Chương 17

Edit: _Lilylys_

Beta: ZzPeanutzZ

Khả Nam ở sân sau, thu toàn bộ quần áo đã phơi khô bỏ vào giỏ đựng.

Thời gian ở đây cô đã tập thành thói quen mỗi ngày làm vài việc lặt vặt.

Nơi này nắng rất lớn chỉ cần thời tiết tốt thường thì sáng giặt quần áo đến tối đã khô.

Trước đó vài ngày có áp thấp nhiệt đới, trời lạnh dọa người, hôm nay mặt trời vừa lên cô đã đem hết quần áo đi giặt, có điều mùa đông chỉ cần mặt trời khuất núi nhiệt độ không khí liền giảm rất nhanh.

Dự báo thời tiết nói tối nay lại có áp thấp nhiệt đới, thấy trời muốn nổi gió cô tăng nhanh tốc độ thu quần áo, ôm giỏ quần áo xoay người thì bị bóng người đứng đằng xa dọa sợ định thét lên.

Người đàn ông kia một mặt âm trầm đứng đó, ánh mắt tha thiết.

Anh trông rất chật vật lại đẹp trai không nói nên lời.

Gió lạnh thổi loạn mái tóc màu vàng của anh, ngọn đèn mờ nhạt chiếu rọi khuôn mặt như điêu khắc cũng soi rõ vết thương trên mặt anh.

Người trước mắt này âm trầm như ác ma, xinh đẹp tựa thiên sứ.

Cô áp chế xao động mãnh liệt trong lòng nhìn anh tiến về phía mình, không khỏi ngừng thở.

Anh đi đến trước mặt nâng tay vuốt ve gò má cô, môi cô.

Đầu ngón tay anh lạnh băng ánh mắt lại nóng bỏng như ngọn lửa màu lam.

Cô vô thức khẽ run không cách nào phát ra âm thanh chỉ cảm thấy hơi thở nóng rực của anh phất qua tiến vào trong tim trong phổi.

Sau đó anh cúi đầu, chậm rãi, từ tốn hôn cô.

Cô không tin vào mắt mình, giỏ quần áo trong tay rơi xuống đất lật ngược sang một bên, cô không quan tâm tới nó tất cả lực chú ý của cô đều bị anh hấp dẫn, chiếm cứ.

Nụ hôn của anh thong thả động lòng người, cô nếm được hương vị chua xót trong miệng anh, cảm nhận được môi anh khẽ run hít vào từng ngụm không khí, cảm nhận được khát vọng đè nén của anh.

Cô vô thức thở dốc theo anh, không kìm lòng được há miệng khẽ run đáp lại.

Môi anh dán lên môi cô, vuốt ve, run rẩy.

Tay anh lạnh băng vỗ về mặt cô lướt qua gáy đến đầu vai rồi nắm lấy bàn tay nhỏ bé.

Khẳng Ân nắm tay cô thật chặt, cảm nhận lòng bàn tay mình ấm dần.

Thật ấm.

Anh không nên cứ như vậy trực tiếp hôn cô nhưng lúc anh thấy cô, anh không thể suy xét cứ theo bản năng tiến về phía cô, lúc anh cúi người hôn cô thật ra đầu anh trống rỗng. Giây phút đó anh rất sợ cô sẽ cự tuyệt, sẽ bỏ chạy nhưng cô không có.

Cô kinh ngạc nhưng không bỏ chạy, vẫn đứng tại chỗ, môi hồng dán vào môi anh thở gấp, đôi mắt đen láy mông lung có chút mê ly, tay nhỏ không biết khi nào đặt trên ngực anh níu chặt áo anh.

Sợ hãi, khát vọng cùng nhau xâm chiếm tim anh mà anh thì cảm thấy trái tim bị bàn tay nhỏ bé của cô siết chặt.

Khóe mắt anh khẽ giật, nín thở chờ cô đẩy anh ra, chờ cô rút bàn tay bị anh nắm về.

Nhưng cô không có, cô nới lỏng tay, dùng đầu ngón tay chạm nhẹ vào vết sẹo trên cằm anh, khiến anh run run hít một hơi.

"Nói cho em biết...Tên của anh..."

Cô thấp giọng dịu dàng yêu cầu, âm thanh mỏng manh run rẩy gần như biến mất trong gió lạnh.

Bỗng nhiên anh thấy khó chấp nhận sự thật.

Anh hy vọng cô nhận ra anh, nhớ rõ anh, hy vọng cô vĩnh viễn, vĩnh viễn sẽ không quên anh.

Anh không muốn làm người xa lạ, không muốn, anh muốn có một vị trí trong tim cô.

Lần này không che giấu, không dè dặt, không đè nén —

Người phụ bé nhỏ kia không đẩy anh, không gào thét, cô chỉ ôm lấy vai anh thở gấp.

Ôm lấy eo cô anh bế cả người cô áp lên tường.

Anh cắи ʍút̼ môi cô, gáy, ngực, tim của cô...

Anh khát cầu giống như dã thú đói bụng lâu năm vội vã muốn đem cô nhai nuốt đến xương cũng chẳng còn.

Cô co rúm, vì anh kéo áo lông và nội y cô xuống mà thở dốc, vì anh tiến vào giữa hai chân mà run rẩy. Có lẽ cô có đẩy anh ra, có kháng cự anh nhưng anh không nhớ rõ. Phút chốc anh không rõ chuyện gì đã xảy ra, anh chỉ nhớ rõ mình muốn cô, muốn ở cùng cô, anh cần cô tiếp nhận anh, bao bọc anh, muốn anh.

Không được như vậy, lý trí của anh phát ra cảnh báo mơ hồ nhưng anh không thể khống chế, anh không muốn biết, không cách nào tiếp nhận việc cô sẽ cự tuyệt mình. Anh ép buộc cô đáp lại, anh biết nên làm thế nào để khơi dậy du͙© vọиɠ trong cô, cảm nhận được thân thể cô vì sự dụ dỗ của anh mà tiết ra xuân triều làm ngón tay anh ẩm ướt.

Anh điên rồi, thật sự điên rồi.

Nhưng anh muốn cô nhớ anh, ít nhất là thân thể cô muốn anh, nhớ anh —

Cô quăng cho anh một cái tát, không đau nhưng cô dùng lực rất mạnh anh không cách nào xem nhẹ nó.

Anh theo phản xạ nâng mắt, khuôn mặt cô ửng hồng con ngươi đen nhánh tràn ngập lệ quang, và cả —

Sợ hãi.

Khẳng Ân chết trân, nhớ tới những việc mà cô gặp phải mới tỉnh ngộ mình đã làm việc không nên làm nhất đối với cô.

Cô hoảng loạn thở hổn hển người run như chiếc lá khốn đốn trong gió.

Cô nhắm đôi mắt đẫm lệ, hai tay để trên ngực anh dùng sức muốn đẩy anh ra.

Tội ác khủng bố cắn nuốt anh, khiến anh suýt buông tay nhưng anh sợ hãi, nếu anh để cô đi cô sẽ không bao giờ tới gần anh nữa.

Anh không dám buông cô ra, không dám lùi lại, tiếp tục áp cô trên tường, mặt trắng bệch mở miệng xin lỗi.

"Rất xin lỗi, rất xin lỗi, anh rất xin lỗi..." Anh thống khổ, bàn tay to ôm lấy eo cô, trán áp trên trán cô, hoảng loạn khẩn cầu: "Đừng sợ anh...Em đừng sợ anh..."

Nước mắt cô rơi xuống như ai đó dùng roi quất vào tim anh.

"Em muốn đánh anh cũng được..." Lòng anh mất mát, run giọng nói: "Xin em... Đừng sợ anh....Đừng...Cự tuyệt anh..."

Khẩn cầu của anh khiến cô dừng tay đang không ngừng đẩy anh.

Nhưng cô không nhìn anh.

Ngực anh thắt lại, thì thầm xin lỗi: "Anh xin lỗi, anh không phải...Không phải muốn làm hại em..."

Nước mắt cô rơi không ngừng, từng chuỗi từng chuỗi.

Anh đau lòng không thôi, tiếp tục thấp giọng khẩn cầu.

"Xin em...Tha thứ cho anh... Đừng cự tuyệt anh..."

Nhưng cô vẫn không chịu nâng mắt nhìn anh, thân thể của cô vẫn run không ngừng, anh biết mình quá đáng, biết mình làm chuyện không thể tha thứ.

Anh tổn thương cô, giống như tên biếи ŧɦái kia.

Anh là một con quái vật vì tư lợi thậm chí không chịu buông tha cô.

"Rất xin lỗi..."

Nước mắt cô tràn khỏi khoé mắt, anh đau lòng hôn lên giọt lệ trên mặt cô, sau đó anh buộc mình nới lỏng tay buông cô ra.

Gió lạnh không ngừng thổi tới mang theo mưa bụi lạnh băng.

Anh muốn ép mình lùi lại nhưng việc này thật khó, rất đau. Đau như muốn bóc đi một tầng da của anh, moi tim anh.

Hai tay bên người nắm chặt thành quyền, khó chịu nhắm mắt xoay người.

Không ngờ, tay cô đặt trên ngực anh muốn đẩy anh ra rồi lại gắt gao níu chặt áo anh.

Anh nín thở dừng động tác, ngay cả tim cũng ngừng đập.

Anh mở mắt thấy bàn tay nhỏ bé của cô níu chặt áo sơ mi của mình.

Đó không phải ảo giác, không phải anh tưởng tượng, anh nâng mắt nghe thấy cô lên tiếng.

"Tại...Tại sao?" Môi hồng khẽ run, âm thanh nghẹn ngào hỏi: "Anh tại sao...Phải làm như vậy?"

Cô vẫn cúi đầu khóc.

Anh không biết giải thích thế nào, không biết nên nói từ đâu, sau đó những lời nói từ trong lòng anh theo yết hầu thoát ra khỏi miệng.

"Tại vì..." Anh nghe thấy bản thân thừa nhận: "Anh cần em..."

Thân thể mềm mại của cô khẽ chấn động, cô chậm rãi nâng mắt, dùng đôi mắt trong suốt phiếm lệ quang nhìn anh.

"Anh nói gì?" Môi cô run run hỏi.

"Anh cần em." Anh lặp lại, nói ra khát vọng không thể đè nén sâu trong nội tâm: "Anh muốn...anh muốn ở bên em..."

Cô nheo mắt, run rẩy hít vào một hơi.

Cô buông áo anh ra, nâng tay khẽ vuốt mặt anh, tay cô đang run làm tâm anh cũng run theo, đầu ngón tay cô mơn trớn gò má anh, xoa môi anh, sau đó anh nghe cô nói, giọng cô rất nhỏ, nhỏ giọng yêu cầu anh.

"Nói lại lần nữa."

Anh mở miệng thì thầm: "Anh muốn được ở bên em."

Nước mắt lại tràn mi, cô kinh ngạc nhìn anh, bất ngờ vươn tay ôm lấy cổ anh kéo xuống, khiễng chân run rẩy hôn lên môi anh.

Trong giây phút đó anh còn tưởng rằng bản thân nằm mơ.

Nhưng anh nếm được hương vị và nước mắt của cô, cảm giác được miệng lưỡi cô miêu tả cánh môi mình, tiến vào trong miệng anh, cùng anh miệng lưỡi giao triền.

Anh không tự chủ đáp lại cô, lần nữa ôm cô vào lòng, lúc đầu anh sợ cô sẽ đẩy anh ra nhưng cô không có, tuy rằng trong mắt có lệ nhưng cô dang tay ôm lấy anh, vuốt ve anh.

Cô vỗ về mặt anh, vai, gáy, l*иg ngực, khi anh hôn cô cô vẫn sẽ run rẩy nhưng không phải vì sợ hãi mà vì du͙© vọиɠ.

Lần này cô là tự nguyện.

Cô mở miệng nhỏ nhắn nghênh đón miệng lưỡi anh, tay cô ôm chặt lưng anh, ngẩng đầu để lộ làn da mềm mại. Anh có thể cảm nhận được nhiệt tình của cô, sự hoan nghênh của cô, khát vọng của cô và anh cùng xâm nhập vào cốt nhục.

Cô muốn anh, cần anh, điều đó làm anh không thể khống chế bản thân mình.

Gió thổi dần dần lớn, quật vào tấm lưng ướt mồ hôi của anh.

Nhưng anh không để ý, không thèm để ý.

Thế giới của anh chỉ còn người phụ nữ ấm áp ngọt ngào trước mặt, chỉ còn cô, chỉ có cô.

Trong đêm đông bão tố và mộng mơ này, anh ôm hôn người phụ nữ hắn cầu còn không được, đem chính mình thật sâu vùi vào cơ thể ẩm nóng khít khao ngọt ngào như lửa của cô.

Môi hồng khẽ nhếch, lặng lẽ hít một hơi, hai tay níu lấy tóc anh, anh cảm nhận được cô ngọt ngào trơn bóng, siết lấy anh, sưởi ấm anh.

Hai má cô đỏ bừng dán lên ngực anh lắng nghe tiếng tim anh đập loạn nhịp.

Bàn tay nhỏ bé của cô sờ mặt anh, dùng đôi mắt đen nhánh nhìn anh, kề sát môi anh, hơi thở rối loạn lặng lẽ nói.

"Nói cho em biết...Tên của anh..."

Tim anh thắt lại nhưng lần này anh không tiếp tục giấu diếm.

Cô cần phải biết mà anh cũng muốn cô biết.

"Khẳng Ân." Anh đi vào sâu hơn, nhìn cô nhíu mày ngẩng đầu bật ra tiếng rêи ɾỉ, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.

"Khẳng Ân..." Mắt cô ướŧ áŧ, môi hồng hé mở ngâm nga.

"Đúng vậy, Khẳng Ân." Anh ôm lấy eo cô, chậm rãi rời khỏi rồi ngang nhiên xâm nhập, trầm giọng nói ra tên họ của mình: "Đồ Khẳng Ân."

Đôi mắt cô càng trở nên sâu thẳm, thân thể mềm mại vì xâm nhập của anh mà co ro run rẩy, ôm chặt lấy vai anh.

Anh nhìn vào đôi mắt mê mang và khuôn mặt ngày càng đỏ của cô không kìm lòng được dịu dàng hôn lên môi cô, lần nữa chôn mình thật sâu trong cơ thể cô, cho đến khi cô không thể nhịn được nữa chân gắt gao quấn lấy eo anh, hoan nghênh sự tiến chiếm của anh, khó kiềm chế âm thanh yêu kiều của mình.

Cô nóng quá, tất nóng, anh mang bản thân cho cô, để mình lưu lại trong cơ thể cô, thật lâu thật lâu, cảm nhận dư vị tình triều, sau đó nhìn cô từ trong cao trào hồi phục tinh thần trong mắt tràn ngập xấu hổ.

Anh thấy trong mắt cô có hoảng loạn, dường như không biết kế tiếp nên làm gì.

Anh biết.

Khẳng Ân cúi đầu từ tốn hôn lên nước mắt vươn trên mi cô, bế cô đi lên cầu thang bên ngoài, xuyên qua hành lang trở lại phòng rồi tiếp tục cùng cô làʍ t̠ìиɦ.

__Lilylys | Peanut__

Đêm đông, gió lạnh ngoài cửa sổ gào thét, mưa phùn lất phất.

Khả Nam hoảng loạn từ trong mộng tỉnh lại mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trong lòng run sợ.

Cô cảm giác phía sau có người đàn ông, vây quanh cô, kề sát cô, rắn chắc và ấm áp, bàn tay to của hắn ôm cô vào lòng.

"Không sao, chỉ là mộng." Người đan ông gọi cô tỉnh dậy từ trong mộng nói, khàn khàn mở miệng lặp lại với cô: "Đừng sợ, em có thể cử động."

Anh nói không sai, cô có thể cử động, cô giật giật ngón tay đặt trên gối, chúng nó nghe lời nâng lên, mỗi một ngón đều rất ngoan.

Anh nâng tay chạm nhẹ ngón tay cô, vuốt ve, nhẹ nhàng nắm lấy, động tác vô cùng ôn nhu.

Khả Nam ngừng thở, ở trong lòng anh xoay người.

Cô có thể cử động, có thể xoay người, có thể thấy người đàn ông phía sau.

Mặc dù ngoài cửa sổ một mảnh tối đen nhưng đồng hồ điện tử trên bàn tản ra ánh sáng mỏng manh, cô thấy được đôi mắt màu lam sâu như bầu trời và biển cả, mái tóc vàng óng như lúa mạch với cả mấy vết thương trên gương mặt tuấn mỹ kia.

Cô nhìn người đàn ông trước mắt còn tưởng rằng mình đang ở trong mộng, một giấc mộng khác.

Nhưng anh là thật, cô cảm nhận được hơi thở anh thở ra, nhiệt độ cơ thể và cả nhịp tim đập có quy luật, trên ngực anh có vết sẹo hơi gồ lên dưới đầu ngón tay cô.

Trong khoảng thời gian này anh cứ tổn thương chính mình.

Vết thương trên mặt và trên người anh lấy bội số để gia tăng, vết khâu trên người anh không chỗ nào không có, trên trán, cánh tay, cằm, cẳng chân, bụng, ngực —

Nhiều vết thương và sẹo như vậy trông anh thật tàn tạ giống như quái vật do Frankenstein chấp vá tạo thành.

Cô áp lòng bàn tay vào vết sẹo trên ngực anh, lúc an thấy nổi đau trong mắt cô, Khẳng Ân xác nhận một điều.

Cô nhớ, thật sự nhớ, rồi anh phát giác cô chưa từng quên.

Mạc Lỗi chưa từng nói rõ ràng, tên kia chỉ hỏi anh, tên khốn đó cố ý khiến anh hiểu lầm.

Yết hầu anh lên xuống, mờ mịt mở miệng: "Như Nhân và Hiểu Dạ không gợi ý hoặc phong tỏa trí nhớ của em."

"Không có." Cô thừa nhận.

Lúc nãy ở dưới lầu sợ hãi mất đi cô khiến anh mất khống chế, đầu óc mụ mị, không suy xét kỹ vấn đề, chỉ liều lĩnh muốn được ở bên cô, chờ cô ngủ anh mới hoàn hồn phát hiện chuyện này.

Bởi vì nhớ mới có thể để anh tới gần, mới có thể nguyện ý tha thứ cho anh, ôm lấy anh. Mặc dù anh tổn thương cô, khiến cô vì vậy mà sợ hãi.

"Em nhớ?" Anh nhìn người phụ nữ trước mặt không nhịn được muốn giác nhận.

"Đúng vậy." Khả Nam đau lòng nhìn anh, nâng tay vỗ về mặt anh, ôn nhu lên tiếng: "Em nhớ."

"Nhớ cái gì?" Anh nín thở.

"Giấc mộng của em, người bắt cóc em, trò chơi săn bắn, búa sát thủ, lâu đài Jaren...Còn có..." Cô dịu dàng nhìn anh, vuốt ve vết thương ứ máu sưng vù trên cằm anh.

"Anh."

Nhưng... Đó là toàn bộ.

Anh kinh sợ nhìn cô, chỉ cảm thấy trái tim bị cô lấy mất.

"Em nhớ anh." Khả Nam nhìn anh vuốt ve khóe mắt níu chặt của anh, lặng lẽ nói: "Em nhớ anh gọi em Tiểu Gypsy, nhớ anh dẫn em chạy trốn trong mưa bão, nhớ anh đã cứu em, nhớ anh chăm sóc em, sưởi ấm cho em...Em nhớ anh và em cùng nhau..."

Tim anh đập mạnh.

"Em nhớ, anh và em trở lại tòa lâu đài, sau đó, thư phòng nổ." Nhắc tới việc đó con ngươi cô co rụt lại, trong mắt tràn ngập kinh hãi.

Anh vỗ lưng cô trấn an.

Tay cô đặt lên vết thương trên trán do vụ nổ tạo ra, vết sẹo đã nhạt bớt nhưng nơi này bị mất một khối thịt nên hơi lõm vào.

"Em thấy anh ngã xuống đất, em muốn giúp anh, sau đó một tràn nổ khác làm em ngất đi, tỉnh lại em đã ở nơi khác, cùng cái...người kia..."

Hơi thở cô hỗn loạn, thân thể không ngừng run lên.

"Đừng sợ." Khẳng Ân vươn tay ôm cô vào lòng, ở bên tai cô thì thầm: "Em không cần sợ."

Cái ôm rắn chắc ấm áp làm mắt cô ươn ướt, cô hít sâu ngửi hương vị dễ ngửi trên người anh.

Anh và người đàn ông kia không giống nhau, hương vị trên người anh là chân thật mồ hôi trộn lẫn mùi của đồng cỏ, bùn đất và mùi mưa gió. Cô biết anh ở bên ngoài cả ngày mới có mùi như thế, A Lỗi cho cô một cái ipad có hiển thị GPS của anh nên cô thấy được anh chưa từng rời khỏi nơi này. Nếu không phải như thế cô đã sớm đuổi theo.

Cô hít một hơi thật sâu đem hương vị chân thật của anh nhét vào tâm phế, lấp đầy xương tủy, cô rất sợ anh không quay lại, sợ anh chạy mất, trốn tránh cô, nhưng anh đã trở lại, trở lại bên cạnh cô.

"Em biết hắn đã bị bắt, chị Như Nhân nói với em anh đã bắt hắn." Cô ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên nhìn anh vuốt ve chỗ lúc nảy cô đánh hắn, "Xin lỗi, em không phải...Nếu có thể em cũng không cố ý...Chỉ là anh dọa em..."

Đôi mắt sâu thẳm của anh hiện lên tia đau lòng: "Là lỗi của anh, không phải em, anh cho rằng...Cho rằng em đã quên anh..."

"Em không có."

"Quên anh đối với em có vẻ tốt hơn."

"Anh sai rồi." Cô khàn giọng nói với anh: "Không hề tốt chút nào, em cảm thấy rất cô đơn, rất sợ hãi, em biết mình đã quên mất điều gì đó nhưng em không nhớ nổi, em hận bản thân, em hận chính mình yếu đuối."

Nước mắt đong đầy hốc mắt cô.

"Em nghĩ rằng em điên rồi, em giống như cái xác không hồn."

__Lilylys | Peanut__

Anh lo cho cô cho nên hỏi thăm tin tức của cô, biết cô không tốt hơn được bao nhiêu nhưng cô bắt đầu chạy bộ, bắt đầu cuộc sống, anh tưởng rằng cô sẽ chống đỡ được.

Ai biết cô thế nhưng nhớ lại, bắt đầu tìm kiếm anh, còn vì vậy mà chạy đến Pháp —

Cô tìm anh.

Có trời biết, lúc anh nghe thấy chuyện này anh có bao nhiêu hoảng sợ và hưng phấn, nhưng anh không dám để bản thân mơ tưởng, anh không thể để cô nhớ ra mình.

Anh đau lòng hôn lên nước mắt trên mặt cô, xin lỗi: "Rất xin lỗi, anh cho là như vậy là tốt nhất."

"Tuyệt không tốt...Anh nói anh sẽ bảo vệ em, anh nói anh sẽ luôn bên cạnh em, bất luận em ở nơi nào anh đều sẽ ở cùng em...Nhưng anh rời khỏi em..."

Cô ở trong ngực anh khóc làm anh đau lòng chỉ biêt lau nước mắt cho cô, hôn cô xin lỗi.

"Anh xin lỗi, anh chỉ muốn, làm việc anh cho là tốt nhất với em."

Cô biết, luôn luôn biết anh là vì tốt cho cô, biết anh rời đi là có nổi khổ.

Em không cần hãm ở trong mộng, không cần vì anh, đừng vì anh...

Người đàn ông này làm mọi thứ đều vì cô.

Cô nâng hai mắt đẫm lệ nhìn anh, chặn môi anh: "Anh biết không? Có lẽ chỉ số thông minh của anh rất cao, có lẽ anh là thiên tài, nhưng không phải anh luôn đúng."

Câu này làm tim anh nhói lên.

Cô biết anh là thiên tài, anh chưa từng nói nhưng cô biết.

"Em còn biết những gì? Như Nhân bọn họ..." Đã nói với em những gì?

Giọng anh khàn khàn trong lời nói lộ ra nỗi sợ hãi, anh không hỏi hết câu nhưng cô biết anh muốn hỏi gì, biết điều đang khiến anh sợ hãi.

"Không phải, các chị ấy không nói gì cả, là em." Khả Nam khịt khịt mũi nhìn anh, "Em tự mình nhìn được."

Khẳng Ân sửng sốt nhìn cô lau nước mắt chảy đến phía sau tai nhỏ giọng nói với anh việc đã xảy ra.

"A Lỗi mang em đến nhà lớn, sắp xếp cho em ở đó mà em cảm nhận được sự tồn tại của anh, em thấy anh, em nghĩ em điên rồi, em thấy anh đi vào căn phòng này, em đẩy cửa vào theo anh, anh biến mất nhưng trong căn phòng này có mùi hương của anh."

"Em ở đây." Anh bỗng nhiên nhận ra, khó trách anh luôn ngửi được mùi hương của cô, anh còn tưởng là ảo giác.

"Em không ở đây, A Lỗi nói nơi này có người ở, anh ấy không chịu nói với em là anh, nhưng mỗi buổi tối em ngủ đều sẽ mộng du mơ thấy mình tìm được anh ở đây."

Khả Nam nhìn đàn ông mặt mày bầm tím, vỗ về vết sẹo trên trán anh thì thầm: "Em không ở nơi này nhưng em ngủ ở đây."

"Mỗi một ngày, mỗi một đêm..." Cô vuốt ve môi anh: "Chỉ cần em ngủ, khi tỉnh lại sẽ ở đây. Căn phòng này, cái giường này có mùi hương của anh, nó khiến em an tâm, chỉ khi ở trên cái giường này em mới có thể thật sự ngủ, yên ổn mà ngủ. Em ngủ ở đây sau đó trí nhớ của em từng chút từng chút một trở về. Thời điểm vừa nhớ lại em rất tức giận, sao anh có thể đáng giận như vậy? Tại sao anh lại đối xử với em như vậy? Em tức giận, rất muốn đánh cho anh tỉnh, nếu lúc đó anh xuất hiện em nhất định sẽ đánh chết anh."

"Em đêm qua ở trong này?" Anh khó tin nhìn cô, thanh âm run rẩy.

"Em ở đây mới ngủ được."

Vậy nên, tối qua không phải mộng.

Anh rùng mình.

Tối qua cô ở đây, trấn an anh, ôm anh.

Nhưng anh không chỉ một lần mơ thấy ác mộng, nó...Cơn ác mộng về người đó...

Mà cô luôn ở đây, ở trong lòng anh, ở trong mộng của anh, ôm lấy anh an ủi anh.

'Bọn họ cái gì cũng không làm cái gì cũng không nói.

'Là em, em tự mình nhìn được.'

'Em thấy anh, em cho rằng em điên rồi nhưng em thấy anh đi vào căn phòng này.'

Cô có năng lực đặc biệt mặc dù cô không thể khống chế nó nhưng cô quả thật có dị năng.

Anh kinh ngạc nhìn cô, bỗng nhiên phát hiện ra một việc —

Cô biết, đêm qua, cái gì nên thấy đều đã thấy.

Cô ở trong mộng của anh, cô thấy mộng của anh.

Kim tiêm, phòng mổ, đèn sáng rực, còn có hắn.

Máy móc, Thần Hành Giả, Mark, và anh.

Giường bệnh, truyền dịch, dụng cụ, và hắn.

Anh trở thành vật thí nghiệm, trở thành một vật chứa, anh bị thay thế, bị giam cầm —

Cái lạnh đáng sợ dâng lên trong lòng khiến anh muốn nôn, anh không muốn cô biết, việc anh không muốn nhất trên thế giới này là để cô biết được những chuyện đã xảy ra —

Anh không thở nổi, không dám nhìn cô sợ sẽ thấy cảm xúc thật của cô, ngay lúc này muốn xoay người bỏ chạy nhưng cô biết anh đang nghĩ gì, cô nhanh chóng vươn tay ôm lấy cổ anh.

"Đừng..." Tim Khả Nam đập như bay, anh rất khỏe nếu anh muốn bất cứ khi nào cũng có thể kéo cô ra, rời khỏi cô: "Xin anh..."

"Đừng trốn em nữa..." Cô lạnh run sợ hắn cứ vậy chạy mất cuống quýt yêu cầu: "Đừng trốn tránh em..."

Nghe cô nói cơ thể anh run lên.

"Sau khi anh biến mất, em nhớ tới anh, anh nói anh là mộng nhưng anh không phải, em biết, em không kiên cường, không dũng cảm, em cần anh, em cần anh. Em ở lâu đài Jaren có thể sống sót, là vì anh. Em có thể buông bỏ ác mộng, là vì anh. Sau khi khôi phục trí nhớ em không gục ngã, là vì anh."

Bấc giác anh mở mắt, cô dùng đôi mắt thâm tình nhìn anh, kiên định nói.

"Chỉ cần nghĩ đến anh là thật, bởi vì có sự tồn tại của thực tế có đáng sợ, thế giới này thật khủng bố nhưng có anh ở đây, cho nên em có thể, cũng nguyện ý ở lại chỗ này."

Những lời này rõ ràng từng chữ thâm nhập vào tai anh làm lòng anh ấm lên, máu toàn thân anh vì vậy mà sôi trào.

"Vì sao? Em vì sao lại nguyện ý?"

"Bởi vì dù cho em mất trí nhớ em vẫn nhớ được anh, em biết người đàn ông này sẽ không buông tay, sẽ tìm được em, em đã đúng, anh tìm được em, anh ở trong hiện thực tìm được em, ở trong ác mộng cũng tìm được em. Khi em ở hiện thực nhớ được anh, trí nhớ của em mơ hồ không rõ nhưng em rất muốn gặp anh, rất muốn rất muốn, sau đó có một ngày em vì đi tìm anh mà đến nơi đây, trong đêm tối em đột nhiên hiểu ra em tại sao muốn gặp anh như thế."

"Tại sao?" Anh không thể không hỏi, anh muốn biết, khát vọng bức thiết muốn nghe cô nói, nói càng nhiều suy nghĩ của cô về anh.

"Vì em muốn nói với anh." Cô lùi lại vuốt ve môi anh, nhẹ nhàng in lên một nụ hôn, thì thầm: "Em yêu anh."

Con ngươi anh nháy mắt phóng đại, kinh sợ nhìn cô.

"Đồ Khẳng Ân, em yêu anh."

Anh không nói nên lời, không nặn ra được âm thanh nào, có chút ù tai.

Anh không thể tin được điều mình vừa nghe, cô dịu dàng hôn anh, hôn lên vết sẹo trên trán anh, vết thương nơi khóe miệng cả khóe mắt bầm tím của anh.

Cảm giác tê dại không tả được theo dấu môi cô truyền khắp cơ thể.

Anh nhìn cô hôn xuống vết sẹo trên ngực mình, làm tâm anh run rẩy kịch liệt.

Cô ấn anh xuống giường, mà anh không thể nào ngăn cản cô chỉ có thể cảm nhận mái tóc mềm mại của cô quét qua ngực mình, cái miệng nhỏ của cô an ủi anh, từng chút từng chút dời xuống. Cô hôn lên vết sẹo, sau đó là sườn đùi của anh, cẳng chân từng bị gãy của anh, cô hôn từng vết thương trên người anh thậm chí là đầu ngón chân.

Cảm giác đó thật tuyệt vời, tuyệt vời đến nổi hắn có chút choáng váng, không thể nghĩ bất kỳ việc gì khác chỉ có thể nhìn cô, cảm nhận cô.

Khi cô dừng lại, du͙© vọиɠ giữa hai chân anh đã sớm đứng thẳng, phấn chấn bừng bừng.

Anh thấy cô đang nhìn, sợ dọa đến cô anh muốn kéo chăn che đi nhưng cô đẩy tay anh ra.

Tay anh run run, trong đôi mắt sâu thẳm ngoại trừ xấu hổ còn có e ngại.

"Em không cần làm thế." Anh giữ lấy tay cô.

Anh quả thật biết cô định làm gì.

Anh có năng lực đi vào giấc mộng của cô, lúc trước cô nghi ngờ anh đã xem qua ký ức của cô biết chuyện cô gặp phải, phản ứng của anh giúp cô xác định việc đó.

"Anh biết, người nọ, hắn...Không có cách nào...Hắn không thể cứng..." Cô nhìn anh, "Anh không giống."

Anh không giống, anh cứng rắn giống như thanh sắt.

Nói xong cô liền đỏ mặt, không phải cô sợ hãi, không phải không nhớ đến, cô không thích mình nhớ cái loại cảm giác này cho nên cô vẫn nhìn anh, thẹn thùng mà kiên trì: "Chính vì vậy, thật ra, em nghĩ em cần, em cần dùng kinh nghiệm mới thay thế nó."

Khẳng Ân ngậm miệng, tâm thắt lại, trong mắt cô vẫn có sợ hãi nhưng lại rất kiên trì.

Bất giác, anh buông lỏng tay.

Giây tiếp tiếp theo tay cô run run cầm lấy anh làm anh hít một hơi.

Nơi đó của anh rất cứng, rất nóng, thô dài có chút gân xanh, hoàn toàn không yếu duối giống người kia.

Cô không nhịn được lặng lẽ siết chặt ngón tay, Khả Nam nhận thấy nó lập tức trở nên càng cứng rắn hơn, ở trong tay cô rung động mà cơ bắp trên đùi và bụng của anh đồng loạt căng chặt.

Cô giương mắt nhìn anh cắn chặt khớp hàm, khóe mắt co rúm, đôi mắt sâu thẳm.

Rồi cô nhận ra nó là anh, nó cùng anh tương liên, là một phần của anh, trước đây cô chỉ biết lúc anh làʍ t̠ìиɦ cùng mình cô sẽ có cảm giác gì nhưng không biết anh sẽ có cảm giác gì.

Hiển nhiên anh mẫn cảm giống cô, cô thấy anh ở trong tay cô chảy ra một giọt chất lỏng, cô không nhịn được tò mò vuốt ve anh, cơ bắp trên chân anh căng lên, cô cảm giác anh trở nên càng lớn hơn, càng nóng hơn.

Cô nhẹ nhàng siết chặt ngón tay nghe anh hít một hơi, cô giương mắt nhìn anh, thứ mình nắm giữ không chỉ là một phần trên người anh mà là anh.

Đột nhiên xúc động khiến cô không nhịn được cúi đầu mở cái miệng nhỏ nhắn, liếʍ hôn anh.

Cảm giác ôn nhu kia giống tia chớp khiến anh như bị sét đánh.

Cô lại hôn anh, đầu lưỡi mềm mại quét qua anh.

Anh bắt lấy tay cô, ôm eo kéo cả người cô lên, Khả Nam kinh hãi khẽ kêu, tay nhỏ để trên ngực anh, hai chân vì anh nắm eo cô kéo lên mà vô thức tách ra khóa ngồi trên bụng anh. Cô nhận thấy mình đè nặng phân thân của anh cuống quýt quỳ hẳn thân thể dời về bên cạnh sợ đè phải anh, nào biết cô vừa muốn đứng dậy anh lại thẳng lưng hướng lên trên. Khi cô còn chưa kịp phản ứng anh đã ở trong người cô.

Khả Nam hít ngụm khí lạnh vì kí©h thí©ɧ không lường trước chân mềm nhũn, cả người ngã trở về, anh ôm lấy eo cô bắt đầu luật động. Cô vô thức phát ra tiếng rêи ɾỉ cũng vì vậy mà càng dựa gần mặt anh, cô xấu hổ mặt đỏ bừng, chậm nửa nhịp mới phát hiện anh có thể dễ dàng tiến vào là vì cô đã sớm vì anh mà ướt đẫm.

Cô muốn nâng tay chống người dậy nhưng anh đã giữ lấy gáy kéo cô xuống, ngẩng đầu hôn cô.

Miệng lưỡi anh cường thế cô không thể không hé miệng đáp lại.

Không biết từ khi nào anh ôm cô xoay người cùng cô trao đổi vị trí.

Trời sắp sáng, phương xa ngoài cửa sổ hiện lên chút ánh sáng nhạt.

Khẳng Ân nhìn vào mắt cô tìm kiếm sự sợ hãi nhưng anh không tìm được, hoảng hốt trong con ngươi xinh đẹp đã biến mất chỉ còn tràn ngập e lệ và khát vọng mà anh mang tới.

Người phụ nữ này cần anh, muốn anh.

'Em yêu anh.'

Cô nói, anh có nghe được.

Anh không biết chuyện này là thế nào, không hiểu được vì sao cô biết rõ anh có vấn đề còn có thể thương anh.

Có lẽ cô không thực sự nhìn thấy, ca phẫu thuật đó rất phức tạp, ác mộng khủng bố của anh cũng rất phức tạp, không đơn giản như cô hiểu, có lẽ cô không rõ việc gì đã xảy ra.

'Đồ Khẳng Ân, em yêu anh.'

Anh không thể không bám chặt những lời này.

Anh muốn cô, muốn cô, muốn cô gái này là của anh, chỉ thuộc về mình anh.

Anh không kiềm được bắt lấy tay cô để bên gối cùng cô mười ngón đan xen, chậm rãi lấp đầy, vận động theo quy luật.

Khả Nam mặt đỏ tim đập, anh ở trên người cô dùng đôi mắt lam chuyên chú nhìn cô, cô cảm nhận được rõ ràng anh chuyển động trong thân thể mình, tuy rằng chậm nhưng anh đi vào rất sâu, anh một lần lại một lần tiến công mạnh mẽ làm cô ngẩng đầu rêи ɾỉ, áp lực tích lũy bị anh cọ sát ngày càng lớn khiến cô không kiềm được bấu chặt ngón tay anh, khó nhịn nhíu mày thở gấp.

"Khẳng Ân...Làm ơn..."

"Tiểu Gypsy, nói cho anh biết em cần anh." Anh hôn cô, chậm rãi lui ra nhìn vào mắt cô yêu cầu.

"Em...Em muốn anh..." Đôi mắt cô ngập sương mù thở hổn hển: "Em cần anh..."

Anh khẩn trương, cánh mũi khẽ nhếch để bản thần một nữa tiến sâu vào cô, mềm mại ẩm ướt chặt chẽ ngọt ngào, "Nói em yêu anh"

"Em yêu anh..." Vẻ mặt cô mê loạn nhìn anh, môi hồng khẽ run: "Khẳng Ân, em yêu anh..."

Một cỗ nhiệt khí khuếch tán từ tim làm anh siết chặt bụng, trở nên càng cứng rắn.

Anh cúi đầu, dùng một loại nhiệt tình không gì sánh kịp hôn cô, tham lam đòi hỏi cô càng nhiều càng nhiều, anh tăng nhanh tốc độ, mang theo cô nhanh chóng đạt đến giới hạn.

_______________________

Thích truyện thì hãy bình chọn ủng hộ bọn mình nha 💋💋💋💋