Chương 16

Bữa cơm này rất yên lặng Nhan Tùy Nguyên ăn xong thì chủ động thu dọn bàn, rồi nói khẽ "Trác tiên sinh, tôi đi về trước"

Lần này Trác Dương Băng không nói gì nữa, chỉ gật đầu rồi để cậu rời đi,khả năng hắn có chút mệt mỏi muốn đi ngủ trưa.

Nhan Tùy Nguyên một phút cũng không dám ở lại, xách theo hộp cơm đã trống không đi thang máy xuống bên ngoài, ánh mặt trời ấm áp, cậu ngồi ở trong xe có chút mơ màng sắp ngủ, cảm thấy chính mình giống như càng ngày càng thích ứng với cuộc sống lười biếng này.

Cậu có nghĩ đến chuyện tìm việc gì đó để làm, nhưng hiện tại hành động của mình bị hạn chế, không thể đi đâu nếu không có sự đồng ý của kim chủ, cũng may cậu nhàm chán còn có thể phụ giúp dì Trương hơn phân nửa việc nhà, nếu không thân thể sẽ nhàn đến mốc meo.

Sau khi trở lại biệt thự cậu cũng về phòng ngủ trưa, đây là thói quen cậu mới hình thành gần đây, dì Trương cũng nói ngủ trưa tốt cho thân thể. Trước kia khi công việc bận rộncho nên không cảm thấy, sau khi cậu hình thành thời quen ngủ trưa mới phát hiện ra là rất thoải mái, ngủ một giấc dậy có thể giữ cho cả buổi chiều tinh thần thoải mái, tốt hơn nhiều so với cảm giác chóng mặt và choáng váng. Vì thế dần dần cậu cũng bắt đầu thích ngủ trưa, thậm chí có khi còn nằm mơ.

Chỉ là có đôi khi nằm mơ cũng không tốt, không hiểu sao cậu lại mơ thấy ngày bố mất.

Nếu năm đó không có vụ tai nạn xe cộ kia, Nhan Tùy Nguyên có thể đã vào trung học một cách suôn sẻ như hầu hết các bạn cùng lớp khác. Thành tích học tập của cậu mặc dù không xuất sắc bằng Tri Thu, thường đứng nhất khối, nhưng cũng khá tốt đủ để vào trường cấp 3 trọng điểm. Tiếc là bố Nhan lại bất hạnh bị tai nạn xe cộ khi chỉ còn hai tháng nữa là đến kỳ thi vào cấp 3 của cậu, mà tài xế lái xe gây chuyện lúc ấy lại bỏ chay, thời đó camera giám sát còn chưa được phổ cập hoàn toàn, vì vậy bọn họ không tìm được người gây tai nạn để đòi bồi thường.

Bởi vì bị phát hiện và cứu chữa chậm, hai chân ba Nhan vĩnh viễn mất đi khả năng hoạt động, cả ngày chỉ có thể nằm ở trên giường cần người chăm sóc, họ hàng lúc đó góp tiền mới khó khăn kéo ông về từ cái chết, nhưng khi đó trong nhà đã không còn gi.

Vì gia đình thiếu sức lao động, ngay lúc đó Nhan Tùy Nguyên chỉ có thể tạm nghỉ học đi ra ngoài làm thêm, cũng may sau khi trường học biết chuyện của cậu thì đã tổ chức quyên tiền, giúp cậu thuận lợi lấy được băngf tốt nghiệp.

Nhưng như vậy vẫn là không đủ, tuy rằng ba Nhan nhặt về một cái mạng, nhưng quá trình trị liệu tiếp theo vẫn cần một số tiền rất lớn, mặc dù Nhan Tùy Nguyên làm ngày làm đêm cũng vẫn chỉ như muối bỏ biển, tiền kiếm được không thể nhiều bằng tiền thuốc men phải chi ra.

Điều càng khiến người tuyệt vọng là, khi đó ba Nhan lại bị khám ra xương đùi bị hoại tử, mặc dù không nguy hiểm đến tính mạng lại nhưng lại rất đốt tiền, Nhan Tùy Nguyên lúc đó cũng mới mười sáu tuổi, môi ngày vừa mở mắt ra cậu đã bị các loại giấy tờ tiền nợ ép gần như không thở nổi.

Một năm đó cậu đã trải qua rất nhiều công việc, từng làm ở tiệm sửa xe, rửa bát ở nhà hàng, suýt chút nữa bị cắt mất ngón tay trong nhà máy, thậm chí còn đi phát tờ rơi trên đường nhưng tiền kiếm được vẫn luôn không đủ dùng những lúc bất lực, nửa đêm cậu chỉ có thể ngồi xổm ven đường ôm đầu khóc, khóc xong lại về nhà như không có chuyện gì xảy ra

Bởi vì trong nhà còn có bố và em gái cần cậu chăm sóc, cho nên cậu bắt buộc mình không được gục ngã.

Có một lần khi cậu đang phục vụ trong nhà hàng, một khách hàng nam rất dầu mỡ đã đưa tay sờ mông khi cậu bê thức ăn đi ngang qua, khi đó cậu mới từ trường học ra không lâu, tính tình còn chưa trầm ổn như bây giờ, trong cơn tức giận cậu đã úp đĩa thức ăn lên đầu người đó.

Kết quả cuối cùng là, cậu bị giám đốc tát hai cái tát trước mặt mọi người để xin lỗi khách, hơn nữa còn bị trừ lương của tháng đó và bị đuổi việc.

Đêm hôm đó, cậu rơm rớm nước mặt đi về nhà và nhận ra một sự thật.

Người nghèo không xứng có tôn nghiêm, bởi vì điều đó khả năng yêu cầu cậu phải trả cái giá đắt, đặc biệt là đối với người mà một đồng xu cũng rất quý như cậu. Và cái giá cậu phải trả để giữ tôn nghiêm là, mười ngày làm không công, còn ăn thêm hai bạt tay, và người trong nhà có thể không có cơm để ăn trong mười ngày tiếp theo.

Cũng bắt đầu từ khi đó, chỉ sau một đêm, Nhan Tùy Nguyên đã thoát ra khỏi suy nghĩ của học sinh, cậu không hề cảm thấy mình là học sinh xuất sắc, là thiên chi kiêu tử của tương lai. Cậu thỏa hiệp với số phận, ném mình vào vũng lầy của những vòng xoáy xã hội, lặng lẽ gạt đi những tự tôn vô nghĩa, giống như một kẻ đang thật sự chật vật kiếm ăn dưới đáy xã hội

Nhưng dù như vậy, vận mệnh vẫn không buông tha cho cậu

Ngày hôm sau sinh nhật mười tám tuổi của cậu, cậu vô cùng vui vẻ từ bên ngoài trở về, khi làm việc cậu gặp được một ông chủ tốt bụng trả thêm cho cậu hai trăm tệ, Nhan Tùy Nguyên vui vẻ nghĩ mua ít xương sườn về nhà hầm canh, buổi tối Tri Thu ngủ mơ cũng muốn ăn thịt, cuối cùng cậu cũng có thể hào phóng một lần.

Nhưng khi mở cửa ra, cậu mơ hồ cảm thấy có gì đó không ổn, trong không khí tràn ngập múi khí gas, Nhan Tùy Nguyên lập tức mở ra tất cả của số trong nhà, sau đó run rẩy mở cửa phòng bếp, cậu thấy được một màn mà cả đời này cậu đều không quên được.

Nhan Tùy Nguyên cảm thấy, vận mệnh giống như chưa từng đối xử tốt với cậu.

Cậu biết tại sao bố lại làm như vậy.

Trong nhà đã nợ quá nhiều tiên, mà ông không những không thể làm gì cho gia đình, ngược lại còn phải tốn rất nhiều tiền để chữa bệnh, ông không thể cho phép mình tiếp tục sống trên đời liên lụy hai con, cho nên ngay ngày hôm sau khi đã đồng hành cùng con trai vượt qua sinh nhật mười tám tuổi, ông lựa chọn một mình im lặng rời đi thế giới này, thậm chỉ không để lại một lời nào

Cũng bắt đầu từ ngày hôm đó, cậu và Tri Thu đã thật sự trở thành hai cô nhi không cha không mẹ.

Mấy năm nay, mỗi khi đến thời điểm đón sinh nhật Nhan Tùy Nguyên đều rất kháng cự, không muốn chạm vào vết sẹo kia.

Cậu mở mắt thần thờ nhìn trần nhà, đã không đếm được đây là lần thứ mấy câu mơ thấy ngày bố mất, rõ ràng đã hai năm trôi qua, nhưng cậu lại cảm thấy giống như mới ngày hôm qua.

Hóa ra nỗi đau của con người không chuyển dời đi theo thời gian, mà càng để lâu thì càng khó có thể chịu đựng.

Thời gian đã là ba rưỡi, Nhan Tùy Nguyên nằm trong chốc lát thì nghe được tiến dì Trương gọi cậu ở dưới lầu, cậu nhanh chóng thu lại cảm xúc rồi đứng dây mặc quần áo, như thường lệ, cậu đứng trước gương điều chỉnh một nụ cười khéo léo rồi mới mở cửa phòng đi ra ngoài.

Hôm nay trong nhà có khách đến nên rất náo nhiệt, dì Trương đang nhiệt tình tiếp đãi, bà rất thích có người đến nhà làm khách.

Nhan Tùy Nguyên định xuống giúp đỡ, nhưng khi đi xuống lâu mới phát hiện ra.. Nhóm người này còn không phải là đám bạn của kim chủ mà cậu gặp được ở câu lạc bộ sao?

Không nghĩ tới, những người này xem náo nhiệt đều xem đến tận nhà người ta.

Trên thực tế, mọi chuyện cũng không phức tạp như Nhan Tùy Nguyên tưởng tượng.

Trác Dương Băng và vài người bọn họ thỉnh thoảng cũng sẽ tụ tập ở nhà, chỉ là thời gian gần đây hắn bận quá không tìm được thời gian đi ra ngoài uống rượu, mấy người bọn họ lại không cần phải kế thừa gia nghiệp nên quá rảnh, vì vậy mới tổ chức thành đoàn thể cùng nhau đến nhà Trác Dương Băng ăn ké.

Họ cũng không ngạc nhiên khi gặp được Nhan Tùy Nguyên ở đây, dù sao thì Hàng Tinh cũng đã gần như lấy được tất cả thông tin từ Giản Lê.

"Chào" Tư Khai Nguyên nhoẻn miệng cười với cậu, hào phóng chào hỏi: "Lại gặp lại rồi"

Nhan Tùy Nguyên không biết phải đối mặt với họ như thế nào mới tốt, chỉ có thể yên lặng gật đầu, có chút hồi hận vì đã xuống lầu, sớm biết như vậy thì cậu đã trốn ở trên lầu không xuống.

Cậu cẩn thận chọn một chiếc ghế sofa cách họ không gần cũng không xa để ngồi xuống, hạ quyết tâm sẽ không nói lời nào, sau đó lén lút nhắn tin cho kim chủ

"Trác tiên sinh, vài người bạn của anh tới chơi"

Cậu vốn cho rằng phải đợi thật lâu mới nhận được tin nhân trả lời, nhưng không ngờ tin nhắn vừa mới gửi chưa được một phút, thì bên kia đã hồi âm.

"Mấy tên khốn này."

"Chờ."

Cậu nhìn chằm chằm hai câu đó rất lâu, trong đầu không nhịn được mà hiện ra hình ảnh phó tổng Trác nổi giận đùng đùng đóng sầm cửa chạy về, bỗng nhiên cong khóe miệng.

Tư Khai Nguyên và mấy người khác nhìn nhau, đều cảm thấy chính mình giống như là vai ác đang tìm đến tận nhà để bắt nạt người khác, Nhan Tùy Nguyên trông quá ngoan ngoãn và thành thật, đối lập hoàn toàn với bọn họ, một đám đều không biết tốt xấu, bầu không khí trong lúc nhất thời cũng lạnh xuống.

Hàng Tinh là cô gái duy nhất, cô khẽ ngồi xuống bên cạnh Nhan Tùy Nguyên, giấu không được sự tò mò rất lớn đối với cậu.

Bọn họ đều ít nhiều biết về tình cảm phức tạp và khó diễn tả của Trác Dương Băng giành cho Hướng Gia Dư, Hướng Gia Dư lớn hơn bọn họ tám tuổi, vốn là không chơi cùng nhau, nhưng từ nhỏ Trác Dương Băng đã rất thích đi theo anh ta, từ đáy lòng thích người anh này, bọn họ đều nhìn thấy trong mát.

Năm đó Hướng Gia Dư không chút do dự rời đi nơi này khiến tất cả mọi người đều bất ngờ.

Lúc đó Trác Dương Băng cũng mới 17 tuổi, đúng là thời điểm nổi loạn và bốc đồng nhất trong cuộc đời một cậu bé, mấy người bọn họ phải liều mạng lái xe tiếp sức để đưa hắn sân bay, nhưng cuối cùng cũng không thể ngăn được Hướng Gia Dư.

Lần đó ở sân bay Trác Dương Băng thật sự khóc rất thảm thiết, giống như một chú chó lớn bị chủ nhân vứt bỏ.

Nhiều năm qua, bọn họ nhìn Trác Dương Băng cô đơn một mình, tính cách cũng càng ngày càng biếи ŧɦái quái gở, trong lòng cũng rất nóng nảy, nhưng dù bọn họ khuyên nhủ hay giới thiệu đối tượng xem mát cho hắn như thế nào thì cũng đều không mở được đầu óc giống như từng bị chó gặm của Trác Dương Băng.

Ta Văn Khiêm từng phân tích, thật ra tình cảm Trác Dương Băng giành cho Hướng Gia Dư khả năng cũng không phải là tình yêu giống như họ nghĩ, dù sao thì đầu óc của Trác Dương Băng trong vấn đề tình cảm cũng không được sáng suốt lắm.

Hắn chỉ là quá quen với sự che chở của Gia Dư, cho nên vẫn luôn cho rằng anh là người đứng thứ nhất trong lòng hắn, vì vậy khi Hướng Gia Dư ra đi mà không nói một lời với hắn, hắn sẽ cảm thấy mình bị người mình tin tưởng nhất vứt bỏ, do đó trong lòng chịu đả kích rất lớn.

Đầu óc hắn vốn đã không tốt, chó còn có thể nghĩ thoáng hơn hắn, chỉ bọn họ sốt ruột thì có cái rắm tác dụng gì, người ta chính mình không vòi, còn tưởng rằng ngày nào đó Hướng Gia Dư sẽ trở về kia.

Nếu thật sự sẽ trở về, thì làm sao đến mức cả mười năm qua không có lấy một tin nhắn hay một cuộc điện thoại?

Hàng Tinh mặc dù đồng tình, nhưng cũng không nhịn được chủi thầm trong lòng, tên ngốc Trác Dương Băng kia thế mà lại thật sự chơi trò chơi bao dưỡng thế thân, vậy những tiểu thuyết máu chó mà cô lấy hắn làm nguyên mẫu để viết chẳng lẽ đều trở thành sự thật?

Nhan Tùy Nguyên bị cô nhìn chằm chằm đến nổi da gà, mặc dù trông Hàng Tinh vừa xinh đẹp vừa đáng yêu, nhưng dù cho ai bị nhìn chằm chằm như vậy cũng đều thấy sợ hãi, cậu trốn không được nên chỉ đành phải nhỏ giọng hỏi: "Chị đang nhìn gì vậy?"

"Tôi đang suy nghĩ.." Hàng Tinh cuối cùng cũng mở miệng, cách nói chuyện rất giống bà cụ non, "dù nhìn thế nào, trông cậu và Hướng Gia Dư cũng không có chút nào giống nhau.."

Cơ thể Nhan Tùy Nguyên cứng đờ, không ngờ thân phận của mình lại bị vạch trần như vậy.

Dựa theo kịch bản trong tiểu thuyết, thì sau đây những người này sẽ trào phúng và giễu cợt chính mình là cái hàng giả, không biết xấu hổ, tu hú chiếm tổ, đúng không?

Lúc này Tư Khai Nguyên cười phá lên: "Ha ha ha ha ha ha ha ha.."

"Điều này chứng minh cái gì? Chứng minh Trác Dương Băng không chỉ là một tên ngốc mà đôi mắt còn bị mù!"

"Ha ha ha ha ha ha sợ là hằn nhớ Hướng Gia Dư nhớ thành ảo giác đi?"

"Nguyên Nguyên nhìn thể nào cũng thấy đẹp hơn Hướng Gia Dư nhiều, Hướng Gia Dư thô lỗ như vậy, hắn là nghĩ như thế nào?"

Nhan Tùy Nguyên trở nên đứng ngồi không yên, bởi vì cậu nhìn thấy một bóng người đột nhiên xuất hiện ở cửa.

Kim chủ nhà cậu, người bị đồn là mắt mù đã trở lại, và đang đứng ở lối vào nhìn Tư Khai Nguyên.

Ánh mắt kia không khác gì đang nhìn một người chết.