Chương 32: Có ân phải báo

Ngọc Thuần quên mất quán trọ Doãn Kỳ ở đối diện nhà mình, tình nguyện hay không thì cô và anh ta đang đi chung con đường. Doãn Kỳ đương nhiên không lên tiếng, còn Ngọc Thuần thì có. Người ta là ân nhân cứu mạng em gái mình, chẳng ai đối xử với ân nhân bằng thái độ xa cách như cô cả. Sau khi củng cố tâm lý, Ngọc Thuần thở ra một hơi dài, cô khẽ cất lời.

"Anh gì ơi, chẳng hay anh còn nhớ tôi không?"

Trả lời cô là tiếng lá rơi xào xạc, Ngọc Thuần thử hỏi lại lần nữa.

"Anh còn nhớ bé Nhã không? Lần trước anh cứu cô bé tôi chưa kịp cảm ơn anh, lần này tôi định sẽ cảm ơn anh đàng hoàng."

Vẫn không trả lời, cô nhìn sang phía bên Doãn Kỳ thong dong bước đi, gió đêm thổi lớn khiến Ngọc Thuần sởn da gà.

"À... theo ý anh tôi sẽ mời anh bữa cơm, địa điểm anh chọn, thời gian anh quyết. Được chứ?"

Đến câu thứ ba Ngọc Thuần đã từ bỏ rồi, nghĩ anh ta sẽ chẳng trả lời mình, nào ngờ Doãn Kỳ bất ngờ đồng ý.

"Đương nhiên tôi nhớ rồi, cơm do cô mời nên địa điểm, thời gian theo ý cô."

"May có anh Đình, chứ để tiểu thư nhóm bếp có khi hàng xóm còn tưởng cháy nhà."

Ngọc Thuần cầm cọng rau đánh Chi Ái: "Cấm cười. Lần đầu nên chị còn bỡ ngỡ thôi, nhóm bếp không giỏi nhưng nấu ăn chị giỏi lắm đấy."

Đúng lúc gặp dịp Ngọc Thuần muốn khoe khoang, thì Chi Ái phá hỏng cảm xúc của cô.

"Chị lừa ai chứ đừng lừa em, chị có bao giờ xuống bếp đâu mà biết nấu ăn."

Lần này Ngọc Thuần giận thật rồi, cô liền lấy đũa bếp đánh vào mông Chi Ái.

"Đừng xem thường chị nhé, không xuống bếp là do chị không muốn chứ không phải không biết nấu, rõ chưa?"

"Vâng vâng, em rõ rồi!"

Miệng nói một đằng lòng nghĩ một nẻo, Ngọc Thuần bực cứ bực, Chi Ái cười cứ cười. Cuộc khẩu chiến của hai cô gái chỉ dừng khi cả hai bắt tay vào nấu ăn.

Ngọc Thuần không nói điêu, cô nấu ăn rất tốt, động tác điêu luyện uyển chuyển đánh bại Chi Ái.

"Tiểu thư của em là số một!" Chi Ái há hốc miệng nhìn tiểu thư của mình vào bếp, lòng tự hào chưa bao giờ sôi sục như bây giờ.

Ngọc Thuần nhếch mày cười khẩy: "Điều đó là đương nhiên."

Trong nhà chỉ mỗi cô và ba, vì tính chất công việc ba đi làm cả ngày chẳng có thời gian chăm sóc cô, từ nhỏ Ngọc Thuần đã học cách chăm sóc mình, từ giặt giũ đến nấu ăn cô đều tự học, thất bại nhiều lần mới có tài nghệ như hôm nay.

Ngọc Thuần ra lệnh: "Còn đứng đó làm gì vào phụ một tay đi!"

Hai con người này sao có thể để tiểu thư của mình đứng làm, còn họ thì xem chứ?

Lăn lộn trong bếp suốt buổi sáng, thành quả nhận được là bàn ăn thịnh soạn đầy đủ các món, luộc hấp chiên xào, chay mặn có đủ. Ngọc Thuần bưng dĩa thức ăn cuối cùng lên bàn, thuận tiện bảo Ân Đình chạy sang quán trọ Hương Xuân mời Doãn Kỳ sang. Ân Đình vâng lời vội chạy mời khách.

Chi Ái hỏi: "Vì sao chị không mời người ta ăn ở quán ăn nào đó cho tiện, chị cũng đỡ vất vả."

Ngọc Thuần cười nhẹ, chỉnh dĩa thức ăn cho đẹp mắt, cô cất giọng nhẹ nhàng.

"Đối với chị đã là chuyện ân nghĩa thì mãi không trả hết, một bữa cơm đạm bạc thì sá chi vất vả. Hơn nữa đây còn là ơn cứu mạng, chị không muốn qua loa lấy lệ, người khác thấy lại nghĩ người nhà chúng ta là kẻ xem nhẹ nghĩa ân."

Tuy Chi Ái không hiểu hết ý nghĩa trong lời Ngọc Thuần nói, dù thế cô vẫn thấy rất có lý. Có ân phải báo là đạo lý làm người mà ai cũng nên biết.