Kim Bội lo lắng nếu thật sự Quyển Dư có dự định tính sổ với Ngọc Thuần, cô có thể sẽ gặp rắc rối. Kim Bội thật sự ân hận, nếu không phải vì mình, Ngọc Thuần có lẽ sẽ không đắc tội với Quyển Dư.
"Nếu biết cớ sự thế này em đã không nhờ chị giúp rồi."
Ngọc Thuần bực bội: "Em bớt nói mấy lời vô nghĩa đó đi, chị tự nguyện giúp em chứ có phải em bắt ép chị đâu."
"Em biết... nhưng em có chuyện muốn hỏi chị?"
Ngọc Thuần ôm gối nằm, cô mở to mắt nhìn Kim Bội: "Ừm em hỏi đi!"
"Lần trước chị nói nếu muốn Hiên nói rõ lòng mình, em phải chấp nhận làm một việc nguy hiểm đến tính mạng..."
Ngọc Thuần ngả lưng lên giường, cô đong đưa hai chân, cười thích thú.
"Thử lòng em thôi, chứ chị nào nỡ để em làm chuyện nguy hiểm. Đây là lần đầu cũng là lần cuối, chị không mong em xem nhẹ mạng sống của mình lần nào nữa, nhớ chưa?"
Kim Bội nằm bên cạnh Ngọc Thuần, nhịp tim dần tăng cao.
"Em thật không biết lấy đâu ra dũng khí để làm điều đó, tình cảm đối với em cực kỳ thiêng liêng, cha mẹ anh chị và Hiên nữa, mọi người đều là người quan trọng, em không muốn mất ai."
Chi Ái gật đầu, nhanh lẹ đáp: "Em biết người đó trùng hợp là đại phu ở hiệu thuốc Vĩnh Xuân."
Hiệu thuốc Vĩnh Xuân là hiệu thuốc của chú Lý, Ngọc Thuần còn nhớ đại phu chẩn bệnh cho mình lần trước là chú ấy.
"Em biết hiệu thuốc đó ở đâu không?"
"Em biết."
Trong mắt Ngọc Thuần lóe lên tia vui mừng, cô bật dậy bảo Chi Ái đưa mình đến hiệu thuốc Vĩnh Xuân.
Chẳng biết từ đâu tin tức không tốt từ Kim Bội trở thành chủ đề bàn tán khắp nơi.
“Các người đã nghe tin gì chưa? Con gái nhà họ Chu chưa xuất giá đã có thai.”
“Nhà họ Chu là nhà ông Trọng Bách đúng không?”
Một người vỗ đùi khẳng định.
“Đúng đúng... là nhà đó.”
“Vậy là cô con gái nào của nhà đó mang thai?”
“Nghe đồn là con thứ, tên Kim Bội.”
Tiếng người xì xầm bàn tán mỗi lúc một nhiều.
“Nghe nói là con thứ này rất ngoan ngoãn hiền lành mà?”
Kẻ bên cạnh xía miệng vào.
“Biết mặt sao biết lòng?”
Tin tức bay như gió qua miệng nhiều người thêu dệt thành nhiều câu chuyện khác nhau, đặt biệt là các cô gái mới lớn thích buôn chuyện gϊếŧ thời gian.
Đây là lần đầu tiên Chi Ái mặc kệ lễ nghĩa chạy vào phòng Ngọc Thuần mà không gõ cửa, Chi Ái vén màn lay mạnh đến khi Ngọc Thuần dậy mới thôi.
"Mới sáng ra em làm cái gì vậy, chị đang ngủ mà?"
Ngọc Thuần nhắm tịt mắt, chuẩn bị ngủ tiếp.
"Tiểu thư ơi có chuyện lớn rồi, sáng nay em chợ đâu đâu cũng đồn nói tiểu thư Kim Bội chưa chồng đã có thai."
Ngọc Thuần mở mắt nhìn trần nhà, cô bật dậy tóc tai rũ rượi, mặt đanh lại. Cô chưa nói lời nào gia nhân đã chạy đến thông báo, bà Quyển Dư mời tiểu thư ra nhà trước nói chuyện.
Ngọc Thuần liếc xéo tên gia nhân đứng bên ngoài, cô đặt tay lên bệ cửa sổ để mặc cho gió thổi bay mái tóc dài.
Ngọc Thuần cất tiếng lạnh hơn băng: "Tôi sẽ lập tức đến ngay!" Sau đó quay sang nói nhỏ vào tai Chi Ái: "Em mau đến hiệu thuốc Vĩnh Xuân báo tin đi."
Chi Ái nhanh chân đi con đường tắt, nhanh nhẹn chạy đến hiệu thuốc Vĩnh Xuân thông báo. Riêng Ngọc Thuần phải đối mặt với các bà vợ lẽ của cha. Cô vừa đi vừa cắn móng tay suy tính, khi đối diện với họ sẽ nói gì? Nên cư xử thế nào cho đúng? Cần làm sao để họ không phát hiện ra? Hơn thế nữa Ngọc Thuần cần phải thắng.