Chương 8: Cơn mưa

Chương Liễu Địch lúc này mặt mày tái mét có phần run sợ nhìn hắn còn không hiểu chuyện gì mà lắp bắp nói:

– Lưỡng Minh…em…em….không hiểu anh nói gì?

Hắn nghe vậy liền kéo tay cô đi lại phía bàn của Liễu Địch lạnh giọng nói:

– Là cô làm phải không?

Liễu Địch nghe vậy có phần căng thẳng nhìn hắn rồi lại nhìn sang cô đang mặc chiếc áo sơmi trắng rộng thùng thình, nơi phía cổ còn thấy được những vết cào xước đỏ tấy liền cảm thấy run rẩy:

– Lưỡng Minh…là cô ta…là cô ta…đã đánh em trước…!

Lời vừa dứt hắn liền đưa tay lên bóp lấy cổ ả, đôi mắt như 1 lưỡi dao sắc lạnh quét lên gương mặt đang tái nhợt của Liễu Địch:

– Tôi nhớ trước đó đã nhắc nhở cô rồi thì phải. Cô là không nhớ hay là cố tình không xem nặng lời của tôi?

Chương Liễu Địch lúc này móng tay đang bấu chặt vào bàn tay hắn, ả cố gắng dùng sức để tháo gỡ nhưng lực của hắn lại quá mạnh.

Hô hấp đã trở nên khó khăn, ả không hiểu được rốt cuộc hắn là đang nghĩ gì? Chẳng phải tất cả mọi chuyện đều là do hắn làm sao?

Việc bức ảnh bị tung ra trên khắp các mặt báo, hay cả việc Hạ Liên Chi bị đình chỉ học, chỉ trong vòng 1 đêm mà mọi thứ liền thay đổi như vậy thì ngoài hắn ra không 1 ai có thể làm được. Nếu hắn đã không ưa cô như vậy tại sao ả đυ.ng đến cô hắn lại tức giận?

Hạ Liên Chi cảm thấy tình thế đã trở nên căng thẳng liền lên tiếng:

– Lưỡng Minh, cô ta sắp không thở được nữa rồi.

Hắn lúc này lại chẳng để tâm đến lời cô nói, bàn tay vẫn dùng lực mạnh hơn.

Hạ Liên Chi nhìn hắn cũng cảm thấy kinh sợ, hắn quả thật là muốn gϊếŧ người sao?

Cô lại hướng mắt sang Chương Liễu Địch thấy ả chỉ còn 1 tia sự sống yếu ớt mà xung quanh mọi người cũng căng thẳng đến thở cũng chẳng dám, Hạ Liên Chi vội vàng đưa tay lên cố gắng gỡ bàn tay hắn ra:

– Lưỡng Minh, dừng tay lại đi, anh muốn gϊếŧ cô ta sao?

Hắn nghe vậy đôi mắt cũng liền dịu xuống, bàn tay bất giác lại nới lỏng rồi hắt mạnh Liễu Địch sang 1 bên khiến ả va vào chiếc bàn rồi ngã xuống đất.

Hắn lúc này lại rời mắt nhìn đến cô 1 tia phức tạp rồi ngay sau đấy lại quay người trở ra ngoài.

Hạ Liên Chi đứng đấy nhìn bóng lưng hắn cảm thấy khó hiểu rồi lại hướng đến Liễu Địch đang ngồi rũ rượu dưới đất, bàn tay ôm lấy cổ mà gấp gáp thở lại cũng cảm thấy kinh sợ thay cho ả.

Khang Lưỡng Minh lúc này bỏ ra ngoài, đôi mắt cũng phảng phất 1 tia gì đó kỳ lạ.

Thật ra, mọi chuyện đều năm trong tính toán của hắn, ngay cả việc cô bị đám nữ sinh trong trường đối xử như vậy hắn cũng đều lường trước được.

Nghiễm nhiên hắn lại ngang nhiên nằm ở phòng y tế đợi cô đến mở miệng cầu xin hắn.

Chỉ là khi nãy, thứ cảm giác tức giận tột cùng, hắn quả thật đã muốn gϊếŧ chết Chương Liễu địch trong khoảnh khắc đấy nếu không phải là Hạ Liên Chi đã lên tiếng can ngăn.

Rốt cuộc là như thế nào? Hắn nổi giận vì cái gì? Chẳng nhẽ lại vì cô bị tổn thương sao? Không đúng, tuyệt đối không đúng!

Bỗng lúc này từ phía sau Lương Vỹ Khải đi đến khoác tay lên vai hắn khẽ cười 1 cái:

– Vẻ mặt này là sao? Ai đã cướp mất hồn của cậu rồi?

Hắn nghe vậy nét mặt liền trở lại lạnh như thường, 2 tay đút túi vẫn hướng thẳng về phía trước mà nhàn nhạt nói:

– Vỹ Khải, tốt nhất nên bỏ cánh tay của cậu ra trước khi mình nổi nóng.

Anh nghe vậy lại bật cười 1 cái nhưng cũng bỏ tay xuống mà đi song song với hắn:

– Thời tiết như thế này, không ở trong lớp học lại có nhã hứng ra ngoài ngắm trời mưa sao?

Lời nói của Vỹ Khải khiến hắn khựng lại, tầm mắt cũng hướng về phía màn mưa kia lại chợt trở nên suy tư.

Mưa lúc nào cũng khiến người ta trở nên trầm lắng đến kỳ lạ, lại mang thêm 1 tâm tình khó có thể tả được.

Lương Vỹ Khải nhìn hắn như vậy chỉ khẽ thở dài 1 cái rồi bình thản nói:

– Ánh nắng rực rỡ là thể hiện sự huy hoàng của trời nhưng rồi cũng sẽ có lúc nó phải thuận theo tự nhiên vứt bỏ huy hoàng phút chốc để thả mình với cơn mưa. Đừng nên mặc định bản thân quá làm gì, mọi thứ hãy để nó theo dòng chảy thời gian, khi ấy cậu sẽ biết được thứ cảm xúc đang có đấy là xuất phát từ đâu.

Từng lời từng chữ của Vỹ Khải hắn vẫn để lọt vào tai nhưng không nói gì. Đôi mắt nhìn lên bầu trời kia lại trở nên suy tư, bất giác bờ môi lại khẽ cong lên 1 đường, thanh âm phát ra lại nhẹ nhàng:

– Mưa đôi khi cũng khá dễ chịu.

Dứt lời hắn cũng bước tiếp về phía trước, Vỹ Khải thấy vậy lại mỉm cười 1 cái rồi đuổi theo sau.

Lớp học bây giờ vắng hắn nhưng không khí vẫn trở nên căng thẳng, Hạ Liên Chi thi thoảng lại đón nhận được cái nhìn hiếu kỳ của vài nữ sinh trong lớp khiến cô mất tập trung.

Đôi mắt khẽ nhìn sang chiếc bàn trống trơn bên cạnh, trong lòng lại tự hỏi hắn rốt cuộc đã đi đâu?

Nhận thấy bản thân đã có sự để ý đến hắn khiến cô sực tỉnh mà lắc nhẹ đầu 1 cái rồi tập trung đến bài giảng.

Lúc này, ở phía góc bàn kia, 1 đôi mắt căm phẫn đặt lên người cô như muốn ăn tươi nuốt sống, bàn tay ả cầm cây bút tức giận đên run rẩy mà bẻ gãy nó.

Tiếng chuông vang lên báo kết thúc buổi học, sinh viên trong lớp vội vàng thu lại sách vở rồi đứng dậy trở ra ngoài.

Đợi sau khi tất cả đã rời đi hết, cô lúc này mới đứng lên đi ra, tầm mắt lại vô tình nhìn thấy 1 chiếc ô được đặt ngay ở đấy khiến cô nhìn trước nhìn sau.

Khi thấy không còn ai, Hạ Liên Chi hướng đôi mắt ra phía trời vẫn còn đang trút xuống như thác nước, cô đắn đo 1 hồi rồi cũng đi đến cầm chiếc ô bật nó lên rồi hướng ra phía cổng.

Trời vẫn trút xuống từng cơn mưa nặng hạt, bên tai ngoài những tiếng lộp bộp của hạt mưa đang rơi thẳng xuống chiếc ô mỏng manh lại thoáng nghe được 1 thanh âm trong như nước:

– Hạ Liên Chi!

Cô từ từ quay người lại nhìn hắn khó hiểu mà hắn lúc này đứng giữa 1 trời mưa ấy chậm rãi nói:

– Không có gì. Chỉ là cảm thấy cô cùng với mưa lại khiến thời tiết trở nên đẹp.

Hạ Liên Chi nghe vậy có 1 chút ngỡ ngàng, bàn tay cầm chiếc ô bất giác lại đưa ra trước che chắn cho hắn.

Giữa khoảng sân rộng ấy, những hạt nước rơi xuống rồi bắn lên tung toé tựa như hoa những bông hoa pha lê nở rộ xung quanh 2 thân ảnh đẹp đẽ ấy. Có lẽ mưa chưa bao giờ lại trở nên đẹp đến như vậy.

Hai người bọn họ cùng dưới 1 mái che mà chậm rãi bước ra ngoài.

Hạ Liên Chi đưa Lưỡng Minh ra xe của hắn, đợi hắn mở cửa ngồi vào rồi cô cũng định quay người rời đi thì bỗng hắn lại lên tiếng:

– Lên xe!

Cô nghe vậy lại nhìn hắn khó hiểu rồi bình thản nói:

– Tôi phải về, có chuyện gì để mai nói.

Dứt lời cô liền quay người lại, vừa bước được 1 bước thì hắn lên tiếng:

– Cô không muốn cứu Hạ Thị sao?

Hạ Liên Chi đôi chân cũng khựng lại rồi quay người nhìn đến hắn:

– Lưỡng Minh, tôi đã đồng ý yêu cầu của anh, anh còn muốn gì nữa?

– Một, ngoan ngoãn nghe lời tôi.

Cô nghe vậy đôi mắt nhìn hắn có phần tức giận, bàn tay cũng siết chặt lấy cán ô. Cô bây giờ lại cảm thấy thật hối hận khi cho hắn đi chung ô như vậy.

Hạ Liên Chi đứng đấy hậm hực 1 lúc rồi nhìn hắn bực bội nói:

– Đợi tôi 1 lát.

Nói rồi cô quay lại đi đến 1 chiếc xe màu đen sang trọng đang đậu ngay sau xe hắn mà mở cửa ghé đầu vào nói:

– Chú Từ, chú hãy về trước đi, cháu có chút việc lát nữa sẽ nhờ bạn ấy đưa về.

– Tiểu thư, có cần tôi báo với lão gia không?

– Không cần, cháu sẽ về luôn.

– Vậy được, tôi xin phép về trước.

Hạ Liên Chi khẽ gật đầu 1 cái rồi đợi chiếc xe kia đi khuất mới tiến lại phía chiếc xe của hắn mà mở cửa ngồi vào.

Hắn lúc này cũng khởi động xe rồi lao đi thẳng.

Chiếc xe chạy thẳng vào trong sân của 1 căn biệt thự lớn, Hạ Liên Chi mở cửa bước xuống cũng không khỏi lấy làm kinh ngạc.

Tuy gia đình của Hạ Liên Chi cũng thuộc tầng lớp thượng lưu, nhưng quả thật so với nơi này có lẽ chỉ bằng 1 góc.

Thấy hắn mở cửa bước xuống, cô bất giác lại hỏi:

– Đây là đâu?

Hắn nghe vậy lại bình thản trả lời:

– Nhà tôi!

Tuy biết Khang Thị là tập đoàn lớn mạnh nhất trong nước không có gì ngoài tiền và các toà nhà chọc trời ở trong nước và quốc tế nhưng cô vẫn không kìm được sự kinh ngạc tột độ.

Quả thật, nhà hắn rất đẹp, căn biệt thự được thiết kế theo lối cổ điện của Hoàng Gia, nội ngoại thất nhìn qua cũng biết đều là những hàng thượng phẩm nhập từ nước ngoài vào, bố cục của nó cũng phải là những nhà kiến trúc sư hàng đầu thế giới vẽ ra, thật không thể không ngưỡng mộ.

Hạ Liên Chi thấy hắn đi vào nhà cũng bước theo sau.

Lúc này từ phía trong chạy ra 1 người phụ nữ đã ngoài 60 tuổi cúi đầu chào hắn:

– Cậu chủ, cậu đã về!

Hắn nghe vậy chỉ khẽ đưa bàn tay lên ý chỉ bà im lặng rồi cũng bước tiếp.

Hạ Liên Chi thấy vậy cũng khẽ cúi đầu chào bà 1 cái rồi bước nhanh đến chỗ hắn:

– Ba mẹ anh đâu?

– Không ở đây.

– Vậy đây là nhà riêng của anh sao?

Hắn nghe nhưng không trả lời, chỉ hướng lên lầu rồi tiến lại phòng của mình.

Hạ Liên Chi lúc này đi theo hắn nhưng tầm nhìn lại đảo quanh hết cả căn nhà này mà không biết đã bước vào phòng của hắn.

Mãi cho đến khi hắn ở trước mặt cô cởi chiếc áo sơmi đã thấm nước ra mà vứt sang 1 bên mới khiến cô sửng sốt quay người lại:

– Anh thay quần áo sao…tôi không biết…để tôi ra ngoài.

Nói rồi cô liền đi lại phía cửa chỉ là chưa chưa bước ra được thì cánh cửa liền bị 1 bàn tay đóng lại.

Hắn đứng ở phía sau cô, hơi nóng phả xuống đầu mà nói:

– Hầu tôi tắm.

Hạ Liên Chi nghe vậy đôi mắt mở to hết cỡ, cô tức giận theo phản xạ quay người lại :

– Khang Lưỡng Minh, anh bị điên…..

Lời chưa kịp nói hết thì cả gương mặt cô áp sát vào l*иg ngực săn chắc của hắn, Hạ Liên Chi luống cuống đưa tay lên chống lấy ngực hắn mà đẩy ra rồi bất giác lùi lại.

Hắn lúc này lại lên tiếng:

– Hạ Liên Chi, cô lại quên lời tôi nói rồi sao?

Cô biết mình lỡ lời gọi thẳng tên hắn cũng cảm thấy có phần run sợ bởi ở trong tình thế này không biết được hắn sẽ làm gì.

– Tôi…tôi…không cố ý!

– Có lẽ không cần phải tắm nữa.

Hạ Liên Chi nghe vậy liền nhìn lên hắn khó hiểu, mà hắn lại từng bước tiến lại phía cô rồi áp sát cô vào cánh cửa.

Khoảng cách 2 người gần nhau ở trong gang tấc khiến cô đỏ mặt:

– Lưỡng Minh…anh…anh định làm gì?

Hắn nghe vậy lại chỉ bình thản ghé vào tai cô mà thì thầm:

– Điều thứ 3.

Lời hắn vừa dứt cô theo phản xạ quay đầu nhìn sang, lại vô tình đυ.ng trúng môi của hắn khiến cô mở to mắt.

Khang Lưỡng Minh lúc này lại vừa ý khẽ mỉm cười 1 cái không kịp để cô có phản ứng khác liền đưa bàn tay ra sau gáy cô mà giữ chặt rồi gắt gao hôn lấy đôi cánh đào kia.

Hạ Liên Chi bị hắn giữ chặt phía sau khiến cô không phản kháng lại được, bàn tay đưa lên chống ngực hắn đẩy ra nhưng sức cô lại quá yếu.

Hắn lúc này lại dùng lưỡi tách môi cô ra rồi luồn vào bên trong quấn lấy chiếc lưỡi của cô mà đùa nghịch.

Hô hấp bị cản trở mà sự dịu dàng tự nụ hôn của hắn lại khiến đầu óc cô trở nên mơ màng, chút kháng cự cuối cùng cũng đành phải rũ bỏ xuống.

Bàn tay hắn lúc này mới từ từ đưa lên cởi từng chiếc cúc áo của cô xuống rồi lại mơn trớn trêu ghẹo trên lớp da mịn màng mà đẫy đà đang được nâng đỡ bởi lớp nội y màu đen quyến rũ.

Hắn bắt đầu rời nụ hôn đi về phía mang tai rồi cắn nhẹ lên vành tai cô khiến cô khẽ rùng mình 1 cái, mà thanh âm của hắn cũng đã trở nên khàn đυ.c:

– Hạ Liên Chi, tôi muốn cô!

Lời vừa dứt hắn liền cúi xuống bế bổng cô lên, Liên Chi theo phản xạ vòng tay qua cổ hắn có chút ngại ngùng.

Hắn bế cô đi lại chiếc giường rộng lớn mà đặt xuống, nữ nhân trong mắt hắn lúc này lại xinh đẹp đến rung động lòng người.

Mái tóc đen dài tung xoa trên chiếc ga trải giường, cả gương mặt tuyệt mỹ lúc này đã trở nên ửng hồng, đôi đồng từ trong veo giờ lại mơ màng nhìn hắn càng tăng thêm sự kí©h thí©ɧ.

Hắn lúc này được đà đè lên người cô rồi đặt nụ hôn nóng bỏng xuống cổ rồi rời đến xương quai xanh đi thẳng đến bầu ngực căng tròn mà hít hà, xoa bóp.

Bàn tay hắn luồn ra phía sau tháo chiếc nội y vứt sang 1 bên, trước mắt giờ chỉ là 1 màu da thịt ửng hồng quyến rũ.

Hắn dùng lưỡi trêu đùa nhũ hoa rồi cắи ʍút̼ nó, mọi động tác hắn đều làm chậm rãi và nhẹ nhàng không mạnh bạo như lần đầu ở buổi tiệc sinh nhật của hắn lại khiến cô mê muội khẽ vặn vẹo mà kêu lên 1 tiếng:

– Uhm….

Âm thanh mềm mỏng ấy phát ra lại khiến cô xấu hổ, Hạ Liên Chi phải cắn xuống chiếc môi để cố ngăn đi nó.

Chỉ là hắn đối với âm thanh ấy lại có phần kí©h thí©ɧ, phía dưới kia cũng đã trở nên lớn dần.

Hắn đưa tay trút bỏ hết tất cả những lớp rào cản ở trên cơ thể của 2 người. Hạ Liên Chi cũng cảm thấy khẽ rùng mình vì hơi lạnh lùa vào khiến cô khẽ khép chân lại.

Bàn tay xoa bóp nơi bầu ngực kia bắt đầu mơn trớn mà trườn xuống cặp mông căng tròn từ từ tách chân cô ra.

Liên Chi cũng tự cảm nhận được điều gì sắp tới liền vội vàng thu người lại mà lên tiếng:

– Lưỡng Minh…khoan đã….ahhh….

Lời chưa kịp ra hết hắn đã đem cự long to lớn đi vào trong cô.

Hạ Liên Chi có phần đau đớn khẽ nhíu mày, bàn tay bấu chặt xuống ga giường đến nhăn nhúm.

Phía dưới đã bắt đầu động chậm rãi rồi nhanh dần.

Hắn cúi người xuống luồn tay ra phía sau lưng cô đỡ cô ngồi lên, Liên Chi theo phản xạ vòng tay ra sau bấu chặt vào lưng hắn.

Bàn tay hắn siết chặt lấy eo cô, dùng lực mà vận động mạnh, gương mặt cũng vùi vào bầu ngực đẫy đà đang đung đưa kia mà gặm nhấm.

Sự hưng phấn lên đến đỉnh điểm, hắn mỗi lúc lại dùng sức mạnh hơn, động tác cũng nhanh hơn.

– Lưỡng Minh…uhm…chậm lại 1 chút…ahhh…!

– Hạ Liên Chi, trả lời tôi, cô là của ai?

Hắn điên cuồng ra vào trong cô 1 cách dữ dội, Liên Chi vì sự vận động của hắn mà miễn cưỡng trả lời:

– Của anh…uhm…!

– Của ai….?

– Ahh….Lưỡng Minh…!

– Gọi rõ tên tôi!

– Khang…Lưỡng…Minh….!

Từng chữ cuối được nói ra cũng là lúc cả 2 đã đạt đến kɧoáı ©ảʍ của du͙© vọиɠ.

Nơi phía dưới 1 thứ chất lỏng ấm nóng chảy thẳng vào bên trong người cô mà hạ thân lại cũng bắt đầu co rút siết chặt lấy của hắn.

Lưỡng Minh thấy vậy lại mỉm cười nói nhỏ vào tai cô:

– Liên Chi, cô vẫn còn muốn nữa sao?

Cô nghe vậy liền ngại ngùng, đó là phản xạ của cơ thể không thể trách cô được, chỉ là cô đã quá mệt mỏi không thể phản kháng được hắn lại khẽ gục mặt lên bờ vai rắn chắc kia:

– Lưỡng Minh, tên chết tiệt nhà anh không biết mệt sao?

Hắn nghe vậy lại đưa tay lên đỡ lấy tấm lưng trần của cô rồi nhẹ nhàng đặt xuống giường.

Cô vừa mới nói đó mà nhanh như vậy đã say sưa ngủ.

Hắn lúc này mới từ từ rút ra khỏi cô, kéo chiếc chăn lên rồi nằm xuống bên cạnh, thanh âm lại trở nên cưng chiều:

– Liên Chi, nếu không phải là vì cô đã ngủ, tôi nhất định sẽ đem cô ăn thêm 1 lần nữa.

Những tia nắng dịu nhẹ len lỏi qua khung cửa sổ rồi chiếc thẳng lên gương mặt xinh đẹp đay say sưa ngủ.

Tiếng chim hót buổi ban sớm như 1 bản hoà ca thanh bình vang vọng đến đôi tai khẽ đánh thức 1 giấc ngủ miệt mài.

Hạ Liên Chi cựa mình 1 cái rồi từ từ mở mắt.

Điều đầu tiên nhìn thấy là trần nhà xa hoa quá lạ mắt khiến cô bừng tỉnh, tất cả những hình ảnh ngày hôm qua chợt ùa về.

Liên Chi vội vàng bật dậy liền thấy hắn ngồi ở chiếc ghế ngay đấy trong chiếc áo choàng tắm, vài giọt nước còn vương lại trên gương mặt tuấn mỹ khiến người khác cũng phải si mê.

– Tỉnh rồi? Hãy chuẩn bị đi tôi sẽ đưa cô về.

Liên Chi nghe vậy liền mở to mắt, về? Chết rồi, cô là đã đi cả 1 đêm không về nhà.

Đang định bước xuống giường mới sực nhớ hắn còn ngồi đấy trong khi cả người cô lại chẳng có nổi 1 mảnh vào che thân ngoài tấm chăn mỏng:

– Anh còn không đi ra ngoài?

Hắn nghe vậy vẻ mặt vẫn bình thản nói:

– Cả người cô tôi còn chỗ nào không nhìn thấy sao?

Hạ Liên Chi cả gương mặt đỏ ửng khẽ cúi đầu xuống cố nén giận nói:

– Nhưng tôi muốn thay đồ.

– Cho cô chọn, 1 là thay đồ rồi tôi đưa cô về. 2 là cứ ở đấy trong tình trạng như vậy.

Cô nghe hắn nói mà hận không thể lao đến gϊếŧ chết hắn ngay lúc này, Liên Chi chần chừ 1 lúc rồi cũng quấn lấy tấm chăn mà bước xuống giường.

Bỗng hắn lúc này chợt đứng dậy đi lại phía cô, bàn tay đưa ra giật mạnh tấm chăn xuống rồi kéo cô áp sát vào người:

– Cơ thể cô rất đẹp, khi ở cùng tôi không cần thiết phải che lại.

Hạ Liên Chi nghe vậy đỏ mặt mà đẩy hắn ra rồi cúi xuống nhặt lại y phục rồi vội vàng đi thẳng vào nhà tắm.

1 lúc sau khi trở không thấy hắn ở đấy cô cũng mở cửa đi thẳng xuống lầu.

Bà quản gia lúc này đi đến bên cạnh cô cúi đầu nói:

– Hạ tiểu thư, cậu chủ đang chờ cô ở ngoài xe.

Cô nghe vậy chỉ gật đầu 1 cái rồi đi ra ngoài, lại xe của hắn mở cửa mà ngồi vào.

Chiếc xe chạy thẳng ra ngoài rồi đi vào con phố tấp nập, Hạ Liên Chi lúc này hướng mắt ra phía ngoài cửa, cô là đang tính toán xem về nên giải thích như thế nào.

Bắt chợt đôi mắt lại sáng rực lên, cô hốt hoảng nói:

– Dừng xe!

Hắn nghe vậy cũng liền phanh gấp lại, Hạ Liên Chi vội vàng mở cửa bước xuống, đôi mắt đỏ nhìn ráo rác khắp nơi rồi dừng lại ở 1 người phụ nữ gượng mặt quá hiền hậu mà bất giác nói:

– Mẹ!

Lưỡng Minh lúc này mở cửa bước xuống nhìn đến cô 1 tia khó hiểu rồi lại rời tầm nhìn theo hướng của cô đến người phụ nữ kia mà khẽ nhíu mày.

Ở phía xa kia, người phụ nữ đã ngoài 40 nhưng gương mặt đã có phần già nua tay cầm 1 giỏ hoa quả mà đứng vẫy xe.

1 chiếc taxi dừng lại, bà mở cửa bước lên, Hạ Liên Chi thấy vậy liền vội vàng đuổi theo nhưng dường như có 1 thế lực nào đó giữ chân cô lại, 1 bước cũng không thể di chuyển cũng khiến cô không thốt nổi 1 lời.

Mãi cho đến khi chiếc xe ấy đi khuất, cẢ người cô không trọng lực ngồi phịch xuống đấy, những giọt nước mắt đau thương thi nhau rơi xuống.

Khang Lưỡng Minh lúc này chạy đến đỡ lấy cô lo lắng hỏi:

– Liên Chi, cô không sao chứ? Xảy ra chuyện gì vậy?

Hạ Liên Chi không trả lời chỉ quay mặt dựa vào ngực hắn mà khóc oà lên nức nở.

Mẹ cô – cô nhớ bà, nhớ từng cái ôm, từng câu hỏi thăm, từng miếng sủi cảo bà làm, tấy cả mọi thứ trước khi cô đã nhớ đến điên dại – “làm ơn, hay để tôi về với cuộc sống của Lưu Tâm Đan”

Mặc dù không biết cô gặp phải chuyện gì nhưng hắn thấy cô như vậy trong lòng bỗng nhói lên 1 tia đau đớn kỳ lạ, bàn tay hắn siết chặg lấy bờ vai đang run rẩy kia mà cảm thấy thương xót.

Đôi mắt phượng dài hướng về phía chiếc xe đã đi khuất kia mà rấy lên 1 tia nghi hoặc.