Chương 22: Nhắc nhở

Người ta luôn nói chuyện cần đến sẽ đến, chuyện cần làm phải làm. Lo lắng của Ngọc Thuần quả thật không sai khi người nhà biết Kim Bội thích Bình Hiên, phản đối gay gắt nhất là dì hai Quyển Dư. Bầu khí không trong bữa cơm trưa nay rất nặng nề, dì hai cứ bóng gió chuyện của Kim Bội, Ngọc Thuần nghe đến phát bực, cô nói:

"Dì muốn cái gì thì cứ nói trực tiếp đi, đừng nói bóng nói gió. Con thừa biết dì không bằng lòng, nhưng đây là lựa chọn của em ấy, mình nên ủng hộ mới đúng."

"Ủng hộ chuyện cô chủ đi yêu người làm hả?"

Quyển Dư chua ngoa liếc xéo Kim Bội đang không nói gì, bà ta bật cười, ý mỉa mai khinh bạc tràn đầy khóe mắt.

"Cái chuyện này mà để người ngoài biết có khi cười thối đầu, đợi lão gia về đi để ông ấy xét xem chuyện này cần ủng hộ hay ngăn cản?"

Ngọc Thuần nhìn qua Kim Bội cúi đầu giả vờ ăn cơm, cô biết trong lòng Kim Bội có nỗi khổ riêng, biết Kim Bội đã phải đấu tranh nhiều thế nào, càng hiểu rõ cô càng giận bà Quyển Dư hơn.

"Được rồi, tôi không cần mấy lời xin lỗi không thành tâm của cô, đợi cha cô về đi rồi tôi sẽ nói chuyện này cho ông ấy biết."

Quyển Dư hậm hực bỏ đi, bầu không khí yên tĩnh đến đáng sợ, trên bàn cơm chỉ còn Ngọc Thuần, Kim Bội và hai mẹ con dì tư.

Kim Bội nhẹ nhàng lên tiếng, giọng cô run rẩy như sắp khóc.

"Vì em mà chị bị dì hai mắng, em thật sự xin lỗi!"

Ngọc Thuần vỗ lưng Kim Bội an ủi: "Không sao đâu em, mắng vài câu chẳng chết được đâu."

Cô đúng là không quan tâm những gì Quyển Dư hay Đàm Hương nói, lời nói tựa gió bay thoáng cái là quên sạch.

Con gái dì tư là Hoài Thuận, cô bé đưa ánh mắt ngờ vực nhìn Kim Bội.

"Chị Bội, chị thật sự thích anh Hiên hả?"

Hoài Thuận bị mẹ đánh, dì tư Tố Diệp cười xòa.

"Con đừng để ý lời em nói, dì cũng không có ý kiến gì về chuyện tình cảm của con. Tuổi trẻ luôn nồng cháy hết mình với tình yêu, bên ngoài phong cảnh rất đẹp, ngắm một mình thì tiếc lắm."

Trong ba người vợ lẽ của cha thì dì tư là người điềm đạm, thông minh thấu tình đạt lý nhất, dì nói quả thật không sai, phong cảnh đẹp nên ngắm cùng người mình thương. Tuy không trực tiếp nói ủng hộ Kim Bội, nhưng ý trong câu đã nói lên tất cả.

"Em thật sự không hiểu sao dì hai dì ba lại nói thế nữa, mà anh Hiên tốt thật, anh còn tặng em rất nhiều quà, giúp em rất nhiều chuyện, nếu anh Hiên làm anh rể em, thì em rất vui!"

Lời của Hoài Thuận xóa tan sự căng thẳng trên bàn cơm, tô thêm sắc màu tươi sáng lên bầu trời ảm đạm trong tim Kim Bội, mọi người cười rộ lên, đặc biệt là Kim Bội, đôi mắt long lanh ánh nước biết chắc là vì cảm động phát khóc. Những lúc thế này mới biết ai là người thương ta thật sự, gia đình chỉ cần thế thôi, bên nhau và thương nhau.

Dì Tố Diệp nhắc nhở: "Dì hai con là người nóng tính còn hẹp hòi, e rằng chị ấy sẽ không bỏ qua thế đâu, con nên cẩn thận thì hơn."

Nhận được lời nhắc nhở thiện chí của dì tư, Ngọc Thuần chỉ biết cười cho qua, cô thừa biết Quyển Dư sẽ không để yên khi mình vừa xúc phạm bà ta. Cô có thể nhìn thấy rõ ràng tương lai phía trước bão giông đang chờ đón mình, thế thì đã sao? Ngọc Thuần không thể lùi bước, không thể bỏ chạy, chỉ có thể mạnh mẽ can trường bước tiếp trên con đường đầy gió giông, đến khi tìm được ánh sáng mới thôi.