Chương 7: Xin lỗi

Edit: MOE (Thiên Ngọc)

Chờ Hà Thiến Thiến và Cô Tô Nguyệt đi rồi, Mục Ngữ cả người đều ngốc.

Trong đầu không ngừng quanh quẩn lời mẹ y nói.

Cái gì y đã sớm bị nhớ thương đâu?

Cái gì Khương Bạch thành niên liền come out còn nhân tiện nói y đâu?

Lúc Khương Bạch mười tám, năm ấy y mới mười sáu.

Lúc ấy, y phát hiện xúi quẩy thích tên quỷ này.

Chẳng lẽ lúc ấy Khương Bạch đã biết?

Kia y thích hắn chín năm, ẩn nhẫn chín năm, ở trước mặt hắn không phải như vai hề sao?

Vì cái gì biết lại không nói?

Vì cái gì thích mình còn muốn mình nhìn hắn đi hẹn hò?

Vậy coi mắt đâu?

Coi mắt là chuyện như thế nào?

Khương Bạch ở một bên nhìn mặt Mục Ngữ lúc hồng lúc trắng, sao không biết y nghĩ cái gì.

Hắn thật cẩn thận duỗi tay nắm tay Mục Ngữ. Y tránh, Khương Bạch càng dùng sức nắm.

Không đợi y hỏi, hắn liền nói rõ ràng.

“Mục Tiểu Ngữ, ta thích ngươi mười lăm năm, thậm chí càng lâu.”

“Từ khi ngươi sinh ra không lâu, hai chúng ta liền cùng nhau.”

Cùng nhau chơi, cùng nhau nháo, cùng nhau lớn lên, cùng nhau đi học, cùng nhau đi qua mỗi giai đoạn trong nhân sinh.

Đây là hắn đã từng cũng là hiện tại cảm thấy may mắn nhất.

“Ta…”

Khương Bạch nói, hốc mắt hiếm thấy có chút chua xót, hắn bất đắc dĩ tiếp tục nói:

“Ta không có biện pháp tưởng tượng sinh hoạt không có ngươi.”

“Sau khi phát hiện thích ngươi, ta suy nghĩ rất nhiều, nghĩ gia đình hai ta, nghĩ chuyện này đối chúng ta, đối mỗi người tạo thành ảnh hưởng.”

“Sau đó mười tám tuổi ta hạ quyết tâm, cùng người trong nhà, cùng cha mẹ ngươi nói rõ.”

“Đoạn thời gian kia, không phải ngươi không gặp ta sao? Bọn họ đối ngoại đều nói ta đi nhà bà ngoại chơi, trên thực tế là nhốt ta trong nhà.”

“Sau lại bọn họ không có biện pháp, thỏa hiệp, cùng ta ước định, chỉ cần ngươi chủ động hướng ta thổ lộ, bọn họ sẽ chấp nhận.”

Khương Bạch nói rất nhiều, hắn nói nói liền cẩn thận ngồi xổm trước người Mục Ngữ. Mục Ngữ cúi đầu, hắn thấy không rõ biểu tình y.

Mục Ngữ không phản ứng, sao nam nhân sẽ không khẩn trương, lòng bàn tay ra không ít mồ hôi, trong mắt không có tự tin, chứa đầy đều là tình cảm nóng cháy cùng khẩn cầu.

Hắn lên kế hoạch hết thảy đều tốt, lại duy độc không muốn đối Mục Ngữ làm cái gì.

Kỳ thật kế hoạch, chỉ cần Mục Ngữ không thích hắn. Hết thảy đều sẽ không như nguyện.

“Nữ nhân đều là mẹ giới thiệu, bởi vì nhiều năm, nàng cảm thấy ta cũng nên chặt đứt niệm tưởng.”

“Đến nỗi chuyện coi mắt, kỳ thật ngươi không nghe xong, mẹ ta nói là phải cho ngươi coi mắt, là ngươi hiểu lầm, mà ta cố ý không giải thích.”

Khương Bạch nói đến này, hết thảy đều đủ rõ ràng.

Hắn kỳ thật cũng đã chuẩn bị tốt bị Mục Ngữ đánh một trận lại nói chia tay.

Hắn duỗi tay nắm hai tay y, ngẩng đầu lại nhìn về phía Mục Ngữ. Y thoáng nâng cái đầu, tầm mắt hai người vừa lúc đυ.ng phải.

Mặt Mục Ngữ vẫn đỏ bừng, Khương Bạch cho rằng hắn sẽ ở trên mặt y nhìn đến thất vọng, oán hận.

Nhưng trên thực tế đều không có, chỉ là đôi mắt y rất sáng.

Mục Ngữ nhìn qua có điểm ngượng ngùng, nhưng càng có rất nhiều vui sướиɠ cùng đắc ý.

Như là đang nói “Ngươi Khương Bạch cũng có hôm nay”.

Hắn một bên bật cười thấp giọng mắng câu “Nhị hóa”. Một bên lại không nhịn xuống ôm chặt Mục Ngữ, hung hăng thở phào nhẹ nhõm, run giọng nói:

“Mục Tiểu Ngữ.”

Mục Ngữ khoe khoang cười cười, cũng ôm hắn, trả lời: “Sợ rồi sao.”

Nếu lúc đầu y còn chưa tin Khương Bạch sẽ nói thích mình, như vậy hiện tại trừ bỏ tin tưởng, kỳ thật còn có điểm đau lòng.

Người y thích cũng như y, thật cẩn thận thích nhau.

Sợ hãi mất đi, sợ hãi không cần nhau.

Khi đó Khương Bạch lấy bao lớn dũng khí, một người gánh vác, mới có hôm nay, hai bên gia trưởng bọn họ thái độ vân đạm phong khinh.

Mục Ngữ lại không phải kẻ ngốc.

Khương Bạch mới là.

Vạn nhất y không thích hắn đâu?

Khương Bạch cảm thấy hết thảy đều là một giấc mộng tình nguyện.

Hơn nữa mộng này cũng qua dài một chút.

Từng năm một.

Mục Ngữ đột nhiên cảm giác như bỏ lỡ rất nhiều.

May mắn hết thảy không tính trễ.

Nhưng ngươi nói vì cái gì y không phát hiện Khương Bạch kỳ thật thích y đâu?

Là vì y quá trì độn hay Khương Bạch che giấu quá tốt?

Mục Ngữ suy tư trong chốc lát cũng không có kết luận.

Đúng rồi, y đột nhiên nghĩ tới một sự kiện.

Mục Ngữ nhớ tới chuyện này, đẩy nam nhân ra.

Khương Bạch có chút nghi hoặc, “Làm sao vậy?”

Y bỗng nhiên cắn răng hung tợn, “Ta nhớ rõ ngươi nói ngươi là trên xe buýt mới thích ta?”

Có phải sáng sớm hắn đã thấy sách kế hoạch của y, còn diễn đâu!

Tên diễn viên thúi!

Khương Bạch chớp chớp mắt, cười lên tiếng, hắn đứng dậy ngồi xuống bên cạnh y, một phen ôm chầm Mục Ngữ, làm y ngồi trên đùi mình.

“Ta sai rồi.”

“Ta không nên quét tước phòng của ngươi, sau đó không cẩn thận thấy được đồ vật ngươi tùy tiện ném trên bàn.”

Mục Ngữ bị nghẹn, bực bội kéo cổ áo hắn, uy hϊếp:

“Mau nói câu dễ nghe, bằng không đừng nghĩ ta tha thứ ngươi!”

Khương Bạch biết nghe lời, “Mục Tiểu Ngữ, ta yêu ngươi.”

Mục Ngữ nhịn không được cười cười, sau đó cúi đầu chạm vào môi Khương Bạch.

“Ta tha thứ ngươi.”

Hoàn