Vài giây sau đó, Mộng Thường thở phắt một cái lạnh lùng bước ra khỏi lớp không nói không rằng, chỉ mỗi Tú Anh đứng lại đối diện với “lũ gây sự” Lê Kiều cùng Hồng và Tuyết với bọn tay chân. Cô chẳng một chút sợ hãi gì trước sự bắt nạt của bọn họ, Coca thì đứng khép nép phía sau Tú Anh vì sợ không dám ngẩng mặt lên nhìn cái vẻ dữ tợn của họ.
Tú Anh vẫn điềm nhiên đối diện với bản mặt đầy sự giận dữ của Lê Kiều, khẽ giật lấy điện thoại của cô bạn đang chăm chú quay lại kia mà lên tiếng với giọng với sự cười cợt thách thức:
“Nào, đăng lên Facebook trang group của trường thôi, à còn đăng trên mấy cái trang hội khẩu nghiệp nữa...”
Cô quay sang nhìn cô bạn thích thú vô tư hỏi: “Cậu có tham gia mấy cái group đó mà phải không? Nếu cậu đã quay thì đằng nào mà chẳng phải đăng...”
Thế là cô đăng đoạn video mà cô bạn quay được những gì diễn ra vừa rồi lên mang xã hội, trên khuôn mặt kiêu hãnh ấy hiện lên sự thõa mãn nguyện, rồi cô quay màn hình điển thoại phát đoạn video đó ra cho đám Lê Kiều xem, cất điệu cười khinh khỉnh đáp:
“Oh my god, lượt thích và bình luận nhiều thế nhợ? Một đám hotgirl ra sức bắt nạt cô bạn học bị bệnh bạch tạng một cách độc ác không còn tính người. Bọn nó con thua cả con chó nhà tao... Mặt đẹp thế kia chỉ là cái mã thôi à... Đây là hotgirl tự xưng thiên thần thánh thiện mà...”
“Mày im mồm cho tao!”
Lê Kiều nổi điên hét lên khi nghe Tú Anh đọc bình luận thì ngay lập tức cô nàng đáp lại:
“Cậu có quyền gì bảo tôi im, cậu là thẩm phán hả?”
“Mày...”
“Các em kia làm gì vậy hả?”
“Chúc mừng cậu đã được nổi tiếng!”
Ngay khi Lê Kiều vung tay định tát Tú Anh một cái thì thấy giám sát đi vào bất thình lình và cuối cùng cả đám bị lôi đến phòng nội vụ uống trà nghe đạo.
Mọi chuyện coi như xong, Tú Anh lết cái chân đau của mình ra khỏi lớp vừa đi vừa than:
“Cái chân chết tiệt! À, cái cậu bạn Mộng Thường đi đâu rồi nhỉ?”
“Cám ơn cậu, Tú Anh!”
Một giọng nói không to cũng không nhỏ đủ để Tú Anh nghe thấy, cô hơi quay người lại chỉ cong môi cười thoáng qua rồi lại tiếp tục bước đi nhưng buông câu thẳng thắn:
“Không cần cám ơn, chỉ thấy chướng mắt quá nên giải quyết thôi!”
Coca hít một hơi thật sâu liền chạy tớ dìu Tú Anh khiến cô nàng có chút ngạc nhiên nhìn Coca với ánh mắt thắc mắc.
“Để tôi dìu cậu đi!”
“Tôi chưa đến nổi bị tàn phế!”
“Nhưng chân cậu đau mà.”
“Okk, dìu đi, càng khỏe.”
Coca háo hức dìu Tú Anh đi, đây là lần đầu có được một cô bạn thật sự đứng về phía mình khiến cô rất vui. Và chắc có lẽ Coca cũng là cô bạn đầu tiên mà cô tiếp xúc kể từ lúc bước chân vào trong ngôi trường này.
Trong nhà vệ sinh nam.
Mộng Thường bước ra khỏi phòng thay đồ đi tới bồn rửa tay rửa mặt, khẽ nhìn mình trong gương với đôi mắt vốn dĩ lạnh buồn. Vì áo sơ mi toàn mùi sữa, cậu ghét ngửi mùi tanh sửa tươi nên đành phải mặc đồng phục thể dục, dẫu sao thì chiều cũng có tiết thể dục.
“Phịch”
Cậu thoáng chút giật mình quay lại nhìn cậu bạn ngã vật vưởng dưới nền gạch, trên mặt có vài vết bầm tím đỏ ửng. Một đám thanh niên đầu gấu danh xưng có tiếng của trường vênh váo đầy dữ tợn nhìn cậu bạn kia.
Mộng Thường nhận ra đó là cậu lớp trưởng của lớp mà cậu vừa mới chuyển qua hôm nay.
“Mau đưa điện thoại của mày ra đây nếu không tao sẽ xử mày không còn nhìn thấy mặt trời đấy.”
Tên đầu gấu “tổ sư” của trường - Đại Ca lớn giọng uy hϊếp Huy Hoàng khi cậu đã quay lại đoạn video sử dụng thuốc lá điện tử và heroin ngay trong trường ở nhà kho của đám hách dịch hóng hách này, bọn nó biết được nên mới bắt nạt cậu như vậy.
Huy Hoàng chống tay đứng dậy nhưng bị cậu ta dùng chân đạp mạnh ngay vào bụng khiến cậu trượt ngã thêm một lần nữa, hai tay gồng lên siết chặt lại gườm gườm đôi mắt trừng lên nhìn cậu ta gằn giọng đáp:
“Tao không đưa đấy, cho dù bọn bay có lấy được đi chăng nữa thì tao cũng đã sao chép ra rất nhiêu filed rồi.”
“Mày chết chắc rồi.”
Đại Ca tức tối giơ nắm đấm dọng thẳng vào ngay gương mặt điển trai của Mộng Thường khi cậu đã đứng ra đỡ cho cậu bạn lớp trưởng kia.
“Này, mà là thằng nào dám chen vào vậy hả?”
“Là người lạ vô hình.”
Cậu bình thản đáp với vẻ mặt tỉnh queo, khẽ đưa tay chạm nhẹ vết bầm trên gò má có chút đau nhưng trên môi vẫn nở một cái cười nhẹ hiều đầy sự thản nhiên.
Đại Ca chợt bật cười trước thái độ bình thản khiến cậu ta đến phát tức của Mộng Thường, cậu ta đẩy vai cậu lớn giọng đáp:
“Mày là ai? Có vấn đề gì à? Sao đây, có muốn thử cú đấm của tao không?”
Mộng Thường nhếch môi cười như có như không trước lời cao ngạo của cậu ta, cậu trầm giọng bảo:
“Này, đánh vào đây này.”
Cậu chỉ ngay vào mặt mình và ngay lập tức bị cậu ta dọng ngay vào mặt một phát mạnh nhưng sau đó cậu đã vung nắm đấm đấm vào khiến cậu ta suýt chút bật ngã cũng may nhờ đám bạn của cậu ta đỡ lấy.
Đại Ca không chịu thua mà lao tới đánh Mộng Thường nhưng lại bị cậu cho vài cú đánh chí mạng đến nổi bật ngã, xịt máu mũi máu miệng. Mộng Thường cúi người nắm lấy cố áo cậu ta lôi lại gầm giọng lạnh tanh đáp:
“Quần áo phải cho gọn gàng vào.”
Và rồi cuối cùng Đại Ca bị cậu nhốt trong phòng vệ sinh khóa trái cửa, những tên tay chân nhìn vậy không dám làm gì liền vội vàng tháo chạy. Lũ học sinh hóng hớt bên ngoài tò mò không biết có chuyện gì xảy ra bên trong
Mộng Thường đi tới lấy bộ quần áo bị bẩn của mình bước đi. Huy Hoàng chống tay đứng dậy chạy tới chỗ cậu.
“Cám ơn cậu đã giúp tôi!”
Mộng Thường không nói gì chỉ im lặng ra khỏi đây thì bắt gặp cô nàng Tú Anh đang đứng ngay trước cửa phòng vệ sinh nam cùng với một số đám học sinh khác đang nhìn mình, Huy Hoàng cũng bước ra sau đó.
Đám đông cũng nhanh chóng giải tán vì chẳng thấy có gì hay ho cả.
“Rất ngầu! Goodboy.”
Tú Anh cất giọng đáp với ánh mắt tỏ ra chó chút bất ngờ và thú vị với cậu bạn mới biết này. Cậu chẳng để ý đoái hoài gì tới cô bạn này mà quay người sải chân bước đi một cách lạnh lùng không quan tâm. Cô nàng nhanh chân chạy theo kéo tay cậu giữ lại mặc cho cái chân đau của mình.
“Gì vậy?”
Cậu cau mày nhìn cô bạn, thật sự không hiểu cô bạn này muốn gì. Tú Anh lấy trong túi áo một urgo gỡ kéo ra nhón nhón chân lên dán nhẹ vết bầm ngay bên gò má cho cậu, cất giọng thanh ngọt:
“Một gương mặt đẹp thế này không nên có vết tích sẽ xấu lắm đấy.”
Nhìn vào đôi mắt ấy khiến cậu nhất thời có chút bối rối, bất giác tim đập có chút loạn xạ nhưng cậu máu chóng lấy lại bình thường thở mạnh hắng giọng ho khan vài cái đáp:
“Kệ tôi!”
Rồi cậu nhấc chân bước đi thật nhanh.
“Này chờ tôi với, hôm nay có tiết thể dục mà.”
Và thế là cô bạn lon ton chạy theo bên cạnh cậu sánh vai cùng nhau đi.
Huy Hoàng đưa tay sờ lấy vết bầm trên mặt có chút đau nhứt nên định xuống phòng y tế để xin thuốc bôi và urgo dán thì bước chân chợt khựng lại, khi Coca đứng trước mặt cậu chìa urgo cho cậu làm cậu có chút ngạc nhiên.
Coca mỉm cười vô tư đáp: “Cậu cầm lấy đi, chỗ này có chút máu chắc đau lắm. Sắp tới tiết thể dục rồi, cậu xuống mau nha.”
Nói rồi Coca bỏ urgo vào trong tay cậu sau đó nhanh chóng chạy đi. Cậu chợt mỉm cười nhìn bóng dáng cô bạn nhỏ nhắn đó.