh mắt sáng như đuốc khóa chặt con mồi đang vô tư uống nước cạnh bờ sông.

"Trông cậu thật là đẹp mắt" Hàng Tinh mặt đầy vui vẻ, "tên Trác Dương Băng kia tuy rằng mù, nhưng ánh mắt nhìn người vẫn là rất chuẩn, làn da cậu thật tốt, ngày thường cậu dùng mỹ phẩm dưỡng da gì nha?"

Nhan Tùy Nguyên bị cô khen, trong lúc nhất thời cũng phân không rõ rốt cuộc cô có ý gì, bọn họ căn bản là không thân.

"Cô ấy chính là thích trai đẹp" Cao Thuần rốt cuộc lười biếng nói chuyện, anh ta ngáp một cái, tốt tính giải thích cho cậu, "cậu phải làm quen đi."

"Tốt nhất không cần cãi lại cô ấy, nếu không với thân thể của cậu như vậy, khả năng không chống đỡ được một nắm đấm của cô ấy"

Nhan Tùy Nguyên:""

Trác Dương Băng có vẻ nhìn không được, hắn tiến lên không khách khí chen Hàng Tinh sang một bên, lạnh giọng nói "Nếu các cậu còn làm lọan thì tôi sẽ lập tức đuổi các cậu ra của!"

Ở trong mắt hân, Hàng Tinh giống như quái thú đầu sỏ, đang tóm được Nhan Tùy Nguyên chuẩn bị bắt nạt, hắn làm kim chủ nhất định phải đứng về phía cậu, phụ trách an toàn của cậu.

Dì Trương nhìn những người trẻ tuổi kia ồn ào nhốn nháo liền đi vào phòng bếp, Nhan Tùy Nguyên cũng lập tức lấy cớ đi hỗ trợ, một giây đều không muốn ở chỗ này, tiếp tục bị bọn họ quan sát giống như người ngoài hành tinh.

Chờ cậu rời đi, Tạ Văn Khiêm mới nhìn thoáng qua hướng phòng bếp, nhẹ giọng hỏi: "Anh là thật sự?"

"Cái gì thật hay giả." Trác Dương Băng không nghe hiểu ý trong lời nói của cậu ta, "Có cái gì cứ việc nói thẳng."

Tạ Văn Khiêm vẻ mặt cười như không cười nhìn hắn: "Tôi không có ý gì, chỉ là cảm thấy đứa trẻ kia cũng không dễ dàng, về sau anh đối xử với người ta tốt một chút, không nên hơi một tí là nhăn mặt."

"Tôi khi nào hơi một tí là nhăn mặt?" Trác Dương Băng không vui, "Lại nói ai cần cậu lo chuyện của tôi!"

Tạ Văn Khiêm bất đắc dĩ thở dài lắc đầu: "Đầu óc anh là thật sự ngu ngốc."

"Tương lai nếu cậu ấy thích anh thì mới thật sự là chịu tội."

Trác Dương Băng cảm thấy Tạ Văn Khiêm nhất định là có vấn đề về đầu óc, quan hệ của hắn và Nhan Tùy Nguyên cũng chỉ là trên hợp đồng mà thôi, nhiều nhất tính là cấp trên cấp dưới, như thế nào lại nói đến chuyện thích với không thích, hơn nữa, hắn đối xử với Nhan Tùy Nguyên có chỗ nào không tốt?

Trong nhà có khách tới, dì Trương dùng tất cả vốn liếng làm một bàn đồ ăn ngon, đương nhiên đương nhiên cũng nhờ sự giúp đỡ của Nhan Tùy Nguyên, có vài món đều là cậu tự tay xào, lúc dì Trương đi ra cực lực khen ngợi cậu, khiến Trác Dương Băng ở trước mặt bạn bè kiếm được không ít mặt mũi.

Dù sao cũng từng làm học trò trong khách sạn, lại có nhiều năm kinh nghiệm nấu cơm ở nhà như vậy, Nhan Tùy Nguyên làm món ăn gia đình quả thật không tệ, Trác Dương Băng ăn quen cơm Tây, nhưng vẫn rất thưởng thức ăn vài miếng.

Tư Khai Nguyên ở bên cạnh vẫn nói chêm chọc cười, nói Trác Dương Băng vận khí tốt nhặt được bảo bối, không chỉ có bộ dạng xinh đẹp tính cách nhu thuận tay nghề cũng không tệ, đây còn làm thế thân, dứt khoát cưới về nhà là được, ngay cả Tạ Văn Khiêm cùng Cao Thuần cũng khen ngợi vài câu.

Kỳ thật bọn họ cái gì tốt chưa từng ăn qua, cũng không đến mức thật sự bị món ăn gia đình của Nhan Tùy Nguyên kinh diễm, nói như vậy cũng bất quá chính là dỗ dành Trác Dương Băng làm cho hắn cao hứng, đồng thời cũng chiếu cố mặt mũi của Nhan Tùy Nguyên, ăn cơm của người ta phải học cách cư xử đúng mực.

Nhan Tùy Nguyên đã có thể thấy biến không sợ hãi ứng đối với bọn họ, đại khái chậm rãi có thể thích ứng với đám người này không giống với người khác, cậu lén lút nhìn vẻ mặt đắc ý giống như khen chính là kim chủ của mình, âm thầm thở dài.

Quả nhiên người theo nhóm, cậu xem như nhìn ra.

Bữa ăn kết thúc không có gì nguy hiểm, giống như ăn xong bữa cơm này tựa như hoàn thành nghi thức gì đó, Tư Khai Nguyên đối với cậu thái độ so với lúc trước càng cởi mở hơn chút, vỗ vỗ bờ vai cậu cam đoan với cậu nói: "Nguyên Nguyên cậu yên tâm, về sau chỉ cần cậu không ra khỏi thành phố này, đi đâu ca ca đều che chở cậu!"

"Sau này chúng ta cũng coi như bằng hữu, có chuyện gì cứ nói thẳng!"

Cần cậu? "Trác Dương lạnh lùng nhìn Tư Khai Nguyên,"cậu cho rằng tôi đã chết sao?

Tư Khai Nguyên cười hì hì, lại bắt đầu làm ầm ĩ: "Vậy nguyên lai không phải là chị dâu góa chồng sao? chị dâu góa chồng văn học tốt a, tôi liền thích ăn sủi cảo..."

Cao Thuần ngáp một cái yên lặng cách xa hắn một chút, Tạ Văn Khiêm bưng chén cười nhìn Tư Khai Nguyên tiếp tục bị đánh, thờ ơ thở dài: "Có vài người sao cứ không có mắt như vậy.

Hàng Tinh trợn trắng mắt: "Miệng tiện quá, ba anh trai cậu ta quen coi cậu ta như thằng thiểu năng.

Nhan Tùy Nguyên bưng một đĩa táo ra, chuẩn bị gọt táo cho khách, ai bảo nơi này thân phận cậu thấp nhất, chỉ có thể phục vụ cho người ta. Nhưng cậu vừa mới cầm dao lên, Trác Dương Băng liền mất hứng nói: "Tại sao phải gọt cho bọn họ?

Ặc... "Nhan Tùy Nguyên không biết trả lời vấn đề này như thế nào," Bọn họ là khách.

Trác Dương Băng nhìn cậu chằm chằm một hồi, "cậu chỉ cần chăm sóc một mình tôi là đủ rồi.

"Người khác lại không trả tiền, dựa vào cái gì phải chiếu cố bọn họ."

Nhan Tùy Nguyên sửng sốt nửa ngày, kim chủ cũng lên tiếng, cậu cũng lười đi hầu hạ người khác, vì thế cầm đao nghe lời gọt táo cho hắn. Những người khác không thể hưởng thụ được phục vụ đành phải tự lực cánh sinh, Tư Khai Nguyên ngay cả vỏ cũng lười gọt, trực tiếp nhét vào miệng gặm, một bên còn muốn mắng chửi người: "quên đi!Không phải chỉ là nhờ người giúp gọt vỏ táo thôi sao?làm như thể chúng tôi là địa chủ bóc lột người lao động! "

Phi!

"Ngày mai tôi cũng đi tìm một tiểu bảo bối trở về, để hắn đút cho tôi ăn!"

Nhan Tùy Nguyên cẩn thận gọt vỏ, đưa quả táo trắng nõn cho kim chủ, nhẹ giọng nói: "Trác tiên sinh, ăn đi.

Trác Dương Băng ở một bên đợi hồi lâu cũng không đưa tay ra đón, trên mặt hình như càng mất hứng.

Người này lần trước ở trong thư phòng rõ ràng đều có thể cẩn thận điêu khắc cho hắn một con heo con, sao hôm nay lại không có.

Như vậy hắn còn thế nào khoe khoang trước mặt đám người đáng ghét kia?

Nhan Tùy Nguyên: "...?

Điều này sao lại không vui? Không phải rất thích ăn táo sao?

Trác Dương Băng nghẹn thật lâu, rốt cục ý thức được Nhan Tùy Nguyên không hiểu được ám chỉ của mình, chỉ có thể giơ tay nhận lấy, vừa ăn vừa trừng cậu.

Nhan Tùy Nguyên: "......

Có ai có thể xuất bản một quyển máy phiên dịch mạch não của Bá tổng hay không, cậu thật sự đoán không ra tâm tư của kim chủ nhà mình.

Chẳng trách Tư Khai Nguyên nói não của hắn chỉ bằng quả óc chó, quả thực khiêm tốn.