Chương 11: Tưởng bở

Edit: Chiêu

Cửa sổ nhỏ trong nhà vệ sinh hé mở, cơn gió lạnh thấu xương chui qua khe hở, len lỏi vào từng thớ thịt, cô lạnh đến độ run rẩy, tiếng tim đập hỗn loạn kí©h thí©ɧ não bộ.

Trong hoàn cảnh chật chội, cô bị người ta vây giữa hai tay, ngẩng đầu với nhịp thở rối bời.

Hình Tranh đứng ngược sáng, cô không thấy rõ mặt anh, chỉ nghe được tiếng thở dốc vừa nặng nề vừa vội vàng bên tai, như con báo săn hung mãnh, hưng phấn quan sát con mồi.

Có điều cô không muốn trở thành con mồi bị động, đáng thương để mặc cho người ta xâu xé.

Thế nên cô dám.

Cô có gan làm, cũng dám gánh vác.

Kiều Hy hít một hơi thật sâu, quyết tâm thấy chết không sờn, cô nhắm mắt, nhón chân, nhanh chóng tiến lại gần mặt Hình Tranh, lúc sắp chạm vào, anh đột nhiên đè vai cô, dễ dàng ngăn chặn thế tiến công mạnh mẽ của cô.

“Làm gì đấy?”

Giọng anh vẫn điềm nhiên như thế, nhưng khóe môi nhếch lên trong bóng tối, không tài nào giấu được.

Kiều Hy mở mắt ra, ngơ ngác nhìn anh, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Không phải anh nói, cho em một cơ hội sao?”

“Ý anh là, lần này em đỡ, anh phụ trách vặn.”

Anh quay đầu nhìn sang chỗ khác, không kiềm được tiếng cười, xấu xa trêu đùa cô, “Em tưởng gì đấy?”

“Em… em cho rằng... ừm thì... em...”

Kiều Hy ậm ừ cả buổi trời vẫn không tìm được lý do thích hợp, giọng càng lúc càng ỉu xỉu, hai má nóng cháy, cổ cũng đỏ bừng, cô cúi đầu, xấu hổ vô cùng, “Lạnh quá, em muốn ra ngoài.”

Hình Tranh thả lỏng tay, cô nhóc vừa rồi còn hứng khởi giờ u oán quay đi, lê bước chân nặng nề ra ngoài, tâm tình vô cùng tệ, cứ như mới bại trận.

Tưởng bở, thật sự rất mất mặt.

Thật ra ngẫm lại là biết, với yêu cầu cao của anh, chắc chắn bạn gái tương lai sẽ là một cô gái xinh đẹp thông minh, đầu óc cô không nhanh nhẹn, thành tích cũng chẳng tốt, còn thích gây ra một đống rắc rối cho anh nữa, anh thích cô mới là lạ.

Hình Tranh khom lưng nhặt dụng cụ vương vãi lên, trong đầu tràn ngập dáng vẻ cô đỏ mặt ngại ngùng tới gần anh.

Hình như đồ ngốc đó không biết mình đẹp đến nhường nào, như một đóa hoa đang độ khoe sắc thì phải trải qua lễ rửa tội của mưa gió, đôi mắt trong veo sáng ngời, cánh môi hồng hào dính nước, cô dùng lưỡi liếʍ đi, nhẹ nhàng mím lại, nét đẹp trong chật vật ập đến, thành công kí©h thí©ɧ ngọn lửa vốn ngo ngoe rục rịch trong lòng anh, cháy bỏng cả ngực.

Anh thừa nhận, suýt nữa anh đã không nhịn được.

Nếu không dừng lại, anh sẽ ăn tươi nuốt sống cô, mất đi khống chế, hung hăng chiếm lấy cô.

Suy nghĩ này ít nhiều gì cũng có chút bệnh hoạn.

Chờ đến khi bệnh tình nguy kịch, du͙© vọиɠ che lấp tất cả lý trí, phóng thích bản tính hoang dã bản năng.

. . .

Tuần trăng thứ mười [1], trời đã mưa dầm liên miên mấy ngày dài rồi.

[1] Tuần trăng thứ mười: Khoảng độ tháng mười âm lịch.

Trận đấu tứ kết của giải đấu bóng đá diễn ra vào cuối tháng mười, đối thủ của Ngũ Trung là trường trung học trực thuộc đại học Sư gần đó, cũng chính là quán quân kỳ vừa rồi, hai đội bóng từng đá giao hữu vào lần, trường trung học trực thuộc đại học Sư thắng nhiều thua ít, là đối thủ mạnh không thể khinh thường được.

Liên tục một tuần, vừa tan học là Hình Tranh dẫn đội đến đại học Lâm tập huấn ngay, Kiều Hy biết rõ tính tình của Hình Tranh, chỉ dám lén lút tới xem, có hai lần bị anh bắt gặp, thế là cầm cặp sách cô đến tận cửa trường, thấy cô lên taxi rồi mới thôi.

Sau lần đó cô nghe lời không tới mấy ngày, nếu không ngoan ngoãn về nhà làm bài tập thì cũng kéo Đường Như Vi đi khắp nơi vơ vét đồ ngon.

Thứ sáu, vừa tan học, cô cố ý kéo Đường Như Vi đến phố đồ ăn cạnh đại học Lâm mua đồ ăn vặt, tối nay cô còn phải đi học múa, thế nên chỉ dám ăn cho có, không dám ăn nhiều.

Lần trước kiểm tra sức khoẻ cô tăng lên một cân, cô Mạc phê bình rất nghiêm khắc, nói múa cổ điển chú trọng tính uyển chuyển nhẹ nhàng, nếu tăng cân sẽ ảnh hưởng đến vẻ đẹp khi duỗi chân tay.

Chuyện đó cô hiểu, cũng quyết tâm sửa sai, cô ép mình ăn salad mấy ngày, nhưng bản tính tham ăn chỉ cần gặp đồ ngon là lộ ngay.

Cô nhanh chóng nhét đầy cái bụng đói meo, nhìn thấy bánh kếp Hình Tranh thích lại mua thêm hai phần, sau khi tách ra với Như Vi ở giao lộ, cô lấy cớ đưa đồ ăn chạy tới đại học Lâm.

Cuối thu trời tối sớm, sân bóng đại học Lâm bật cột đèn lớn, sáng chói cả mắt.

Đúng lúc đang trong giờ nghỉ của buổi huấn luyện, mấy cầu thủ Ngũ Trung ngồi ngoài sân nghỉ ngơi nói chuyện phiếm, cô ngồi trên thềm đá dưới đài chủ tịch, nhìn dáo dác xung quanh, không thấy Hình Tranh, không chỉ mỗi anh, Chu Tễ Xuyên cũng không thấy bóng.

Đang do dự có nên đi không, đột nhiên bên cạnh có cái bóng xuất hiện, ngăn lại ánh sáng chiếu vào, chỉ để lại bóng tối cho cô.

“Chào em.”

Giọng nam xa lạ vang lên trên đỉnh đầu, cô ngẩng đầu nhìn sang, nương theo ánh sáng mỏng manh, cô lờ mờ thấy một gương mặt đang mỉm cười, đẹp thì đẹp thật, nhưng cảm giác rất quái lạ, lạnh lẽo kiểu gì ấy.

“Chào anh, có việc gì sao?” Cô ôm chặt cặp sách, nhíu mày lại.

Anh ta lùi ra nửa bước, tự nhiên ngồi xuống cạnh cô, chỉ cách nhau nửa mét, anh ta nhìn về sân cỏ xanh thẳm phía xa, tự nói chuyện: “Trước đây từng gặp em trên sân bóng vài lần, tôi rất ấn tượng, muốn làm quen với em nhưng không có cơ hội thích hợp, giờ tôi tới đây đột ngột thế này, có quấy rầy em không?”

Kiều Hy sửng sốt hai giây, bình thản đáp lại: “Cũng không có gì.”

Anh ta nhếch môi cười tươi hơn, đôi răng khểnh nhòn nhọn cũng xuất hiện, ngũ quan tinh tế như một cô gái, trên người anh ta mặc áo hoodie trắng quần dài đen, là phong cách điển hình của sinh viên, nhưng chiếc đồng hồ ở cổ tay rất có tên tuổi, Kiều Hy từng thấy ở cửa hàng đồng hồ, ít nhất phải bảy con số (7 con số của nhân dân tệ tương tự với mười con số của VNĐ).

Tuy Kiều Hy lớn lên trong gia đình khá giả, không giàu sang cũng không thiếu thốn, nhưng cô có một người bố giàu sụ, lần nào gặp mặt cũng đưa cô đi dạo trung tâm thương mại, mua đủ thứ hàng hiệu, Kiều Hy nhận hết, sau đó nhét vào tủ để phủ bụi.

“Tôi tên Lý Hú, sinh viên năm hai khoa Tài chính.”

“À.”

Anh ta nhìn đồng phục của cô, biết rồi vẫn hỏi: “Em là học sinh Ngũ Trung à?”

“Vâng.”

“Tới đây xem đá bóng?”

“Vâng.”

“Vẫn chưa biết tên em, tôi có thể hỏi không?”

Kiều Hy quay đầu lại nhìn anh ta, ánh mắt đó rất chân thành, chợt thấy áy náy vì mình hiểu lầm người tốt, cô do dự, định mở miệng nói chuyện.

“Kiều Kiều!”

Cách đó không xa vang lên giọng nam rất lớn, không phải Hình Tranh, là Chu Tễ Xuyên.

Cô thấy anh ấy lao vụt tới đây, lập tức hoảng sợ bật dậy, còn chưa kịp đứng vững, Chu Tễ Xuyên đã túm cô ra sau lưng mình, cô không hiểu gì, tính ló đầu ra xem, bị anh ấy đẩy đầu ra sau lại.

Anh ấy nghiêm túc hiếm thấy, nhìn gã đàn ông nom có vẻ phúc hậu hiền lành này đăm đăm, cất giọng uy hϊếp: “Lý Hú, chuyện lần trước chưa xong đâu, mày đừng có mà quá đáng.”

Gã ta thong thả đứng dậy, cho tay vào túi, cằm hếch lên, rõ ràng là một gã ngạo mạn mới đúng, “Đừng vậy mà, căng thẳng vậy sao, cứ nhẹ nhàng thôi.”

Anh ta cười tủm tỉm nhìn người phía sau Chu Tễ Xuyên, “Kiều Kiều, lần sau gặp lại.”

Sau khi anh ta đi rồi, Kiều Hy vụt ra, vòng lên trước người Chu Tễ Xuyên, dùng tay khua khua trước mắt anh ấy.

Chu Tễ Xuyên tỉnh táo lại, cúi đầu nhìn cô, anh ấy nghiêm túc dặn dò, “Gã đó bệnh hoạn lắm, sau này nhớ cách xa chút.”

“Ừ.”

“Với lại, chuyện vừa rồi đừng nói với anh cậu, cậu ta mà biết lại nổi điên nữa.”

Kiều Hy nhanh chóng bắt lấy từ ngữ mấu chốt, cô thăm dò: “Anh ấy có xích mích với gã vừa rồi hả?”

“Lần trước bị thương vẻ vang, không phải nhờ cái tên này ban tặng sao, nhìn thì cũng ra hình ra dáng đấy, nhưng thực chất là một thằng rác rưởi không từ thủ đoạn.”

Tim cô bỗng nhiên đập nhanh, “Lần ở bệnh viện?”

“Đúng thế.”

Chu Tễ Xuyên thuận miệng đáp, không để ý sắc mặt cô thay đổi, ngọn lửa cháy phừng phực trong lòng cô, cơn phẫn nộ bùng nổ.

“Này... cậu chạy đi đâu đấy?”

Anh ấy ngơ ngác nhìn cô nhóc dùng hết sức chạy đi, muốn đuổi theo, nhưng cầu thủ bên kia sân bóng đột nhiên gọi, chờ anh ấy quay đầu lại thì đã không thấy cô đâu nữa rồi.