Chương 9: Hôn

Edit: Chiêu

Bệnh viện số hai thành phố Giang Châu.

Một chiếc taxi đỗ trước cửa bệnh viện, còn chưa dừng hoàn toàn, cô gái ngồi ghế sau gấp gáp nhổm lên đưa tiền, trong khi tài xế quay đầu tìm tiền thối, cô gái đã biến mất tăm.

Phòng bệnh ở cuối hành lang lầu 5, trong phòng bệnh trống trải, chỉ có một người đang yên lặng nằm trên chiếc giường kế bên cửa sổ.

Khoảnh khắc mở cửa, trái tim cô như vọt lên tới cổ, hô hấp hỗn loạn không có nhịp điệu, hai tay nắm chặt, mỗi một bước về phía trước đều vô cùng gian nan.

Chu Tễ Xuyên ở mép giường nghe thấy âm thanh, anh ta quay đầu lại, nhìn cô gái đầu tóc tán loạn trước mặt, có vẻ cô chạy đến đây, tóc mai dính vào trán, mặt đỏ bừng như máu.

Cô không mặc áo khoác, chỉ mặc chiếc áo len mỏng màu vàng nhạt, xỏ đôi dép lông xù trẻ con, miệng thở “phì phì”.

“Cậu tới rồi.”

Anh ta nhẹ nhàng đứng dậy, nhìn thiếu niên nằm trên giường bệnh thở dài, thật ra là đang cố nín cười.

Mới nói được một nửa điện thoại đã bị người ta ngắt kết nối, quỷ mới biết đầu óc thích suy diễn lung tung của cô đã nghĩ đến vở kịch bi thảm khổ đau gì rồi.

Kiều Hy lảo đảo bước lên hai bước, lúc nhìn thấy thiếu niên mặt mày xám tro nằm trên giường bệnh, cô không giữ nổi hai chân đang mềm nhũn nữa, nước mắt ùn ùn kéo đến, không thể tin những gì đang xảy ra trước mắt, “Trên đời này làm gì có ai đá bóng mà chết chứ…”

Chu Tễ Xuyên che miệng quay đầu đi, nhịn cười không nổi nữa.

Cô đờ người bước nhỏ đến bên giường bệnh, ngồi xuống với đôi mắt dại ra, nhìn gương mặt khôi ngô quen thuộc vô cùng ấy, nước mắt cô rơi như mưa.

“Đã nói anh ra ngoài phải dẫn em theo rồi mà, em là thần hộ mệnh của anh, có thể giúp anh đuổi tai trừ tà, bình thường anh hung dữ muốn chết, mặt còn đen thế này nữa, Diêm Vương không thu anh thì thu ai?”

Cô vừa khóc vừa lau nước mắt, khóc một hồi chuyển sang nằm bò lên người anh khóc luôn, nước mắt nước mũi gần như chảy toàn bộ xuống hõm vai anh, ẩm ướt, nhưng cũng ấm áp.

“Khóc đủ chưa?”

Cô đang khóc hăng say, trên đỉnh đầu đột nhiên vang lên giọng nam lạnh tanh.

Kiều Hy kinh ngạc ngớ người, chậm chạp ngẩng đầu, mũi hai người gần sát bên nhau, hơi thở ấm áp phả lên chóp mũi cô, lòng cô nhộn nhạo, tai cũng đỏ hồng.

“Anh... anh chưa chết à?”

Cô hít mũi, ngượng ngùng đứng dậy, yên lặng ngồi xuống ghế.

“Khóc như gọi hồn, chết rồi cũng bị em đánh thức được nữa.”

Anh mỉm cười rồi lại nhanh chóng khôi phục gương mặt vô cảm, nhìn quần áo mỏng manh trên người cô, anh không vui nhíu mày, “Ai cho em mặc ít thế này? Lần trước bị bệnh làm khổ anh thế nào em quên rồi à?”

“Em không cố ý mà.” Cô lẩm bẩm, chùi nước mắt còn vương trên mặt, nói ồm ồm: “Em sợ quá thôi.”

Hình Tranh nghe vậy thì nhìn Chu Tễ Xuyên, nhắm mắt cũng biết do cái tên này bày trò, tên kia giả chết, lấy hộp thuốc xong rồi lập tức chuồn đi.

“Anh mà có chuyện gì thật, sau này em phải làm sao đây?” Cô ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt sáng ngời.

“Không có anh thì em không sống được à?”

“Dạ.” Cô gật đầu không cần nghĩ ngợi.

Trái tim thiếu niên lập tức mềm nhũn, không nỡ nói nặng thêm nữa.

Anh nhìn gương mặt khóc như hoa lê dính hạt mưa ấy, đôi mắt sáng trong, môi hồng răng trắng, dù chật vật vẫn rất đẹp, khiến người ta nhìn là muốn nâng niu trong tay.

Từ nhỏ cô đã vậy rồi, đẹp mà không tự biết, cho dù bên cạnh luôn có người tâng bốc vẻ đẹp của cô, cô vẫn xem mình như người bình thường, không ỷ vào đó huênh hoang.

Kiều Hy thấy cẳng chân anh được băng bó lại, cánh tay và mặt cũng có những vết bầm tím nhỏ, cô đau lòng vô cùng, hắng giọng chất vấn: “Anh nói thật với em đi, anh đánh nhau với người khác phải không?”

“Không.”

Anh trả lời rất bình tĩnh, không muốn để cô dính dáng đến chuyện này, “Đá bóng bất cẩn nên mới vậy, chuyện thường thôi.”

Nói đúng hơn, việc này thật sự do anh không cẩn thận, nhưng chắc chắn kẻ gây ra cố ý.

Mấy người thay phiên kẹp chặt, liên tục kê chân kê tay, tiểu xảo khó đề phòng được, cuối cùng một cầu thủ đá thẳng vào đầu anh, mắt anh tối sầm, ngất xỉu ngay tại chỗ.

Kiều Hy đứng ngồi không yên, nhỏ giọng dò hỏi: “Có cần em nói với bố mẹ không?”

“Không cần.”

Anh nói nghiêm túc: “Quan sát vài tiếng, không có vấn đề gì là xuất viện được.”

Cô ngoan ngoãn gật đầu, kéo ghế tới gần giường bệnh hơn, nhìn vết thương trên đùi anh chăm chú.

“Anh đói bụng không, có muốn ăn chút gì không?”

Hình Tranh liếc mắt một cái là nhận ra tâm tư của cô ngay, hạ giọng vạch trần, “Ra ngoài bệnh viện quẹo phải, có cửa hàng nhỏ bán Mochi, tiền trong túi áo khoác anh, em tự lấy đi.”

Cô cứng miệng lẩm bẩm, “Em không đói bụng.”

“Ọt, ọt.”

Tiếng bụng kháng nghị vang vọng khắp phòng bệnh.

Kiều Hy chột dạ đứng dậy, vòng quanh giường bệnh hai vòng như dạo phố, cuối cùng nhanh nhẹn lấy tiền, hoả tốc ra cửa.

Khoảng chừng mười lăm phút sau, Kiều Hy thoả mãn ăn hết Mochi, còn mua thêm hai cái mang đi.

Cô quay về phòng bệnh, vừa định mở cửa đi vào, chợt thấy bóng dáng phụ nữ yểu điệu bên cửa sổ qua khe hở.

Nhìn cô ta mới chỉ khoảng hai mươi xuân xanh, để tóc ngắn màu hạt dẻ, trông rất nhanh nhẹn, trên người mặc áo da croptop cùng quần jeans cạp cao, đường cong rõ ràng, là hình chữ S quyến rũ.

Chị dâu nhỏ trước lồi sau vểnh.

Mấy chữ này thoảng qua trước mặt cô.

Cô nắm chặt then cửa, đầu ngón tay trở nên trắng bệch, trong lúc tiến thoái lưỡng nan, đột nhiên cô gái kia tới gần giường bệnh, cúi người xuống, vui cười đưa tay tới gần mặt anh…

Kiều Hy quay ngoắt đầu đi ngay lập tức, không có dũng khí xem tiếp.

Nhịp tim đập như sắp phá tan l*иg ngực, cô quay người, thấy Chu Tễ Xuyên vừa đi hút thuốc về phía sau.

“Cậu ở đây làm gì?”

Anh ấy ngờ vực nhìn vào trong phòng bệnh, “Anh cậu đâu?”

Cô giận sôi máu, ném mạnh bánh Mochi lên ngực anh ấy, mỗi một chữ đều nồng mùi chua, “Chết rồi.”

Nói xong, cô phẫn nộ rời khỏi đây.

Chu Tễ Xuyên mờ mịt không làm gì cũng phải gánh, anh ấy mở cửa đi vào, đúng lúc đυ.ng phải cô gái đang định mở cửa, anh ấy sửng sốt, hiểu ngay.

“Tới nhanh thật đấy.”

“Nhanh đến mấy cũng vô dụng.” Cô gái cười khổ lắc đầu, nhếch môi cười nói, “Khối băng ngàn năm, chết cũng không tan.”

Anh ấy không nói tiếp, có thể đoán được vừa rồi đã xảy ra chuyện gì.

Lúc đi ngang qua nhau, Chu Tễ Xuyên nhỏ giọng gọi cô ta lại, có lòng nhắc nhở, “Cậu ấy có người mình thích rồi, thích kiểu biếи ŧɦái ấy.”

Cô gái không cho đây là vấn đề, nhún vai, “Chị cũng vậy, cố chấp kiểu biếи ŧɦái mà.”

Chu Tễ Xuyên quay về phòng bệnh, chậm chạp đến bên giường, nhìn gương mặt âm trầm đã biến thành màu đen kia, anh ấy cười hết sức thiếu đòn.

“Nghe nói mày chết rồi?”

“Cút.”

Cùng với âm cuối, chiếc gối bị ném sang, anh ấy tiếp lấy chuẩn xác, thuận tay lót xuống, nói sâu xa: “Bình giấm chua [1] đổ rồi đấy, đêm nay có người gặp nạn.”

[1] Bình giấm chua, giấm chua, những từ liên quan đến giấm đều mang hàm ý chỉ những người thích ghen tuông.

Người trên giường bệnh nghe mà không hiểu gì, vừa định mở miệng hỏi, Kiều Hy mới nãy còn giận dỗi rời khỏi đây, giờ thấy không yên tâm nên lại quay về, cô kéo ghế ngồi bên cửa sổ, đưa lưng về phía họ, không để ý đến ai, giận dỗi một mình.

Hình Tranh lấy làm lạ, nhướng mày dò hỏi Chu Tễ Xuyên.

Anh ấy khoanh tay, cười tủm tỉm giả vờ vô tri.

. . .

Chạng vạng, hai người một trước một sau bước vào nhà.

Hôm nay mẹ Kiều và bố Hình trực ca tối, trong nhà chỉ có hai người họ.

Cô nhóc thích lải nhải đột nhiên yên lặng, Hình Tranh vốn kiệm lời, trong nhà yên ắng như hầm băng.

Anh pha hai tô mì gói, Kiều Hy bưng tô của mình ra sô pha ngồi ăn, ăn uống xong thì lập tức về phòng, cho đến đêm khuya cũng không xuất hiện lại.

Bao nhiêu năm qua, Hình Tranh đã quen với việc cô hoàn toàn ỷ lại anh từ lâu, giờ đột nhiên thế này, anh thật sự không biết làm sao, thậm chí tay chân cũng luống cuống.

. . .

Mười một giờ đêm, Hình Tranh vừa tắm xong đến trước cửa phòng cô, bàn tay giơ giữa không trung, nhẹ nhàng gõ cửa phòng.

Nửa phút dài đằng đẵng qua đi, lúc anh định gõ lần nữa, cửa đột nhiên mở ra.

Kiều Hy mặc đồ ngủ bằng bông thuần trắng, tuỳ tay bối củ tỏi, da dẻ mịn màng căng bóng ở trong tối đẹp như tranh, đôi mắt sáng trong đầy u oán.

“Tìm em làm gì?”

Anh rất khó xem nhẹ giọng điệu chanh chua khó chịu của cô, tuy không hiểu mình làm sai chỗ nào, nhưng rõ ràng là cô nhóc đang giận, hơn nữa còn giận không nhẹ.

“Vết thương dính nước, phải băng bó lần nữa.”

“Chân tay em vụng về, làm không tốt đâu.” Cô cúi đầu, cơn ghen lại bắt đầu trỗi dậy, “Anh tìm người khác đi.”

Hình Tranh nhíu chặt mày, “Anh tìm ai?”

Cô nói không nên lời, cả buổi trời mới nặn ra được một câu, “Anh tự mà biết.”

Anh nhìn cô chăm chú, không nói gì.

Bầu không khí lập tức cứng lại, hơi nước khô nóng liên tục bốc hơi, không khí dần loãng đi, cô cảm giác khó thở.

“Em muốn đi ngủ.”

Bỏ lại một câu, cô tuỳ tay đóng cửa, trước khi cửa đóng lại hoàn toàn, có người đưa tay chặn lại, sức mạnh giữa hai người quá chênh lệch, cô dùng hết tất cả sức lực cũng không bằng một cái đẩy nhẹ nhàng của người ta.

“Hình Tranh!”

Cô hoàn toàn nổi giận, vừa giận vừa tủi thân.

Anh cũng nổi nóng, nắm chặt lấy cổ tay của cô, kéo cô đến trước mặt.

“Nói cho rõ ràng đi, anh chọc đến em khi nào?”

Kiều Hy quay đầu, giọng mũi rất nặng, “Không có.”

“Em bị bệnh anh chăm sóc em, bị thương anh băng bó giúp, đói bụng anh cũng nấu cơm cho em, giờ anh cần em, em lại đẩy anh ra, còn muốn đẩy cho người khác, em thấy em làm vậy mà được sao?”

Kiều Hy cắn chặt môi dưới, nhớ lại mình từng dày vò anh đủ đường, dường như cô không có tư cách để từ chối anh.

Nội tâm cô giãy giụa, cơn giận tan biến hơn nửa, cô từ từ cúi đầu, “Không, được.”

“Qua đây.”

Anh nhấn mạnh, giọng điệu không cho phép từ chối.

Chân cô nhũn ra, ỉu xìu theo anh đến phòng anh.

Đây là lần đầu tiên cô xử lý vết thương cho người ta, tay chân luống cuống, một loạt hành động cay mắt qua đi, nhìn cũng tạm được.

Cả quá trình Hình Tranh không nói lời nào, lúc cô đứng dậy muốn chạy, anh mới làm như vô tình hỏi, “Làm xong bài tập chưa?”

Cô ngẫm nghĩ, lắc đầu.

“Lấy qua phòng anh, anh chỉ cho em.”

“Giờ khuya rồi.” Cô nhìn đồng hồ báo thức trên giường, không muốn nửa đêm rồi còn tra tấn số tế bào não không còn lại bao nhiêu của mình nữa, “Hơn nữa hôm nay anh cũng mệt…”

Những lời còn lại bị cô nuốt về, vì đôi mắt đen như có thể nhìn thấu cô đó thật sự rất đáng sợ.

“Em đi lấy bài tập, chờ em.”

Cô chạy vụt về phòng, cứ như sau lưng là thứ gì đó rất ghê gớm.

Mười hai giờ đêm, ngoài trời yên ắng không có cả tiếng gió.

Hình Tranh giảng đề rất nghiêm túc, nói từng bước một kỹ càng tỉ mỉ, chờ anh nói xong, nghiêng đầu nhìn xem, Kiều Hy đã chống cằm, hai mắt nhắm nghiền, hô hấp nhỏ nhẹ, cô ngủ rồi.

Anh nhẹ nhàng để bút xuống, kiên nhẫn đợi một lát, chắc chắn cô không có dấu hiệu sắp tỉnh mới cho tay qua eo và chân cô một cách quen thuộc, nhẹ nhàng bế lên.

Cô gái ngủ say thuận thế vùi vào lòng anh, nhẹ nhàng cọ cổ anh trong mơ.

Thường thì cô ngủ rất say, sét đánh cũng không dậy.

Hình Tranh vốn định bế cô về phòng, bước tới cửa, đột nhiên anh khựng lại, quay người, ma xui quỷ khiến bế cô lên giường mình.

Trong phòng tắt đèn.

Ánh trăng dịu dàng len qua khung cửa sổ, chiếu sáng nửa cái bàn học, cũng chiếu sáng bóng người xinh đẹp đang nằm nghiêng trên giường.

Giường đơn không lớn, hai người ngủ phải chen chúc.

Anh nghiêng người dựa vào tường, cơ thể chìm trong bóng tối, chỉ cách nhau một khoảng nhỏ, anh đưa tay đắp chăn lại đàng hoàng cho Kiều Hy, kiềm chế không để tay chạm vào cơ thể cô.

Ánh mắt của thiếu niên vừa nóng bỏng vừa thẳng thắn, say mê ngắm nhìn gương mặt cô, có sự nồng nàn triền miên, cũng có sự kích động như thuỷ triều, tình cảm sâu nặng chẳng thể tan biến đi.

“Ưʍ...”

Cô lẩm bẩm trong mơ, đưa tay sờ soạng, lần theo hơi thở Hình Tranh, thuận lợi chạm vào bụng anh.

Cơ thể Hình Tranh run lên, tiếng hít thở hoàn toàn hỗn loạn.

Dường như trong mơ cô nhóc cũng đang thân mật với anh, ngón tay nhẹ nhàng vén vạt áo lên, lưu luyến vuốt ve cơ bụng săn chắc, cô cười tủm tỉm, là nụ cười xấu xa vì giở trò lưu manh.

Ban đầu anh còn nhịn được, đến khi bàn tay không hề kiêng nể đó chạm tới ngực anh, anh đè mạnh lại, lập tức lật người, tấm lưng dày rộng ngăn cản ánh trăng trong veo, Hình Tranh mạnh mẽ ép cô dưới thân.

Cô nhíu mày trong mơ, dường như bất mãn với sự kháng cự của anh.

Anh nhìn gương mặt nửa sáng nửa tối của Kiều Hy, cơ thể như bị đốt lửa, lưng rịn mồ hôi, anh nuốt nước bọt, bất giác cúi đầu tới gần cô.

Nụ hôn dịu nhẹ dừng lại trên trán cô, như một sợi lông vũ lướt qua.

“Anh ơi...”

Cô túm chặt áo anh, gọi nhỏ như nói mê.

Hình Tranh cười thành tiếng.

Muốn buông tha cho em, nhưng em không nghe lời gì hết.

Anh hít vào nhọc nhằn như muốn đè nén, đôi môi đầy nóng bỏng thong thả lướt qua chóp mũi cô, nhẹ nhàng chạm vào cánh môi như hoa đào.

Mềm quá.

Cảm giác như kẹo bông gòn, ngậm vào sẽ tan đi ngay.

Anh hơi nghiêng đầu, đổi hướng tiếp tục hôn cô, nụ hôn đầy quyến luyến, không muốn xa rời.

Nhật ký ngày hôm đó, anh dùng môi để viết, hơi thở hỗn loạn, vừa ẩm ướt vừa mềm mại.

Anh còn muốn nhiều hơn nữa.

Có được không?