Chương 18

Edit: _Lilylys _

Beta: ZzPeanutzZ

Trời đã hoàn toàn sáng.

Khẳng Ân bừng tỉnh từ giấc mộng, trên giường chỉ còn mình anh.

Không có khả năng là mộng, anh rõ ràng ngửi được mùi hương của cô còn có thể cảm nhận được anh và cô hợp làm một, cô ôm lấy anh chặt chẽ bao bọc anh —

Nhưng cô không ở đây, trong phòng trừ anh ra chẳng có ai khác.

Tức thì lòng anh kinh hoảng, lý trí rõ ràng biết cô không thể không tồn tại nhưng anh không khống chế được nổi khủng hoảng trong lòng, nhanh chóng xuống giường mở cửa phòng tắm.

Cô không ở đây.

Cô nhất định ở ngoài, nhất định.

Anh mặc quần dài, chưa mang giày đã mở cửa đi xuống lầu.

Không phải mộng, anh biết, cô chỉ là xuống lầu ăn cơm.

Cô không ở phòng bếp.

Phòng bếp không có ai chỉ có một nồi canh đang đun trên bếp.

Không phải mộng, nhất định.

'Em yêu anh.'

Cô nói không chỉ một lần, anh thấy trong đôi mắt ngượng ngùng của cô có sự dịu dàng, thấy khuôn mặt nhỏ nhắn tràn ngập du͙© vọиɠ và khát vọng anh mang tới, thì thầm lặp đi lặp lại tên anh.

'Khẳng Ân, em yêu anh...'

Nó không thể nào là mộng! Không phải chỉ là vọng tưởng của anh —

"Khẳng Ân? Con làm sao vậy? Sắc mặt sao lại trắng như vậy? Con có khỏe không?"

Anh bất thình lình quay đầu thấy chị Hiểu Dạ ngồi trên soà phòng khách vì thấy bộ dáng anh hoảng loạn mà đứng dậy, qnh muốn mở miệng hỏi dì ấy có biết cô ở đâu không nhưng lại sợ nghe được cô không tồn tại.

"Con không sao." Khẳng Ân vội vàng nuốt câu hỏi về, toàn thân ứa mồ hôi lạnh.

Anh càng ngày càng khủng hoảng xoay người bước nhanh lên lầu mở cửa từng căn phòng nhưng cô không ở đó, anh cảm thấy mình sắp nổ tung.

Cô nhất định ở đây, nhất định, nhưng cô ở nơi nào? Mau nghĩ, mau nghĩ —

Sân phơi quần áo?!

Hôm qua cô thu quần áo được một nửa bị anh làm gián đoạn, cô nhất định ở nơi đó, nhất định ở đó thu quần áo.

Anh băng qua hành lang trong vô thức, bước vào trong gió đi đến cửa sổ cạnh cầu thang nhìn xuống sân phơi quần áo —

Nơi đó không một bóng người, đập vào mắt anh không có động tĩnh gì.

Ngoại trừ quần áo phất phơ trong gió nơi đó chẳng có ai.

Bỗng chốc, lòng anh quặng thắt nắm chặt cửa, tứ chi nháy mắt lạnh băng.

Không phải mộng, đó không thể là mộng —

Không có khả năng là mộng —

Thế giới như đang lay động anh đứng không vững ngã ngồi trên cầu thang vùi đầu vào gối, thống khổ che lấp khuôn mặt chết lặng của anh, mười ngón tay nắm chặt mái tóc rối.

Đáng chết! Anh cần cô, anh cần giấc mộng kia là thật, anh cần cô là thật, anh cần cô yêu anh —

Anh khó khăn hít thở từng ngụm từng ngụm không khí, nước mắt căm phẫn đong đầy hốc mắt, ngay lúc anh đau lòng muốn nổ tung, đột nhiên anh nghe được tiếng cô.

"A, đang ghét."

Một tiếng oán giận khe khẽ xen lẫn trong gió rất mỏng manh.

Nhưng anh nghe được, anh không tin vào tai mình, bất giác ngẩng đầu thấy xa xa phía trước có thân ảnh nhỏ nhắn đứng lên từ giữa đám cúc Ba Tư trong vườn, động tác của cô có chút ngốc, cô ôm giỏ đựng quần áo bên hông đưa lưng về phía anh đi vài bước về phía trước sau đó lại biến mất giữa vườn hoa.

Anh ngừng thở tưởng mình xuất hiện ảo giác.

Gió lạnh vù vù thổi tới, vườn hoa cúc Ba Tư bị gió thổi ngã trái ngã phải không ngừng khuynh đảo.

Sau đó người phụ nữ nhỏ nhắn kia lại xuất hiện trên tay cầm một bộ quần áo.

Cô giơ nó lên cao giũ hai cái rồi mới bỏ vào giỏ xoay người trở về.

Gió thổi tóc cô bay toán loạn, cô nâng tay che sườn mặt bị gió thổi lạnh băng. Đám cúc Ba Tư xung quanh cô lay động, cô ôm giỏ đựng quần áo cúi đầu cẩn thận đi trong vườn, khuôn mặt nhỏ bị gió thổi ửng hồng.

Cô thoạt nhìn như mộng như ảo tùy thời sẽ bị gió thổi đi mất.

Lúc anh hoàn hồn anh đã xuống lầu xuyên qua sân phơi quần áo nhảy vào vườn hoa, vội vàng chạy đến trước mặt cô.

Sợ té ngã nên cô luôn cúi đầu chú ý dưới chân, Khả Nam thấy anh đi chân trần đến mới giương mắt nhìn anh.

Thấy anh cô có chút xấu hổ không nhịn được mặt đỏ tai hồng.

"Hi...Chào buổi sáng..."

Anh không nói chuyện chỉ cúi đầu nhìn cô.

Sự trầm mặc của anh khiến cô hơi đỏ mặt, mở miệng giải thích, "Em đến nhặt quần áo, tối qua...Có mấy cái bị gió thổi tới trong vườn..."

Cô còn chưa nói xong vì cô phát hiện anh dùng một loại ánh mắt nóng cháy nhìn cô làm tim cô loạn nhịp.

Anh nâng tay chạm nhẹ mặt cô ngón tay anh rất lạnh, lạnh giống như khối băng làm cô lo lắng đang muốn nắm lấy tay anh thì anh lại dùng hai tay ôm lấy mặt cô cúi người đến rất ôn nhu hôn cô.

Tay anh lạnh nhưng miệng anh ấm.

Nhìn đi, cô hoàn toàn quên mất mình đang làm gì.

Giỏ quần áo cô ôm bên hông lại rớt, quần áo rơi vãi khắp nơi.

Lúc anh dừng nụ hôn, cô ngây ngốc nhìn anh, hai tay vô thức ôm lấy thắt lưng anh.

"Chào buổi sáng." Anh nói.

Cô đột nhiên tỉnh táo lại đỏ mặt xấu hổ đáp: "Chào buổi sáng..."

Tay anh vẫn ôm lấy mặt cô nhưng đã ấm lên, vẻ mặt anh có chút kỳ quái, trước khi cô nhìn rõ anh đã đẩy cô ra ngồi xổm xuống nhặt giỏ quần áo rơi trên đất, đến lúc này cô mới nhớ tới nó nhất thời ngượng ngùng vội vàng ngồi xuống cùng anh nhặt quần áo.

Sau khi hai người nhặt xong, anh đứng dậy nắm tay cô, tay khác cầm giỏ quần áo đi trở về.

Khả Nam thấy anh đi chân trần còn để trần nửa người trên, nói thật, muốn không chú ý đến thật sự rất khó, dưới ánh nắng cơ bắp và sẹo trên người anh rất rõ ràng. Anh vắt cái quần thể thao màu đen trên vai rũ xuống trước ngực bên cạnh nó có một vết sẹo màu trắng, lưng và phía sau eo của anh thật mê người nhưng cũng khiến người ta đau lòng.

Sân phơi quần áo cao hơn vườn hoa một mét, lúc nảy anh là từ bên kia nhảy xuống nhưng anh không đi đường vòng, cầm giỏ quần áo chống tay thoải mái trèo lên rồi quay lại vươn tay về phía cô kéo cô lên.

"Em đã ăn gì chưa?" Lúc anh ôm eo cô mở miệng hỏi.

"Vẫn chưa." Cô xấu hổ lắc đầu, sau khi cô thức dậy nhớ tới giỏ quần áo bị lãng quên cuống quýt chạy xuống nhặt nó.

"Anh cũng chưa." Anh nói xong thì nắm tay cô mang cô trở lại nhà lớn, trên đường không quên dừng ở cạnh cửa lau sạch chân, cô thay dép đi trong nhà nhìn anh đi chân trần dẫm trên sàn gỗ, anh và cô đi đến phòng giặt đồ, cùng cô phân loại quần áo. Nói thật, việc anh phân loại quần áo khiến cô có chút giật mình, cô còn chưa nói chính anh đã cầm cái giỏ khác bắt đầu phần loại quần áo.

Lúc anh thấy quần áo mình mặc hôm kia cũng ở trong này anh hơi ngừng một lúc.

Cô nghĩ rằng anh sẽ hỏi vì sao quần áo của anh cũng ở đây nhưng anh chỉ dừng một lúc rồi lại tiếp tục động tác, trước tiên hắn giặt đồ sáng màu, đồ tối màu để một bên, nhấn nút máy giặt xong nắm tay cô xuyên qua hành lang lầu một đi ngang phòng khách tiến vào bếp.

Trong phòng khách có người, là chị Hiểu Dạ, chị ấy đang nói chuyện điện thoại, thấy anh nắm tay cô đi qua thì hếch mày sau đó nhếch khóe miệng.

Khả Nam đỏ mặt vội vàng gật đầu chào hỏi cô ấy đi theo sau anh vào bếp.

Cô kéo tay anh.

Khẳng Ân quay đầu thấy cô dịu dàng nhìn mình.

"Anh muốn ăn gì? Em làm cho anh."

Anh nhìn cô, lòng níu lại, đây là câu anh vốn muốn hỏi, nhưng cô đã hỏi trước mà anh nhận ra bản thân rất thích cảm giác này, thích cảm giác cô quan tâm anh hỏi ăn thích ăn gì.

"Trứng chiên."

Cô đứng một bên chiên trứng cho anh ăn còn làm thêm mì trộn dầu trà, hâm nóng lá khoai lang trộn sáng nay vừa mới thu hoạch, múc hai chén canh rau dưa, sau đó cắt cho anh một ít hoa quả, vô luận cô bưng lên bàn cái gì anh đều ăn hết toàn bộ.

Lúc anh ăn đến chén mì có chút ngạc nhiên.

Nó trông thì đơn giản nhưng anh nếm được cô dùng dầu trà trộn với mì còn bỏ thêm một chút dầu vừng, chút muối và oliu hương vị rất tươi ngon. Ngay cả trứng cô chiên cũng dùng cùng một loại dầu trà, lá khoai lang cũng dùng dầu để trộn nhưng hương vị đều khác nhau. Trứng chiên chỉ rắc ít muối, lá khoai lang bỏ thêm chút giấm ô mai chua, tỏi giã nhuyễn và nước tương.

Tất cả những thứ đó đều cùng một loại gia vị nhưng lại có hương vị biến hóa bất đồng, màu sắc và hương vị cân bằng nhau.

Khả Nam ngồi đối diện nhìn vẻ mặt anh không nhịn được cười hỏi: "Anh cho rằng em chỉ biết chiên trứng thôi đúng không?"

"Anh không nghĩ nhiều thế." Anh nâng mắt, thật thà trả lời: "Anh muốn ăn trứng chiên là vì ngày hôm qua anh chưa được ăn."

"Anh muốn ăn thì nói với em là được, em lúc nào cũng..." Cô không suy nghĩ đã nói, sau đó mới nhận ra những lời này có bao nhiêu ngốc không khỏi xấu hổ tự động ngậm miệng.

Ai, chiên trứng đơn giản như vậy ai không làm được, cần gì cô đặt biệt làm cho anh ăn? Cô thật không biết mình đang nghĩ gì.

Vì ngượng ngùng cô cuống quýt rũ mắt, nhanh chóng ăn mì của mình, nào ngờ anh lại hỏi.

"Lúc nào cũng làm sao?"

Nghe thấy anh hỏi cô ngây ngốc nâng mắt, người đàn ông đối diện hai mắt nóng bỏng.

"Trứng chiên rất đơn giản." Mặt cô đỏ bừng qua loa nói.

"Anh không biết làm." Mắt không chớp đáp lời cô.

"Anh làm sao —"

"Anh không biết." Anh ngắt lời cô nhắc lại.

Đó là câu nói dối, cô biết, anh cũng biết cô biết, Khả Nam ngắm anh khuôn mặt nhỏ nhắn lại đỏ lên tai cũng nóng, cô nghe thấy mình nói.

"Em sẽ làm cho anh ăn."

Đôi mắt lam sáng lên làm con nai trong lòng cô chạy loạn một trận, thẹn thùng rũ mắt ăn bữa trưa của mình.

__Lilylys | Peanut__

Ăn cơm xong, chú Cảnh vừa khéo mang hải sản tươi trở về, thừa dịp hai người đang nói chuyện cô lên lầu lấy cho anh cái áo khoác, cô thực sự không chịu được việc anh luôn để trần nửa người trên. Mặc dù trông anh dường như không lạnh nhưng cô biết anh sẽ, anh chỉ là đối với cảm giác nóng lạnh có chút trì độn, cô nghi ngờ anh từng vì vậy mà cảm mạo nhiều lần.

Nào ngờ cô vừa lấy áo quay đầu đã thấy anh ở phía sau, hại cô suýt thì hét lên.

"Khẳng Ân, anh làm em giật mình." Khả Nam đè ngực, kinh hồn nhìn anh: "Anh không phải đang nói chuyện với chú Cảnh à?"

Cô mới dọa anh nhảy dựng, anh vừa mới không để ý cô lập tức không thấy tăm hơi, còn anh xém nghĩ mình nằm mơ, may mắn anh kịp thời thấy làn váy cô biến mất ở cửa cầu thang.

"Không thấy đâu anh tưởng em..."

Người đàn ông trước mặt sắc mặt tái nhợt, mày níu chặt, âm thanh khàn khàn, anh còn chưa dứt lời cô đã biết anh muốn nói gì, anh nghĩ rằng cô là mộng.

"Em không phải là mộng." Cô nâng tay vuốt cái cằm đầy râu của anh thì thầm: "Giống như anh không phải mộng, tối đó em đến phòng anh, thấy anh nằm trên giường cũng nghĩ anh là mộng, nhưng anh không phải, anh không biến mất, anh rất ấm áp, có nhịp tim, hơn nữa anh hôi chết được..."

Nói đến đây cô nhăn mũi trong mắt có ý cười.

Trên mặt anh hiện lên tia xấu hổ, "Anh chỉ là...Anh mệt mỏi..."

"Em biết." Cô nhìn ra được, trên mặt và trên người anh toàn vết thương mới, mặt anh đầy mệt mỏi, dù đang ngủ nhưng cơ thể anh không cách nào thả lỏng, liên tục mơ thấy ác mộng.

Khả Nam nhìn anh, "Nói thật thì em không để ý chút nào, em thích mùi hương trên người anh, anh hôi như vậy em biết anh nhất định là thật."

Anh biết cô không để ý, anh mơ hồ nhớ cô lên giường cuộn mình trong lòng anh, ôm anh.

Cô quyến luyến vỗ về khóe mắt, lông mày của anh, vuốt tóc anh tai anh, môi anh, anh nhìn ra được dù cô nói như thế nhưng trong mắt vẫn có chút bất an mờ mịt. Anh phát hiện cô kỳ thực cũng sợ, sợ hãi tất cả chỉ là mộng.

Đến tận bây giờ anh mới nhận ra mấy tháng qua anh làm nhiều chuyện tàn nhẫn với cô như vậy, anh luôn biết cô đang ở đâu, biết cô chân thật tồn tại nhưng cô thì không, cô ở trong thực tế và trong mộng không ngừng tìm kiếm anh, cho dù không thể xác định anh thực sự tồn tại cô vẫn chưa từng bỏ cuộc.

Cô vẫn tìm kiếm anh, chờ đợi anh, tha thứ cho anh.

Cảm xúc không tên lấp đầy tim anh làm máu anh lại sục sôi, anh chưa kịp nghĩ đã cúi đầu hôn cô, đối với nụ hôn bất ngờ của anh cô lặng lẽ hít một hơi, trên mặt hiện lên vẻ e lệ, con ngươi ướŧ áŧ trở nên sâu thẳm.

Anh không nhịn được lại hôn cô.

Tay cô để trên ngực anh, vòng lấy cổ anh hé miệng đáp lại, nhiệt độ cơ thể cô phóng xạ truyền đến.

Nhưng như này chưa đủ, vẫn chưa đủ.

Khẳng Ân một tay bế cô dậy, mang cô về trên giường, xác nhận người phụ nữ trước mắt này chân thật tồn tại.

__Lilylys | Peanut__

Anh đang ngủ.

Lông mi thật dài buông xuống, hô hấp có quy luật.

Ngoài cửa sổ nắng nhàn nhạt chiếu vào lặng lẽ dừng trên mặt anh.

Đêm qua gió mạnh đến sáng thì ngưng nhưng nhiệt độ không khí rất thấp, trên trời chỉ có mây đen xám xịt chồng chất.

Râu anh còn chưa cạo, mấy chỗ trên mặt có vết thương tăng thêm mấy phần tang thương.

Anh mệt mỏi rất nhanh dã ngủ nhưng là mỗi khi cô vụиɠ ŧяộʍ đứng dậy anh lập tức sẽ tỉnh theo, cô biết nổi bất an của anh, vì vậy lên giường ngủ cùng anh.

Cô ngủ mấy tiếng, tỉnh lại phát hiện tay anh để trên mặt mình.

Anh đang ngủ nhưng cô hoài nghi anh từng tỉnh, tỉnh lại để biết cô có tồn tại, sau đó tiếp tục ngủ.

Không ai đến gõ cửa phòng anh, không ai tìm cô, mọi người đều biết Khẳng Ân đã trở về, biết cô ở trên giường anh.

Cô luôn ở trên giường anh, khi anh chưa trở về cũng đã là như thế này, trong nhà mọi người đều biết.

Cô hẳn phải thấy xấu hổ nhưng cô không rảnh bận tâm cái nhìn của người khác, cô chỉ muốn ở bên anh mà cô cảm thấy mọi người trong nhà đều biết điều này, không ai nguyện ý nói về anh với cô nhưng cũng không ngăn cản cô vào căn phòng này.

Khẳng Ân.

Anh nói cho cô biết tên của anh.

Cô nghĩ anh biết đối với cô mà nói có bao nhiêu quan trọng.

Cô đã sớm khôi phục trí nhớ nhưng cô không nhịn được muốn hỏi, muốn nghe câu trả lời từ anh, nghe chính anh nói với cô.

Đồ Khẳng Ân.

Cô lén lút đặt tay mình vào tay anh, nơi đó có vết sẹo làm cô rất để ý, cô muốn biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Về anh cô có rất nhiều việc muốn biết, nhưng cô không muốn hỏi những người trong Hồng Nhãn, cô muốn chính anh nói cho cô biết, cam tâm tình nguyện nói với cô, cam tâm tình nguyện để cô biết...

Cô dựa vào anh gần thêm chút, cảm nhận hô hấp, nhịp tim và nhiệt độ cơ thể anh.

Anh tồn tại, thật sự tồn tại.

Cô hít một hơi thật sâu mang hương vị của anh khảm vào tim phổi, sau đó nhắm mắt lại cuộn người trong lòng anh nghe tim hắn đập, nó thôi miên cô dẫn cô vào mộng.

__Lilylys | Peanut__

Lại một đêm cô bị ác mộng làm tỉnh giấc.

Anh còn đang ngủ, cô không muốn ầm ỹ anh thật vất vả anh mới ngủ được.

Cô dè dặt cẩn trọng dời tay hắn trên lưng mình xuống, vụиɠ ŧяộʍ rời giường bước nhanh đến phòng tắm đứng dưới vòi hoa sen để nước xối lên thân thể.

Dù vậy, cô vẫn cảm nhận được sự đυ.ng chạm của tên biếи ŧɦái kia, cô không nhịn được lấy xà phòng tẩy rửa thân thể đến khi da thịt bị chà xát sưng đỏ như muốn tróc mất một lớp da, đến khi bàn tay anh bắt được tay đang cầm bọt biển của cô.

Cô kinh ngạc thở dốc, khủng hoảng quay đầu, thấy anh.

"Xin lỗi đã ầm ỹ đến anh...Em chỉ là đột nhiên muốn tắm rửa..." Cô không muốn cười, miễn cưỡng muốn cười với anh, cô thử, nhưng cô không làm được, cô cười không nổi, cô nhìn vào mắt anh hiểu được anh cũng biết.

Nhất thời cảm thấy trần trụi, không phải trên thân thể mà là trong linh hồn.

"Xin lỗi, em cần xà phòng..." Cô lại thử nâng khóe miệng, "Anh có thể... đi ra ngoài trước không..."

Khẳng Ân nhìn cô, lòng đau như lửa đốt.

Cô mới xuống giường anh đã tỉnh, thấy cô đi vào phòng tắm anh còn nghĩ cô đi vệ sinh nhưng lại nghe tiếng nước vang lên, cô đang tắm, anh muốn ở cùng cô nên đến cửa đợi, lúc anh đẩy cửa ra thì thấy cô không ngừng cọ rửa bản thân.

Cô rất sạch sẽ, sạch hơn cả anh nhưng cô không dừng được, anh có thể thấy biểu cảm thống khổ hoảng loạn trên mặt cô.

Đến tận lúc này anh mới giật mình nhận ra một ngày một đêm vừa rồi cô biểu hiện rất bình thương nhưng chỉ là giả vờ.

Tay cô đang run, nụ cười vặn vẹo, làn da bị cô chà xát đỏ bừng.

"Đừng cười, ở trước mặt anh em không cần miễn cưỡng." Anh nói xong nâng tay xoa mặt cô.

Cô hơi rụt người lại làm tay anh cứng đờ giữa không trung, tâm anh đau đớn.

"Rất xin lỗi..." Cô cầm xà phòng dùng mu bàn tay che miệng xin lỗi, đôi mắt kinh hoảng đầy nước mắt, lắp bắp giải thích: "Em không phải...Sợ anh...Em chỉ...Em..."

Nói một nửa không nói được tiếp, tuy cô hiểu anh cũng biết nhưng cô nói không nên lời.

Nhưng anh biết cô muốn nói gì, không phải cô sợ anh, cô là cảm thấy mình bẩn cho nên mới không ngừng tẩy rửa bản thân.

Biểu cảm của cô hèn mọn, tự ti như thế. Anh không biết tại sao tâm mình có thể đau như vậy nhưng anh thực sự rất đau, trái tim như bị bóp nghẹt.

Anh vươn tay về phía cô, lần này cô không tránh nhưng anh nhìn ra được, cảm nhận được khoảnh khắc đó cô muốn chạy trốn.

"Xà phòng." Anh không chạm vào cô chỉ duỗi tay đến trước mặt cô, nói với cô.

Cô biết không nên tẩy nữa cho nên tay run run đem xà phòng đưa cho anh.

"Bọt biển." Anh nói.

Cô đưa bọt biển trên tay trái cho anh.

Khả Nam tưởng anh sẽ kêu cô bước ra khỏi bồn tắm nhưng anh chỉ thoa xà phòng lên bọt biển.

"Anh làm gì thế?" Cô không nhịn được hỏi.

Anh nhìn cô, "Tối qua em đã nói muốn dùng kinh nghiệm mới thay thế không phải sao?"

Cô nhớ, lần đó cô đùa bỡn anh.

Nhớ lại khiến cô bối rối, sau đó cô phát hiện anh muốn làm gì, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng, lắp bắp: "Em, em không nghĩ... Đây, đây là ý kiến hay..."

"Em cảm thấy cách này vô dụng?" Anh nhìn cô hỏi.

Mặt cô càng đỏ, nhất thời ngậm miệng.

"Em cảm thấy anh cho em cảm giác, giống hắn?" Khẳng Ân tiến lên một bước, tới gần cô.

"Anh biết..." Cô mặt đỏ tai hồng, vẻ mặt yếu ớt.

"Không, anh không biết." Anh nói với cô, "Em mới biết được."

Nói xong, dưới cái nhìn chăm chú của cô đem tay dính đầy bọt đặt lên hông cô.

Tay anh dính đầy bọt ẩm ướt trơn trượt không thô ráp như bọt biển, cô hít một hơi lui về sau nhưng anh sải bước tới gần bồn tắm, bàn tay to hướng lên trên, cô dán lên tường hết đường lui.

"Người nọ, người nọ không có...Không có giúp em tắm rửa..." Cô kích động bắt lấy bàn tay anh đang để trên eo cô định dời lên trên, "Hắn là người, hắn là người theo chủ nghĩ hoàn mỹ, hắn có bệnh sạch sẽ..."

"Nhưng hắn để người khác giúp em tắm rửa." Anh rũ mắt nhìn cô, "Chúng ta giải quyết nốt một lần."

Gần như đồng thời bàn tay khác của anh hướng lên chậm rãi mơn trớn đầu vai và cánh tay cô.

"Nếu em không thích, tùy lúc có thể kêu ngừng." Anh nói.

Cô không có cách nào hô hấp cảm thấy xấu hổ, thân thể run không dừng được, cảm giác bàn tay to của anh theo cánh tay dời đến sườn ngực sau đó để trên bộ ngực của cô, nhẹ nhàng nắm giữ.

Cô thở gấp, nhìn tay anh mang theo bọt biển dưới ánh đèn nhẹ nhàn kẹp lấy nụ hoa đang thẳng đứng của cô.

"Em muốn anh dừng lại sao?" Anh hỏi.

Khả Nam không nói nên lời bởi vì anh bắt đầu xoa nắn bộ ngực cô, động tác của anh không nặng không nhẹ, nhưng chính là —

Trời ạ...Cô không có...Không có cách nào suy nghĩ...

Tay kia của anh không biết khi nào thoát khỏi tay cô vuốt ve bên hông cô, dời đến sau eo.

Đi xuống.

"Khẳng Ân..." Khả Nam phát run hô lên.

Cô có thể cảm giác ngón tay anh trơn ướt lướt qua cánh mông, cô hít một ơi, xấu hổ nhích về phía trước ngược lại khiến cả người dán lên người anh, cảm nhận rõ ràng du͙© vọиɠ của anh cứng rắn nóng bỏng để trên bụng mình mặt cô càng nóng.

Mà bàn tay của anh không rời đi thậm chí càng thêm đi xuống, xâm nhập vào giữa hai chân cô.

Lúc cô cho rằng anh sẽ tiến thêm bước nữa anh lại dời tay ra bên ngoài, nâng mông của cô nhẹ nhàn xoa nắn.

Làm cô đứng không vững hai chân như nhũn ra, nhưng anh vẫn vững vàng mà đứng như bàn thạch để cô dựa vào, sau đó đổi vị trí hai tay cho nhau.

"Tiểu Gypsy..." Anh cúi đầu dán bên tai cô hỏi: "Em muốn anh dừng lại sao?"

Hai tay anh dời lên trên lướt qua sườn ngực cô, ngón cái mơn trớn hai nụ hoa kiều diễm rồi hướng lên trên, anh làm cô ngứa, cô thu tay về nhưng hai tay anh sớm dời đến sau lưng cô, mát xa xương sống cô, cơ bắp cô vô thức căng cứng.

"Không...Không muốn..." Cả người cô như nhũn ra, cảm giác kia rất thoải mái cô không cách nào nói dối chỉ đành ôm lấy cổ anh, thì thào: "Đừng dừng lại..."

Ngực cô mềm mại dán trên ngực anh, cảm nhận nhịp tim anh đập có lực mà đôi tay anh trên người cô dao động, nhẹ nhàn xoa nắn, chậm rãi vuốt ve chơi đùa.

Bộ ngực sữa, cổ, lưng, eo, mông, hai tai mẫn cảm của cô, cánh tay, bụng, mỗi một ngón tay anh đều không buông tha.

Anh làm cô hoàn toàn thất thần, sau đó anh quỳ xuống, bàn tay dời đến hai chân cô, phía trước, mặt sau, giữa hai chân.

Khả Nam hoàn hồn xoay người bắt lấy anh nhưng ngón tay anh sớm đã đến vỗ về xoa nắn đóa hoa sớm ướt đẫm non mềm, cô kêu khẽ một tiếng, đứng không vững vịnh lấy đầu vai anh, cắn môi.

Cô sắp...Cô sắp không đứng nổi...

Anh cũng không đi vào, nhưng đối với cô mà nói chỉ như vậy đã quá mứt kí©h thí©ɧ, chân cô mềm nhũn ngã xuống may mà anh đã ôm lấy cô, để cô ngồi trên thành bồn tắm dựa vào tường, anh quỳ gối trước người cô, nâng chân phải của cô lên bắt đầu tẩy đùi, cẳng chân, đến khi cô sắp không trụ được anh đổi sang chân trái.

Anh quả thật là giúp cô tắm rửa, nhưng về phương diện khác việc tắm rửa này cũng rất ướŧ áŧ nóng bỏng mà cô thật sự không thể cự tuyệt cũng không có cách nào phản kháng.

Anh nhìn cô, vuốt ve cô, trừ bỏ mặc anh bày bố, trừ bỏ cố gắng duy trì thăng bằng cái gì cô cũng nghĩ không được.

Anh giúp cô tắm rửa, còn gội đầu rửa mặt, anh làm hết tất cả những việc vệ sinh thân thể phải làm, đồng thời cũng làm điên đảo cái nhìn của cô đối với việc tắm rửa.

Sau cùng, anh mở vòi hoa sen giúp cô rửa sạch xà phòng, ôm cô trở về phòng, mở đèn giúp cô sấy tóc.

Lúc anh giúp cô sấy tóc, cô có chút hoảng thần, áp lực tích lũy trong thân thể không có hoàn toàn phóng thích nhưng bàn tay của anh xoa nắn da đầu cô cảm giác thật thoải mái.

Anh để cô nằm lên giường.

Cô còn tưởng cuối cùng cũng có thể ngủ lại nhận thấy có thứ gì vuốt ve ngón chân cô, giật mình ngồi dậy muốn rút chân lại nhưng anh đã ở trên chân cô in một nụ hôn.

Cô hít một ngụm khí lạnh, Khẳng Ân giương mắt nhìn cô: "Em muốn anh dừng lại?"

Cô không biết, cô có chút sợ hãi, anh vẫn nắm lấy mắt cá chân của cô, ngón cái nhẹ nhàng phất qua mu bàn chân xoa vòng tròn mang đến cảm giác tê dại.

Cô không muốn nhớ tới chuyện người kia đã làm với cô nhưng cô vẫn nhớ, điều đó khiến cô sợ hãi, mà anh không giống vậy, anh làm việc đồng dạng lại mang đến cảm giác hoàn toàn khác.

Cô không muốn nhớ đến cảm giác tà ác kia, cô quả thật cần anh lau đi cảm giác kia.

Cho nên cô hé miệng, thì thào: "Không...Em không muốn anh dừng lại..."

Mắt anh tối sầm, anh biết cô rất sợ hãi giọng cô run rẩy, chân nhỏ trong tay hắn cũng hơi hơi run rẩy nhưng trong mắt cô có sự kiên định.

Cô là tiểu Gypsy dũng cảm của anh.

Anh nhìn cô, chậm rãi, chậm rãi cúi đầu hôn ngón chân, mu bàn chân thậm chí là lòng bàn chân của cô.

Anh duỗi lưỡi liếʍ lòng bàn chân cô, vì ngứa cô muốn rụt chân lại, kế đó hắn nhẹ nhàng cắn một cái, Khả Nam hít vào, không đau, cô cảm thấy có dòng điện từ nơi anh cắn truyền thẳng đến bụng làm cơ bắp cô căng thẳng, vô thức nắm lấy khăn trải giường dưới thân.

"Anh cắn em..." Cô thở hổn hển mặt đỏ bừng.

"Đúng vậy, anh cắn em." Anh thừa nhận, kéo chân cô qua bên cạnh hướng lên trên vuốt ve chân trắng ngần của cô, anh hôn mu bàn chân ở nơi đó nhẹ nhàng cắn một cái, sau đó duỗi lưới liễm lên trên.

Anh không thực sự nắm lấy chân cô chỉ là nắm hờ, bất cứ lúc nào cô cũng có thể rút chân về nhưng cô phát hiện cô không muốn.

Miệng lưỡi của anh rất nóng, hai tay anh thô ráp nhưng lại rất dịu dàng đυ.ng chạm, hơn nữa anh luôn chú ý đến cô, luôn nhìn cô, chú ý phản ứng của cô. Không giống tên biếи ŧɦái kia chỉ chú ý tới hắn. Người nọ vuốt ve cô chỉ vì thỏa mãn chính hắn, nhưng người đàn ông trước mặt vuốt ve cô là vì thỏa mãn cô, lấy lòng cô.

Tay anh lên rồi lại xuống, miệng lưỡi anh mυ"ŧ hôn cô, khẽ cắn, sau đó một đường hướng về phía trước, động tác của anh chậm rãi không buông tha một tấc da thịt nào.

Lúc anh hôn đùi trong của cô, cô thở hổn hển ngượng ngùng đỏ bừng mặt, lúc anh định tiếp tục đi lên cô xấu hổ ngăn cản anh: "Không cần như vậy, đủ rồi, không có, không có tiếp tục đi lên —"

Khẳng Ân nắm tay cô, kéo đến bên môi hôn, mắt lam sâu thẳm ngắm nhìn cô: "Anh biết, nhưng anh muốn."

Anh muốn làm cô triệt để quên, từ nay về sau chỉ nhớ rõ anh, chỉ nhớ rõ anh làm thế nào lấy lòng cô.

Khuôn mặt Khả Nam đỏ bừng, nóng như bị thiêu cháy, nhất thời không biết nên trả lời thế nào, chỉ có thể nhìn anh kéo tay cô ra, cúi đầu, vuốt ve eo cô, tách hai chân đang run liếʍ hôn ngọt ngào của cô.

Trời ạ...

Hai tay cô không chống đỡ được cơ thể ngã lên giường, khó nhịn nắm lấy gối đầu bên cạnh, mặc dù không nhìn thấy nhưng cô cảm nhận được anh nhấm nháp mình.

Người cô nóng lên, cơ bắp căng chặt, không chịu nổi sự khıêυ khí©h của anh, bởi vì màn dạo đầu trước quá dài gần như nháy mắt cô liền cao trào, anh không dừng lại tiếp tục đưa cô lên cơn sóng triều kia, hết lần này tiếp lần khác, cho đến khi cô ném tất cả ở sau đầu chỉ cảm nhận được anh, chỉ nhớ rõ anh.

Cuối cùng anh cũng ngẩng đầu lên, phủ trên người cô, cúi đầu hôn cô, ôm lấy eo cô ngang nhiên vùi mình vào thân thể cô, cùng cô hợp thành một.

Mặc dù thất thần cô vẫn có thể cảm nhận cơ thể rắn chắc của anh đầy mồ hôi, giống như cô, mồ hôi hai người giao hòa, sớm không rõ là của anh hay của cô.

Cô khó khăn gọi tên anh, cơ thể anh chấn động đem mình hoàn toàn cho cô.

__Lilylys | Peanut__

"Khẳng Ân?"

"Hả?"

"Anh nhớ Diana không?"

Nghe được vấn đề của cô anh kinh ngạc giương mắt nhìn cô.

Người phụ nữ nhỏ bé trước mắt, toàn thân cao thấp chỉ mặc cái áo lông của anh, cầm hộp thuốc giúp anh thoa thuốc lên vết khâu trên trán, đó là vết thương nhỏ vả lại thần kinh cảm giác trì độn anh sớm đã không thấy đau, nhưng nó quấy nhiễu cô, cô đối với việc vết thương của anh vì tắm rửa mà sưng đỏ có chút khó chịu, buổi sáng sau khi thức dậy thì kiên trì muốn xử lý nó.

Tuy rằng anh nói với cô sẽ không dễ nhiễm trùng nhưng anh nhìn ra được nó không thể khiến cô bớt lo, mà được cô chăm sóc cảm giác rất tốt cho nên anh không tranh cãi để cô lấy hòm thuốc đến làm chuyện cô muốn làm.

Mấy ngày qua cô không đề cập đến việc ở lâu đài Jaren, anh cũng không chủ động nhắc tới sợ cô lại nghĩ tới việc mình đi đến lâu đài Jaren mới bị bắt cóc, không nghĩ cô sẽ chủ động hỏi.

Anh vốn định qua vài ngày rồi nói nhưng cô đã quyết định đối mặt với chuyện này.

Biểu cảm của cô thoạt nhìn rất bình thường, trong mắt cũng không có sợ hãi thế nên anh mở miệng trả lời vấn đề của cô.

"Anh nhớ."

"Anh có thể nói cho em biết rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra không?" Khả Nam biết anh nhất định đã điều tra được, Hồng Nhãn là công ty điều tra ngoài ý muốn, với cái tính chấp nhất của anh không thể nào bỏ qua chuyện này.

"Sao em lại muốn biết?"

"Em ở trong mộng luôn mơ thấy cô ấy." Cô giúp anh khử trùng miệng vết thương trên trán, không nhịn xử lý luôn miệng vết thương trên cằm, nó vốn đã kết vảy sai khi đυ.ng nước lại bị nứt ra bên cạnh cũng ửng đỏ cả lên.

Người đàn ông này đối với thân thể mình thật sự là bỏ phế.

Cô không nhịn được muốn càm ràm anh, dùng bông vải thấm cồn giúp anh khử trùng, một bên liếc anh một bên nói: "Với lại em nghĩ nếu cô ấy không gặp chuyện Jaren Ace sẽ không vì trả thù mà ở trong lâu đài lập ra một màn trò chơi săn bắn."

Cô nói không sai, mà anh cũng hiểu cô là người bị hại cô muốn biết tại sao.

Cho nên anh nhìn cô, nói: "Khi Diana ở Hollywood, phát triển không thuận lợi, cho nên sau này cô ấy qua lại với một nhà làm phim có được vai diễn, cô ấy lấy được nhân vật kia nhưng nhà làm phim nọ mang cô ấy đi dự tiệc sau đó yêu cầu cô ấy phục vụ một vị đạo diễn khác, rồi đến là kim chủ và nhiều người khác nữa. Khi cô ấy phát hiện tình huống không khống chế được đã không thể thoát thân, trong bữa tiệc đó không chỉ mình cô ấy là người bị hại còn có nhiều tiểu minh tinh khác sau đó đã lấy súng tự sát."

Khả Nam hoảng sợ dừng động tác trong tay, bỗng nhiên hiểu ra, cô ngồi trên đùi anh, nhìn anh hỏi: "Nhà làm phim là Marcus?"

"Ừ." Anh gật đầu.

"Vậy còn Sarah Adams? Cô ta làm cái gì?" Cô lại hỏi.

"Là biên kịch của bộ phim, cô ta cho rằng nhân vật của Diana không cần thiết cho nên muốn cắt vai của cô ấy."

"Còn Davy?"

"Hắn ép Diana hút ma túy, hại cô ấy nghiện. Những người trên danh sách ít nhiều đều đã từng hại Diana, mà cô ấy đem những chuyện này viết vào nhật ký, đó là danh sách trả thù."

"Nếu cô ấy muốn trả thù sao còn muốn tự sát?" Cô thực sự không hiểu nổi.

Anh nhìn cô, "Cô ấy có lẽ dự tính như thế nhưng sau này cô ấy phát hiện cho dù Jaren chết cô ấy cũng không được thừa kế di sản của ông ta."

"Vì sao? Diana không phải là con gái của ông ta à?"

"Phải, nhưng cha của Jaren Ace là người của gia tộc Sử Thác."

Khả Nam chấn động, mặt trắng bệch.

Người kia họ cũng là Sử Thác, lúc cô bị bắt cóc cô nghe được cũng thấy được, cô nghe người khác gọi tên hắn.

Cô biết hắn tên Địch Lợi Khải. Sử Thác.

Thấy mặt cô trắng bệch, Khẳng Ân nắm tay cô, "Hắn không thể tổn thương em nữa, anh sẽ bảo vệ em."

Đúng vậy, anh sẽ bảo vệ cô, anh thực sự đã bảo vệ cô.

Cô biết anh vì cô đã làm những gì.

"Em biết, em không sao." Khả Nam nhìn người đàn ông trước mắt, nắm lại tay anh, "Anh nói tiếp đi."

Cô muốn biết tiền căn hậu quả, anh nắm tay cô tiếp tục nói.

"Jaren là con riêng nên theo họ mẹ nhưng tiền ông ta dùng đều là của gia tộc Sử Thác, mà tiền của gia tộc Sử Thác không cho phép mang ra ngoài, bọn họ có thể nhận con riêng, nhưng con gái riêng của con riêng đã vượt xa giới hạn của họ, họ không thừa nhận Diana là thành viên trong gia tộc. Sau khi Jaren mất, Diana một đồng cũng không lấy được cho dù Jaren muốn để tiền lại cho cô ấy cũng không làm được."

Việc này đều là sau này Hồng Nhãn mới tra ra, cho nên lúc ấy bọn họ mới không thể lần theo tài chính mà tìm ra vấn đề, Sử Thác gia tộc rất có tiền, bọn họ không thiếu tiền nên không động đến tiền của Jaren Ace, nhưng không cho phép Jaren để tiền lại cho con gái mình.

"Vậy nên Diana mới tuyệt vọng như thế..." Khả Nam hiểu ra, Diana cho rằng tìm được cha ruột sẽ có hi vọng trả thù, nào ngờ kết quả lại chẳng có gì, chỉ có thống khổ.

"Sau khi Diana tự sát, Jaren tìm đến Hồng Nhãn, xác nhận được cô ấy tự sát, tuy rằng ông ta biết nhưng nhất định là vì có người từng hại cô ấy nên đã phái người điều tra những việc trước đây cô ấy gặp phải mới có trận trò chơi này. Ông ta làm tiệc sinh nhật chỉ là để có lý do mời những người trên danh sách đến, nhưng nếu chỉ mời bọn họ thì họ sẽ cảnh giác, đối với người chơi bên ngoài mà nói, trò chơi kia có càng nhiều con mồi thì càng thú vị, những người ngoài danh sách được mời chỉ là kém may mắn."

Kém may mắn.

Khả Nam cong khóe miệng không khỏi cười khổ: "Anh nhớ chúng ta từng nghi vấn vì sao có người muốn đem việc Marcus chết vu oan đến trên người em không?"

"Nhớ." Anh nhớ tất cả những khoảnh khắc ở cùng cô.

Khả Nam nắm chặt tay anh, thì thào nhìn anh, phun ra tên người kia.

"Bởi vì như vậy thú vị, Địch Lợi Khải. Sử Thác, hắn cảm thấy em rất thú vị, hắn muốn xem em sẽ có phản ứng gì, phương thức những người đó lựa chọn con mồi chính là ở trên tin tức báo chí tùy chọn người mình cảm thấy hứng thú, diễn viên, vận động viên, tội phạm, những người có khả năng làm trò chơi trở nên kí©h thí©ɧ. Bọn họ thiết kế trò chơi theo kiểu bắt cầu sau đó đặt cược, cược người đó sẽ đào tẩu hay là phản kháng, người kia có thể dưới tình huống nào sống sót được bao lâu, chỉ cần họ không chết sẽ ở trong trò chơi tăng thêm lượt cược..."

Khẳng Ân sửng sốt, bật thốt hỏi: "Em làm sao biết được?"

Cô hít một hơi thật sâu, con ngươi đen hơi co lại, "Anh biết em bị bỏ thuốc."

Anh biết, anh đã xem phần ký ức bị phong tỏa của cô.

"Hắn xem em giống như búp bê bày trí, ở thời điểm khác nhau đặt ở nơi hắn muốn, em không có cách nào động, nhưng em nghe thấy cũng nhìn thấy. Có đôi khi, hắn sẽ ở trước mặt em lên mạng điều khiển trò chơi tàn nhẫn này, cười nhạo những người đó kinh hoảng, sợ hãi còn hắn thì lưu lại truyền đi..."

Anh nắm chặt tay cô, nâng tay vỗ về khuôn mặt tái nhợt của cô, hôn nước mắt chảy xuống khóe mắt.

Đến lúc này cô mới phát hiện mình khóc, anh kéo cô đến trên đùi ôm lấy cô, an ủi nói: "Tất cả đều đã qua, em không cần lo lắng hắn không thể tổn thương em nữa."

Cô cuộn mình trong lòng anh, không tiếng động rơi lệ, qua nữa ngày mới bình ổn lại.

Anh cái gì cũng không nói, cứ dựa vào đầu giường ôm cô, để cô dựa vào anh, cô phát hiện tư thế của hai người giống như lúc trước ở căn phòng nhỏ.

Nửa ngồi dựa vào anh khiến cô an tâm, cô cảm nhận nhịp tim, nhiệt độ cơ thể và hô hấp của anh.

Bàn tay to của anh vỗ về bên hông cô, ngón cái vuốt ve nhịp đập của cô sau đó vuốt ve lòng bàn tay cô, cô không nhịn được bắt lấy tay anh.

Tay anh rất lớn so với cô thì lớn hơn nhiều, nếu anh muốn có thể bao lấy toàn bộ tay cô.

Người đàn ông này ngay cả trên mu bàn tay cũng có sẹo, cũ mới, đậm nhạt, cô không kìm lòng được kéo nó đến bên môi hôn, lặng lẽ nói.

"Cám ơn anh đã không ngừng tìm kiếm em."

Anh không nói gì cúi đầu ở trên tóc cô dịu dàng ấn một nụ hôn.

Nụ hôn kia nhẹ, tràn ngập thương tiếc, làm lòng cô ấm áp.

Cổ họng cô nghẹn uất, tay đặt trên ngực anh, khuôn mặt nhỏ nhắn tựa vào ngực anh nơi có vết sẹo nghe tim anh đập.

Tuy anh không nói nhưng cô biết người đàn ông này đã vì cô làm những gì, thật sự biết.

Đối với người đàn ông này ngoại trừ oán giận, đau lòng, cô chỉ có tình yêu.

_______________________

Thích truyện thì hãy bình chọn ủng hộ bọn mình nha 💋💋💋💋