Edit: _Lilylys_Beta: ZzPeanutzZCô đang ngủ.
Mệt mỏi khiến cô ngủ thϊếp đi.
Cô hẳn là phải bảo trì cảnh giác nhưng Mạc Lỗi để cô gọi cho mẹ xác nhận thân phận anh ta.
Người của công ty điều tra Hồng Nhãn là do mẹ cô mời đến.
Cô có rất nhiều vấn đề muốn hỏi, người đàn ông này đối với mọi vấn đề của cô đều trả lời.
Anh ta là người do mẹ cô tìm đến. Công ty bọn họ đúng là có một vị bác sĩ tên Tằng Kiếm Nam, bác sĩ Tằng từng được mẹ cô mời tới Pháp để chữa bệnh giúp cô. Nhưng mà lần trước anh ta không đến Pháp cùng bác sĩ Tằng, anh ta có nhiệm vụ khác phải làm.
"Làm sao anh biết được tôi ở sân bay?"
Anh ta khoanh tay trước ngực nhìn cô nhàn nhạt lên tiếng: "Nếu trả lời vấn đề này cô sẽ nằm xuống nghỉ ngơi à?"
Vì muốn có được đáp án cô không chút suy nghĩ gật đầu.
Anh ta nhìn cô mở miệng nói: "Công ty sẽ theo dõi tất cả các cuộc gọi đến, cô là khách hàng nên số điện thoại của cô được lưu trữ trong hệ thống của chúng tôi. Khi Trạm phu nhân thông báo chúng tôi tìm cô, tôi biết cô sẽ trở lại nên đoán rằng cô ở sân bay. Vì thế tôi kiểm tra dữ liệu của các công ty hàng không thấy tên cô trong danh sách dự bị, tôi nghĩ vừa khéo tôi phải hộ tống Bart tiên sinh đi châu Á, ông ấy chắc là sẽ không để ý, thuận đường chở cô một đoạn."
Cô nghe vậy không nhịn được lại hỏi: "Các người là công ty điều tra việc ngoài ý muốn, vì sao tôi lại thành khách hàng của các người?"
Mạc Lỗi nhíu mày, "Cô đã đồng ý, vừa rồi là vấn đề cuối cùng."
"Tôi chỉ muốn biết bản thân xảy ra chuyện gì." Sắc mặt cô tái nhợt nhìn anh ta, hai tay trên đùi siết chặt, "Nếu là anh, anh không muốn biết sao?"
Khóe mắt anh ta giật giật, dừng một chút mới nói: "Mẹ cô phát hiện cô mất tích cho nên ủy thác chúng tôi tìm cô."
"Các anh tìm được tôi ở đâu?" Cô lại hỏi.
"Cô cần nghỉ ngơi." Anh ta không chớp mắt nhìn cô, nâng tay giúp cô điều chỉnh ngọn đèn.
"Mạc tiên sinh —" Cô vội vàng đứng lên: "Ít nhất nói cho tôi biết người đàn ông đuổi theo tôi là ai?"
"Ngủ ngon." Anh ta không trả lời cô, mặt không biểu cảm gật đầu chào cô, bỏ lại câu này xong xoay người rời khỏi đi tìm vị tỷ phú đang ở trong căn phòng khác.
Cô có chút ảo não nhưng cũng biết mình không nên đuổi theo.
Cái người gọi Mạc Lỗi này rất rõ ràng là điều tra viên Bart tiên sinh thuê tới, mà đây là máy bay của ông ấy, cô có thể thuận lợi đi ké đã là may mắn, nếu cô còn đi quấy rầy người đối phương mời đến thì rất không lễ phép.
Vấn đề của cô chỉ có thể chờ anh ta trở về, anh ta sẽ lại xuất hiện.
Cho nên cô trở về vị trí, chờ đợi.
Cô nên điều chỉnh ngọn đèn, nhưng nói thật, quá lâu không ngủ làm mắt cô khô khốc không chịu được ánh sáng, cô uống một ít nước nhưng cũng không tốt hơn được bao nhiêu. Cô cảm thấy mệt mỏi quá, Khả Nam xoa gương mặt gần như chết lặng muốn tỉnh táo lại tiếc là ghế dựa này thật sự rất thoải mái, không bao lâu sau cô đã bắt đầu ngủ.
Ác mộng cứ lặp đi lặp lại, vì quá mệt mỏi nên cô không có tỉnh.
Những đoạn ngắn khủng bố đan xen không ngừng lặp lại, cô nghe thấy bản thân thét, cô biết đó là mộng nhưng vẫn không nhịn được mà thét lên.
Có người đàn ông đi đến cạnh cô, cô cảm thấy rất có lỗi. Cô muốn nói với anh ta thật xin lỗi, cô không cố ý kêu lớn tiếng như vậy, cô gặp ác mộng, nhưng không thể tỉnh.
"Thực xin lỗi...Thực xin lôi...Tôi rất xin lỗi..."
Cô không ngừng tự nhủ, cô cho rằng mình chưa nói ra miệng, sau đó cô nghe anh ta nói.
"Em không cần xin lỗi...Không cần..."
Cô ngừng thở, là anh, cô nhận ra.
Cô nhận thấy mình đang được bế lên, là người đàn ông đó bế cô dậy.
"Anh là ai? Nói cho em biết anh là ai?"
"Em muốn gặp anh, em rất muốn gặp anh...Anh sai lầm rồi...Sai lầm rồi...Em cần anh..."
Cô níu chặt vạt áo của anh nghẹn ngào nói.
Anh bế cô đến trên giường nằm xuống cùng cô, ôm cô.
"Em cần phải ngủ...Ngủ đi, đừng sợ..."
Anh vuốt ve mặt cô nói với cô.
"Đừng rời khỏi em, không cho phép rời khỏi em..."
Anh không trả lời hôn lên nước mắt trên mặt cô, ôm cô thật chặt.
__Lilylys | Peanut__ "Cô ấy tìm anh."
Khi người đàn ông từ trong phòng đi ra, Mạc Lỗi dựa vào tường nhìn anh nói.
"Cô ấy không..." Anh hơi cứng lại, quả quyết phủ nhận: "Cô ấy không phải tìm anh."
Mạc Lỗi mở notebook của cô đưa đến trước mặt anh.
Khẳng Ân cúi đầu xem nhất thời hô hấp đình trệ, trên quyển sổ cô phác họa gương mặt một người đàn ông từ nhiều góc độ khác nhau, vẻ mặt bất đồng.
Đó là anh.
"Cô ấy tìm anh." Mạc Lỗi nhắc lại: "Cô ấy bỏ rơi vệ sĩ là vì muốn đến tìm anh, anh nên nói sự thật với cô ấy."
"Cậu biết rõ anh không thể." Âm thanh anh thô ráp.
Mạc Lỗi chỉ vào quyển notebook: "Nhìn quyển sổ kia đi, cô ấy đang tìm đáp án, cô ấy đã bắt đầu nhớ ra, cô ấy rất ngoan cố, sớm hay muộn gì thì cô ấy sẽ tìm được đáp án."
Khẳng Ân không nhận lấy: "Cô ấy nhớ là vì gặp phải Địch Lợi Khải, chúng ta lúc trước không tìm thấy hắn nên không cách nào đưa hắn đi nhưng tình hình đã thay đổi."
Đúng vậy, tình hình đã thay đổi.
Không ai ngờ tới, tên ngu ngốc đó tưởng rằng trốn ba tháng sẽ được bình yên, không đợi được lại ló mặt ra, bọn họ rất nhanh đã phát hiện hành tung của hắn. Không trực tiếp giải quyết hắn là vì muốn tra ra kẻ đáng chết phía sau trò chơi săn bắn, Địch Lợi Khải. Sử Thác ở trong đó chỉ là người chơi mà thôi, bọn họ cần theo dõi hắn để tóm kẻ đứng phía sau.
Trạm Khả Nam xuất hiện hoàn toàn là ngoài ý muốn.
Mạc Lỗi nhìn anh, không tiếp tục tranh cãi với anh chỉ hỏi: "Anh đó, em phải trông cô ấy cho đến khi mọi việc kết thúc à?"
"Nếu có thể." Khẳng Ân buồn bã đáp.
"Em sẽ trông cô ấy." Mạc Lỗi nhận lời.
__Lilylys | Peanut__ Máy bay hạ cánh ở Qatar để Khẳng Ân xuống máy bay tụ hợp với anh Võ rồi lại cất cánh tiến thẳng về đích.
Trạm Khả Nam vẫn chưa tỉnh lại, Mạc Lỗi cũng không đánh thức cô, ôm cô đến xe lăn để vị tỷ phú kia dựa vào đặc quyền mang hai người rời sân bay lên chiếc xe màu đen rộng rãi.
Xe rời khỏi sân bay chạy trên đường cao tốc, Bart tiên sinh chống gậy nhìn thằng nhóc đối diện hỏi.
"Đưa vị tiểu thư này về nhà trước?"
Mạc Lỗi ngồi đối diện ông liếc mắt nhìn người phụ nữ nằm kế bên vẫn hôn mê bất tỉnh nói: "Không, tôi sẽ không đưa cô ấy về nhà."
Bart tiên sinh nhếch mày, "Ta tưởng cậu đáp ứng Đồ Khẳng Ân rồi chứ."
"Tôi chỉ đồng ý trông coi cô ấy." Mạc Lỗi không chớp mắt đáp trả, "Chứ chưa nói sẽ đưa cô ấy về nhà."
Mày ông ấy nhướng cao nhưng vẫn nhấn nút gọi tài xế lái xe đến Hồng Nhãn, dù sao lần này ông đến là vì Hồng Nhãn.
Kết quả đến khi ông tới căn hộ cũ nát, thật sự là mở rộng tầm mắt.
Đối với bề ngoài rách nát của căn nhà ông không có ý kiến gì, ông chủ Hàn Võ Kỳ keo kiệt có tiếng không phải mới ngày một ngày hai, ông cũng không ngạc nhiên với phòng thí nghiệm, phòng phẫu thuật, phòng máy tính siêu cấp hiện đại tối tân ở tầng hầm ngầm, dù sao thì mấy năm nay Hồng Nhãn làm ăn lời không ít tiền.
Điều khiến ông mở rộng tầm mắt là những nhân viên đang ở khắp nơi trên thế giới này lại dùng thiết bị máy tính tối tân ở trên mạng cãi nhau ầm ĩ thành một đoàn.
Mỹ nữ dáng người xinh đẹp ở trong thành phố lái xe với tốc độ cực kì mạo hiểm, người đàn ông mang vòng cổ treo người trên tòa nhà cao tầng trong đêm tối cầm công cụ mở cửa sổ thủy tinh, người phụ nữ thoạt nhìn giống bà chủ nhà ở trong bếp nấu canh, một người đàn ông khác đút thịt cho cá sấu ăn bên bờ sông rừng nhiệt đới, một tên trông có vẻ lưu manh mặc đồ thể thao đang chạy bộ buổi sáng, nam nhân mặc tây trang đang cắt dây điện của tòa nhà, người phụ nữ có mái tóc xoăn đang nhìn vào kính hiển vi, một người đàn ông mặc áo blouse trắng cột tóc đang khâu vết thương trên cánh tay của một người đàn ông khác, kế bên còn có một tên đang ăn cơm hộp...
Có vài hình ảnh không thấy người nhưng vẫn có âm thanh truyền đến.
Trên màn hình cả nam lẫn nữ, vô luận có nhìn vào camera hay không thì đều vội vã lên tiếng, bảy miệng tám lời tranh luận, bọn họ nói cùng một sự việc —
Có nên cho Trạm Khả Nam biết Đồ Khẳng Ân tồn tại hay không.
Ngay tại thời điểm người đàn ông điều khiển máy tính không chịu nổi muốn ngắt kết nối, cô gái ở đầu bên kia hét lớn một tiếng: "Đừng cãi nữa! Ầm ĩ chết được! Hàn Võ Kỳ, anh là ông chủ, anh nói xem?"
"Chị Lam, như vậy không công bằng, chị thừa biết anh Võ là hội trưởng câu lạc bộ sợ vợ, anh ấy nhất định là nghe chị —"
"Tốt nhất là cái gì anh ấy cũng nghe theo chị! Cậu cho rằng anh ấy không đồng ý mà để A Lỗi mang Trạm Khả Nam về Hồng Nhãn sao? Hàn Võ Kỳ, đừng xem náo nhiệt nữa, nhanh chút mở miệng chó của anh phun ngà voi ra đi."
Trong đó có một hình ảnh ban đầu chỉ có biển lớn lay động, ông chủ của Hồng Nhãn cầm theo ly sâm panh tựa vào lan can du thuyền xa hoa nhìn mọi người, nói: "Đương nhiên, chúng ta phải tôn trọng quyết định của Khẳng Ân."
Mấy người phụ nữ ồn ào kháng nghị, chị Lam nhướng mày không nói câu nào, giây tiếp theo Hàn Võ Kỳ vươn ngón trỏ bỏ thêm một câu.
"Có điều, trước khi sự tình kết thúc, căn cứ vào lập trường bảo hộ khách, anh cho rằng —"
Anh ta nói ra quyết định của mình.
Mọi người sửng sốt, đồng thời im lặng.
"Anh Võ, anh xác định sao?" Người đàn ông ngồi trước máy tính nhíu mày hỏi.
"Đương nhiên." Hàn Võ Kỳ chắc như đinh đóng cột.
Tất cả mọi người đều biết anh nói đúng, tuy rằng vẫn có người ý kiến nhưng Đồ Chấn đã ngắt kết nối, sau đó anh xoay người lại nhìn vị tỷ phú vừa vào cửa vẫn chưa nói câu nào, mở miệng xin lỗi.
"Thật ngại quá phiền ngài đợi lâu, có chút việc gia đình tranh cãi."
Cách nói của thằng nhóc này khiến ông bất ngờ.
Cẩn thận ngẫm lại, vừa rồi đúng thật là gia đình tranh cãi, không phải người một nhà rất khó có thể chiến đấu quyết liệt như vậy, chẳng trách ông cảm thấy cảnh tượng trước mặt thật quen thuộc.
Ông hơi nâng khóe miệng nở nụ cười hiếm hoi nhìn A Chấn: "Ta nghĩ cậu có đồ muốn cho ta xem."
"Đúng vậy." Đồ Chấn gật đầu, mở ra mấy tấm ảnh: "Phiền ông tự mình đến đây một chuyến nhưng tôi nghĩ tài liệu này nếu truyền ra ngoài có khả năng sẽ bị đánh cắp, chúng tôi không muốn đả đảo kinh xà nên mới cần ông đích thân tới đây."
Nhìn hình ảnh xuất hiện trên màn hình ông biến sắc, bước nhanh lên phía trước xác nhận, không nhịn được phun ra một câu thô tục.
"Tiên sinh, tôi nghĩ ông đứng ở phía chúng tôi."
"Thằng nhóc, rất rõ ràng, ta và người của gia tộc Sử Thác cho tới bây giờ không thể làm bạn bè."
Đồ Chấn gật đầu thừa nhận, "Tôi biết."
Chính bởi vì biết cho nên bọn họ mới tìm ông ấy đến.
"Cậu muốn gì?" Người đàn ông trừng mắt hỏi anh.
"Tôi muốn gia tộc Sử Thác rơi đài, một cọng lông cũng không sót lại."
"Đó không phải là chuyện dễ dàng." Mặt ông không chút biểu cảm, "Bọn họ có sản nghiệp hàng trăm năm."
"Nhưng ông có thể." Đồ Chấn trần thuật.
Ông hơi ngẩn ra sau đó nở nụ cười không nói nhiều chỉ hỏi một câu.
"Cậu muốn bắt đầu từ ai?"
"Địch Lợi Khải. Sử Thác."
__Lilylys | Peanut__ Hai tháng hỗn loạn, vì chủ mưu phía sau màn bọn họ không tung tin về trò chơi nhưng các tội chứng lớn nhỏ của Địch Lợi Khải. Sử Thác như bắt cóc, mưu sát, mua bán vũ khí quân sự, buôn lậu ma túy,...bị tung lên mạng, ngắn ngủi vài ngày lan truyền khắp thế giới hứng chịu chỉ trích của dư luận. Gia tộc Sử Thác muốn áp chuyện này xuống, dưới sự viện trợ tài chính của Bart cùng với việc thao túng các hoạt động chính trị, sự tình không thể che giấu, chính phủ của các quốc gia vội vàng thanh minh sẽ điều tra hành vi phạm tội của Địch Lợi Khải. Sử Thác.
Sự tình giống như quả bóng càng thổi càng lớn thậm chí còn liên lụy đến các thành viên khác trong gia tộc Sử Thác. Vì bảo vệ lợi ích gia tộc, người của gia tộc Sử Thác quyết định đoạn tuyệt với hắn, công bố ra bên ngoài đối với việc làm của Địch Lợi Khải. Sử Thác bọn họ không biết, đồng thời trục xuất hắn khỏi gia tộc.
Hai tháng, Địch Lợi Khải. Sử Thác bị tước đoạt tài sản hắn sở hữu biến thành tội phạm bị truy nã, hắn muốn bỏ trốn nhưng người của Hồng Nhãn đã sớm bày thiên la địa võng.
Khi Địch Lợi Khải. Sử Thác tiến vào phòng giam thấy có người đàn ông đã ngồi ở đằng kia.
Anh ta mặc quần áo tù nhân tóc vàng mắt xanh âm trầm trừng hắn.
"Mày —" Nhận ra khuôn mặt anh Địch Lợi Khải cả kinh, sắc mặt khẽ biến: "Là mày, sao có thể, mày chẳng phải, chẳng phải đã —"
Hắn chưa nói hết câu người đàn ông đã từ trên giường đứng dậy.
"Tao chẳng phải đã như thế nào?" Người đàn ông đi về phía hắn, lạnh giọng: "Đã chết?"
"Mày muốn làm gì?! Là vì người phụ nữ kia sao? Cô ta không ở chỗ tao, cô ta bỏ trốn, có người cứu cô ta đi —"
Khẳng Ân không dừng lại tiếp tục tiến về phía hắn.
"Đừng tới đây, mày đừng tới đây —" Địch Lợi Khải tái mặt lùi về sau, hướng ra phía cửa kêu gào: "Cai ngục, cai —"
Người đàn ông cho hắn một quyền đánh gãy tiếng kêu của hắn.
Địch Lợi Khải bị đau la thất thanh, Khẳng Ân tiếp tục đá vào bụng hắn ngăn hắn mèo khóc quỷ hờn, một quyền lại một quyền đánh tới vô luận hắn cầu xin hay phản kháng Khẳng Ân vẫn tàn khốc như tử thần không dừng tay, hung hăng đánh đến khi hắn hấp hối nằm trên mặt đất không động đậy nổi.
Khẳng Ân không dừng lại, Địch Lợi Khải nếm được vị máu của hắn, nhận thấy xương cốt bị đánh gãy, hắn chưa bao giờ cảm thấy cái chết cách hắn gần như vậy, hắn đã sớm không còn sức lực cầu xin.
Trong lúc hoảng loạn hắn nhìn một nắm đấm khác hạ xuống, cửa ngục đóng chặt rốt cuộc mở ra.
Cai ngục tiến vào bắt được tay người đàn ông kia ngăn cản anh ta.
"Này, chúng ta cần hắn sống."
Khẳng Ân cuối cùng cũng ngừng lại, anh đứng lên thở hổn hển hai bàn tay dính đầy máu.
Cai ngục nhíu mày nhìn anh.
"Tôi sẽ không gϊếŧ hắn."
Cai ngục gật đầu đi ra ngoài, cửa ngục lại lần nữa đóng lại.
Địch Lợi Khải sợ hãi không thôi, nước mắt rơi lã chã.
Khẳng Ân ngồi xổm trước mặt hắn, nắm lấy tóc hắn kéo lên mặt không biểu cảm thấp giọng.
"Tao hiện tại muốn hỏi mày vài vấn đề." Anh lãnh khốc nhìn hắn, ngữ điệu bình tĩnh: "Mày có thể không nói, mày yên tâm tao sẽ không gϊếŧ mày, tao sẽ không vì mày nói láo hoặc giấu diếm mà gϊếŧ mày. Bởi vì tao thực chờ mong có thể ở trong này cùng mày ngày ngày ôn lại mấy tiếng."
Âm thanh anh lạnh như băng.
Địch Lợi Khải hai mắt sưng to nhưng hắn có thể nhìn thấy trong đôi mắt như ngọc bích đồng tử lạnh băng tàn khốc vô tình và cam đoan tuyệt đối.
Thời gian chậm rãi trôi qua như không bao giờ kết thúc, Địch Lợi Khải không phải không phản kháng nhưng tên chết tiệt này điên rồi, anh ta hoàn toàn không quan tâm tới phản kháng của hắn, chỉ lo đánh hắn.
Hắn chưa bao giờ cảm thấy sợ hãi như thế, người đàn ông này nghiêm túc, anh ta thực sự tính ở trong này với hắn, cùng một phòng ngục, ngày đêm tra tấn hắn.
Địch Lợi Khải hoảng sợ hé miệng, máu tươi trong mũi và miệng chảy ra hắn vẫn dùng hết khí lực hắn có để trả lời, khai hết mọi việc hắn biết.
Nửa giờ sau, người đàn ông bỏ lại hắn trong phòng giam tiến lên gõ cửa.
Cai ngục đi tới lấy chìa khóa mở cửa.
Nhìn hắn như đống bùn nhão tê liệt nằm trên đất, tứ chi nằm theo góc độ kì quái, cai ngục nhíu mày hỏi: "Hắn chết rồi?"
"Chưa." Người đàn ông tra tấn hắn nói: "Chỉ hôn mê thôi."
Cảnh sát dẫn hắn vào ngục đóng cửa cẩn thận, nói đùa.
"Nói thật, cậu nhẫn nhịn được đấy, nếu là tôi, sớm đã làm thịt hắn."
"Nếu làm thịt hắn thì quá tiện nghi cho hắn."
Vị cảnh sát sửng sốt, bật cười: "Cũng đúng."
Khẳng Ân không cười, trên mặt anh không có biểu cảm nhưng cơ bắp toàn thân căng chặt tản ra hơi thở chết chóc.
"Cậu vừa mới nói không phải là nghiêm túc chứ? Cậu muốn ở lại cái địa phương quỷ quái này cùng một phòng giam với hắn?" Cảnh sát không nhịn được hỏi.
Khẳng Ân không chớp mắt nhìn ông ta, môi mỏng không nhúc nhích vẫn trầm mặc.
Thực mẹ nó shit, cậu ta nghiêm túc!
Nhìn bộ dạng của anh, cảnh sát mặc đồng phục không nhịn được mở miệng: "Tôi biết cậu rất muốn làm thịt tên khốn kiếp đó nhưng chúng ta còn cần hắn, có một số người nói chuyện không thành thật."
Anh nắm chặt nắm đấm, hai tay loang lổ máu, phun ra một câu.
"Tôi biết."
Được rồi, ông nghĩ thằng nhóc này thật sự biết nên tên khốn trong kia mới giữ được mạng chó.
__Lilylys | Peanut__ Lại hai tháng đi qua, Khẳng Ân bị Hàn Võ Kỳ sai khiến gần như là chạy vòng quanh địa cầu phải vài vòng, anh không để bản thân nghĩ nhiều, anh tin tưởng Mạc Lỗi nếu cậu ấy đã đồng ý thì nhất định làm được, anh không thể đến bên cạnh cô chỉ có thể cố gắng làm tốt bổn phận của mình.
Mạc Lỗi mỗi ngày đều gửi tin cho anh, cho anh biết tình hình của cô, có một lần còn có cả ảnh chụp.
Cô đang ngủ, biểu cảm coi như an tĩnh, sắc mặt tuy rằng vẫn kém nhưng tốt hơn so với trước kia không ít. Anh nhìn tấm ảnh thật lâu sau đó xóa nó đi, anh không muốn mạo hiểm để người khác tìm được cô.
Lúc anh từ miệng tên khốn kia hỏi được rất nhiều manh mối, Hàn Võ Kỳ gọi anh về Hồng Nhãn.
"Shit, cậu trông rất tệ đấy." Hàn Võ Kỳ thấy thì anh nhíu mày, "Đi tìm A Nam xem chưa?"
"Xem rồi." Khẳng Ân nhếch miệng, "Chỉ là bị thương ngoài da."
"Được rồi, từ hôm nay trở đi, cho cậu nghỉ ngơi một tháng —"
Anh há miệng muốn nói đã thấy Hàn Võ Kỳ nâng tay.
"Anh biết cậu muốn nói gì nhưng nhiệm vụ lần này liên quan rất rộng, mọi việc không nhanh như vậy liền có kết quả. Đi nghỉ ngơi, dưỡng thương cho tốt rồi quay về, nếu có thông tin gì anh sẽ gọi cậu, cậu biết là khi anh cần người thì chưa bao giờ khách khí."
Khẳng Ân nghe vậy mới ngậm miệng lại.
"Cậu có tính toán gì không?" Hàn Võ Kỳ buông tay.
"Ngủ." Anh mệt mỏi đáp.
"Đi về chỗ chú Cảnh, bên cạnh đã bị mua lại hiện đang tu sửa, sẽ mất rất nhiều thời gian, cậu có thể lái xe không?"
"Có thể." Khẳng Ân gật đầu.
"Vậy cậu lái xe của anh đi." Hàn Võ Kỳ quăng chìa khóa xe cho anh. "Anh giúp cậu nói với chú Cảnh."
Anh nhận lấy chìa khóa xoay người đi ra ngoài, chống thân thể mệt mỏi chạy xe mấy tiếng trở lại căn nhà lớn được bao quanh bởi đồng ruộng và rừng cây sâu trong thung lũng.
Vì đã vào đông lúa đều đã gặt, trong vườn chỉ còn thừa lại chút rau dưa linh tinh. Cây đại thụ trước nhà rụng rất nhiều lá chỉ sót lại vài phiến lá đỏ chưa héo hoàn toàn.
Trong vườn rau có người đàn ông cao lớn, khi thấy anh thì đứng thẳng người gật đầu với anh, anh nâng tay chào hỏi sau đó đỗ xe trước nhà song song với chiếc xe vận tải màu đen.
Gió lạnh vù vù thổi tới nhưng căn nhà trước mặt thì ấm áp lạ thường.
Anh hít sâu một hơi, ngửi mùi đồ ăn bay ra từ phòng bếp, trong đấy còn có chút tiếng vang nhưng anh quá mệt mỏi, anh nghĩ tốt nhất là ngủ một giấc nên không đi vào phòng bếp, đi theo thang lầu bên cạnh nhà, xuyên qua hành lang đến căn phòng quen thuộc của anh, nằm lên giường.
Anh nên cởϊ qυầи áo, tắm rửa một cái rồi ngủ tiếp nhưng anh mệt muốn chết chỉ muốn ngủ.
Mới ngã vào gối anh đã nhanh chóng tiến vào mộng.
Không lâu sau anh từ trong mộng bừng tỉnh, ngồi bên mép giường đổ mồ hôi lạnh thở hổn hển, hai nắm đấm phẫn nộ nắm chặt.
Trời tối, bên ngoài sắc trời u ám.
Anh nhìn đồng hồ, mới qua một giờ.
Đáng chết, anh vốn nghĩ rằng bắt được Địch Lợi Khải ác mộng sẽ không tái diễn nữa, anh luôn mơ thấy vụ nổ và cơn ác mộng của cô —
Mấy tháng trôi qua anh luôn có loại ý nghĩ muốn bóp chết tên khốn kia, phân hắn thành tám khối, ngay cả sau khi đánh hắn vẫn thế.
Phẫn nộ khiến anh cảm thấy mình giống như quái vật.
Buồn ngủ và khó chịu, anh lau mặt, mở chai nước khoáng trên tủ đầu giường uống hơn nửa chai sau đó cởi đồ nằm lại lên giường.
Anh muốn tắm rửa, nó sẽ khiến anh thoải mới hơn chút, người anh sẽ không thối như bây giờ.
Nhưng mà nói thật, có ai để ý đâu?
Anh trở mình tiếp tục ngủ, suốt buổi tối anh không ngừng bị cảnh đáng giận trong mộng quấy rầy, cuối cùng đến cả quá khứ cũng ùa về.
Người đàn ông trên ngồi xe lăn có gương mặt của ác ma và thiên sứ...
Trong bữa tiệc, mọi người vây chung quanh anh, nhìn anh như động vật...
Kim tiêm, máy móc, những người đàn ông mặc áo blouse trắng, bản thân không thể động đậy...
Anh biết đây là mộng, đã trôi qua nhưng vẫn sợ hãi quá khứ là thực tế mà mấy năm qua, mấy năm qua của anh chỉ là mộng, Rain đã chết, Hồng Nhãn và A Chấn không tồn tại, mà anh thì vẫn như còn trên chiếc giường kia, bị các thiết bị vây quanh, bị nhốt trong thân thể không trọn vẹn.
Ngày qua ngày, đêm qua đêm, muốn sống không được, muốn chết không xong.
Anh rất sợ hãi, không nhịn được ra sức giãy giụa nhưng cảnh trong mơ như mạng nhện gắt gao bao lấy anh, càng ngày càng dày khiến anh không cách nào động đậy, khiến anh không thể hô hấp.
Đột nhiên, có một bàn tay nhỏ ấm áp xoa mặt anh.
Bàn tay nhỏ bé nhẹ nhàng vuốt ve, miêu tả hình dáng của anh, hết lần này đến lần khác, ôn nhu đυ.ng chạm xóa tan cảnh hỗn độn đen tối trong mơ.
Sau đó, anh nghe được giọng cô.
"Không có việc gì...Anh biết...Đó chỉ là mộng..."
Anh ngừng thở, nhận thấy cô chui vào lòng anh, vươn tay ôm anh.
Đây mới là mộng, anh hiểu được, cả đời này nó không thể biến thành sự thật trong cuộc sống của anh.
Anh run rẩy hô hấp, bản thân rốt cuộc có thể động đậy, có thể vươn tay ôm cô vào ngực, gắt gao ôm chặt.
__Lilylys | Peanut__ Sáng sớm hôm sau anh tỉnh lại trong nắng sớm.
Mặt trời lên cao từ hướng đông lướt qua đồi núi lặng lẽ đi qua thảo nguyên hùng vĩ tráng lệ và đồng ruộng chiếu lên tường, vào từ của sổ đi đến giường anh.
Anh mở mắt, trong ngực không có người, trên giường lớn chỉ có mình anh.
Đó chỉ là mộng.
Chính mình biết rõ lại vẫn cảm thấy bản thân như là ngửi được mùi hương của cô.
L*иg ngực anh đau xót.
Xúc động muốn thấy cô dâng lên, anh nhắm mắt lại, bắt buộc bản thân chậm rãi ngồi dậy, đi vào phòng tắm tắm rửa.
Nước lạnh như băng tẩy đi một thân ố bẩn, anh thấy được dòng nước chảy xuống thân thể anh đều trở thành màu xám. Anh mở nước ấm lấy xà phòng bôi từ đầu tới chân tẩy qua một lượt, cầm khăn lông lau khô thân thể trở lại trong phòng, mở tủ quần áo lấy bộ quần áo sạch sẽ mặc vào, đi xuống lầu.
Trong phòng bếp có người hoạt động, mùi đồ ăn bay đến, anh đi qua thấy bóng lưng chị Hiểu Dạ ở trước kệ bếp, bên cạnh có người phụ nữ phụ giúp chiên trứng.
Người phụ nữ kẹp hết tóc lên, vừa làm bữa sáng vừa nói chuyện với chị Hiểu Dạ.
Chị Hiểu Dạ nói gì đó, cô nở nụ cười, tiếng cười như chuông bạc nhẹ nhàng quanh quẩn trong phòng.
Qua vài giây anh không động đậy đứng ngốc một chỗ.
Cô chiên xong trứng xoay người đến tủ chén lấy cái chén thủy tinh.
Anh thấy lúm đồng tiền nhợt nhạt bên môi cô, nắng sớm nhuộm tóc cô thành màu vàng óng, cánh tay mảnh khảnh không còn gầy da bọc xương, vòng thủy tinh trước ngực cô phản xạ ánh ban mai ngoài cửa sổ.
Nhận thấy được tầm mắt anh cô quay đầu nâng mắt chống lại mắt mắt.
Anh không biết vì sao mình còn đứng đây, anh nên xoay người rời đi ngay khi phát hiện ra cô, lập tức rời khỏi nơi này, tránh xa cô.
Anh không thể gặp cô, không thể để cô thấy mình được.
Nhưng anh không làm được, không cách nào hô hấp, không cách nào suy nghĩ, tầm mắt của anh không thể dời khỏi người cô, thân thể anh không chịu động đậy, hai chân anh giống như bị cây đinh dài mười tấc đóng chặt trên sàn nhà.
Thấy anh cô dừng động tác, ngừng thở, ý cười trên môi nhạt dần, đôi mắt đen láy mở lớn, môi hồng khẽ nhếch.
Trong giây đó toàn thế giới đều biến mất, chỉ còn lại hình ảnh cô như mộng ảo.
Sau đó, người phụ nữ như mộng ảo kia chậm rãi hít vào một hơi rồi nhả một câu.
"Hi." Cô nhìn anh, cách bàn ăn nâng khóe miệng, mỉm cười ngọt ngào với anh: "Chào buổi sáng."
Anh không rõ đã xảy ra chuyện gì, anh không biết nên nói gì, không biết nên làm gì —
Không, anh biết, anh hẳn là phải bỏ chạy nhưng anh cái gì cũng không làm được dường như bị cướp đi năng lực hành động cứ ngây ngốc nhìn cô, tưởng mình còn nằm mơ.
"Thằng nhóc, con đứng ở đây làm gì? Ngủ tới ngu người à?" Tiếng đàn ông đột nhiên truyền đến.
Anh hoàn hồn nhìn Cảnh Dã không biết khi nào đi tới phía sau anh há miệng thúc giục hắn: "Muốn ăn cơm thì nhanh đi vào, đừng đứng đây chặn đường."
"Không sai, không sai, đừng đứng đây chặn đường, anh đói muốn chết." Phượng Lực Cương đi phía sau Cảnh Dã, không nhịn được lên tiếng: "Chú Cảnh lúc trước con nói chú làm kiểu phòng bếp mở, chú nằng nặc đòi làm cửa, chú xem bây giờ thì bị kẹt rồi."
Anh ấy nói không sai, phía sau Phượng Lực Cương còn vài người nữa, nam nữ đều có.
Khẳng Ân kinh ngạc trừng những người đó, nhân công Hồng Nhãn gần như đến đông đủ một nửa, khi anh quay đầu nhìn lại bọn họ người sau tiếp người trước bước ngang qua người anh, giành chỗ tìm ghế dựa ngồi xuống, mỗi người vào cửa ngoại trừ chào hỏi chị Hiểu Dạ cũng không quên chào cô.
Bị đám quỷ chết đói này chiếm chỗ phòng bếp bỗng chốc trở nên ầm ĩ, cô mỉm cười chào buổi sáng từng người, cầm chén phân cho mọi người rồi tìm ghế ngồi xuống.
"Anh không vào à?" Một người đàn ông khác lên tiếng.
Anh xoay người lại nhìn tên Mạc Lỗi chết tiệt, anh kéo tên kia tới một bên cửa sắc mặt xanh méc thấp giọng chất vấn: "Cậu làm cái gì? Cô ấy tại sao lại ở đây? Cậu đồng ý đưa cô ấy về nhà."
"Em chưa nói sẽ đưa cô ấy về nhà." Mạc Lỗi mắt không chớp: "Em chỉ nói sẽ trông cô ấy, thay vì đến Trạm gia em cho rằng chỗ chú Cảnh an toàn hơn, vả lại mỗi lần cô ấy ngủ sẽ gặp ác mộng, Đàm Như Nhân và chị Hiểu Dạ đều ở đây, bọn họ có biện pháp giúp cô ấy nghỉ ngơi."
A Lỗi nói đúng, nhưng mà —
"Cậu nên nói cho anh biết cô ấy ở đây chứ."
"Tại sao?" Mạc Lỗi nhíu mày, "Cô ấy thấy anh có phát điên không? Nửa đêm hôm qua anh có nghe cô ấy thét sao? Anh xem cô ấy hiện tại khí sắc rất tốt?"
A Lỗi nói làm anh ngây người.
Cô không có, không có phát điên cũng không vì gặp ác mộng mà gào thét, hơn nữa khí sắc của cô thực sự rất tốt.
Anh đột nhiên nhận ra, ngữ khí bất giác cứng lại.
"Các chị ấy ám chỉ với cô ấy hả?" Anh chất vấn.
Mạc Lỗi nhìn anh không đáp mà hỏi: "Anh không muốn cô ấy quên anh?"
Khẳng Ân chấn động, mặt trắng xanh, con ngươi co lại.
Qua nửa ngày anh buông tay xoay người đi ra ngoài.
__Lilylys | Peanut__ "Anh không muốn cô ấy quên anh?"
Anh hy vọng, hy vọng cô đã quên anh, triệt để quên anh.
Quên anh, cô mới có thể sống tốt, quên anh cô sẽ không nhớ tới tên ác ma kia, không cần trải qua những việc khủng bố đã gặp...
Dường như, anh hy vọng cô quên mình.
Hiện tại cô đã quên, thực sự đã quên, ngay cả mộng cũng không nhớ mà anh lại không có cách nào hô hấp.
Anh không muốn đi vào, không có cách nào đối mặt với cô, không có cách nào tới gần mà không ôm cô vào lòng bắt buộc cô nhớ tới mình.
Anh không biết đã xảy ra chuyện gì, anh không biết rốt cuộc anh muốn gì.
'Anh là ai? Nói cho em biết anh là ai?'
Lời của cô vang lên trong đầu, không ngừng lặp lại.
'Em muốn nhìn thấy anh, em muốn gặp anh...'
Anh cho rằng anh làm được, tưởng rằng anh có thể.
Anh có thể chịu được việc cô đã quên anh, rời xa anh, chỉ làm người xa lạ, anh thực sự cho rằng anh có thể.
'Anh sai lầm rồi...Sai lầm rồi...Em cần anh...'
Thống khổ vây lấy anh, thôi thúc anh đi về phía trước băng qua bờ ruộng lướt qua dòng suối nhỏ, không mục đích tiến về phía trước muốn xua tan nỗi phẫn nộ trong lòng mình. Nhưng bọn chúng không chịu bình ổn không ngừng rống giận rít gào.
Vì sao cô ấy quên anh? Vì sao anh phải buông tha cho cô? Vì sao anh và cô không thể ở bên nhau?
Anh đã cân nhắc mua vé xe trở về Hồng Nhãn, cân nhắc rời đi khỏi nơi này nhưng tối hôm đó anh phát giác mình trở về căn nhà ấm áp sáng ngời trong đêm tối.
Anh đứng từ xa trong bóng đêm, toàn thân đều tràn ngập khát vọng muốn nhìn thấy cô.
Nhiều năm qua cô là người phụ nữ duy nhất khiến anh động tâm, cô thấy anh, chân chính bản thân anh, cô muốn anh làm chính mình, cô nói cô thích anh hơn Jessie.
Nhưng anh làm sao có thể làm chính mình? Cô làm sao có thể nhận ra con người thật của anh?
Anh không nên trở về, không nên đi vào, không nên gặp cô, không nên để cô có cơ hội nhớ lại, không nên hy vọng xa vời, rõ ràng có nhiều cái không nên như vậy nhưng không cái nào dập tắt được xúc động muốn gặp cô.
Cô luôn cho rằng cô cần anh nhưng sự thật là, anh mới là người cần cô —
Khi nghe được cô muốn tìm mình, nội tâm anh kích động không thôi, thậm chí còn phấn khích —
Anh không muốn cô quên anh, không muốn rời bỏ cô, anh chết tiệt nghĩ muốn cùng cô ở bên nhau —
Trong lòng anh thủy chung ôm ấp vọng tưởng ích kỷ, anh muốn sâu trong nội tâm cô sẽ luôn nhớ tới anh, anh muốn cô sẽ tìm mình, muốn có thể ở trong lòng cô chiếm vị trí vĩnh viễn không thể thay thế —
Anh ích kỷ hơn bất kỳ ai.
Anh muốn ở bên cạnh cô, rất muốn, rất muốn —
Rất muốn.
_______________________
Thích truyện thì hãy bình chọn ủng hộ bọn mình nha 💋💋💋💋