Edit: MOE (Thiên Ngọc)
Làm một tên mông khống thâm niên, giờ phút này Khương Bạch bày ra thủ pháp “Vô cùng nhuần nhuyễn” hắn khổ luyện nhiều năm.
Tâm tình Mục Ngữ hiện tại rất rối, một bên hết thảy đều hoàn mỹ copy paste theo kế hoạch. Một bên vì cái gì chỉ bị Khương Bạch mông khống sờ soạng vài cái đã có chút không đứng được.
Hai tay không biết nên để chỗ nào, y cúi đầu nhìn lại, đập vào mắt lại là quần áo Khương Bạch.
Hắn đã tắm, trên người là T-Shirt trắng rộng thùng thình và quần xà lỏn.
Kỳ thật y không nhìn cũng biết, tóc mái Khương Bạch buông xuống có bao nhiêu… Có bao nhiêu cái gì kia, là tương phản manh.
Khương Bạch bất ngờ như vậy, y mới phát hiện mình cùng Khương Bạch gần như kề sát, không có khoảng cách!
“Ngươi…… Ngươi ngươi trước buông ra!”
Mục Ngữ không tiền đồ phát hiện giọng mình đang run, phiền nhân, lão tử chính là thầy thể dục!
Học thể dục!
Học thể dục… Một chút giống như cũng không có gì.
Trong lòng Khương Bạch nôn nóng cùng không kiên nhẫn nhìn đến Mục Ngữ lúng túng liền hoàn toàn hòa tan.
Hai tay hắn tiếp tục vuốt ve, thậm chí kéo Mục Ngữ càng sát mình. Sau Mục Ngữ là cửa, trước mặt là hắn, không có đường lui.
Hắn sung sướиɠ mở miệng, “Ngươi trả lời ta trước, có nói?”
Mục Ngữ nhấp môi, cảm nhận được mặt mình đều nóng lên, hốc mắt có chút đỏ!
“Ngươi làm đại gia!”
Mặt Khương Bạch lạnh lùng, tay dùng sức, Mục Ngữ hít hà một hơi.
“Mục Tiểu Ngữ, ngươi chán sống rồi? Dám nói thô tục?”
Mục Ngữ cảm giác thân thể không chịu khống chế biến hóa, lại mở miệng, giọng mang theo nức nở.
“Ngươi buông ra!”
Khương Bạch gần như vậy, tự nhiên cũng đã nhận ra, hắn cúi đầu nhìn Mục Ngữ trước mặt bị mình sắp khi dễ khóc, không tiếng động cười cười.
Trong mắt Khương Bạch nổi lên cảm xúc nào đó. Đầu lưỡi chạm chạm môi dưới có chút khô khốc, vui đùa nói:
“Mục Tiểu Ngữ, có phải ngươi thích ta hay không?”
Có thể Mục Ngữ không ý thức được lúc Khương Bạch hỏi những lời này, thân thể hắn có bao nhiêu cứng đờ, hắn có bao nhiêu khẩn trương, khẩn trương đến bình thường hắn sắp từ bỏ tính toán.
Mục Ngữ trầm mặc sau một lúc lâu, y cho rằng trong đầu sẽ nghĩ rất nhiều. Vì y thường xuyên sẽ tưởng tượng cảnh tượng như vậy. Nếu có một ngày, thực sự có một ngày như vậy, bị Khương Bạch phát hiện, bị Khương Bạch chất vấn, y nên làm cái gì bây giờ?
Nên nói cái gì thích hợp?
Nên làm cái gì mới tốt?
Căn cứ tình hình, nghĩ ra rất nhiều đáp án tự cho là hoàn mỹ vô khuyết ứng phó.
Thật có một khắc như vậy, hắn thật sự cái gì cũng không thể nghĩ được.
Trong đầu cái gì cũng không có.
Có lẽ là vì trầm mặc, Khương Bạch buông y ra.
Mục Ngữ nắm chặt nắm tay, ha hả cười một tiếng, trở về một câu:
“Nói…… Nói…… Cái gì?”
Câu vui đùa ở cổ họng, như thế nào cũng phun không ra.
Thật sự muốn nói là vui đùa sao?
Vì cái gì không lấy hết can đảm nói ra?
Thật nói ra… Y cùng Khương Bạch không về như trước được.
Âu phục áo cưới, áo cưới đỏ, hôn lễ kiểu Trung Quốc, hôn lễ kiểu Tây…
Nếu thật sự bỏ lỡ cơ hội này, khả năng rất lớn y phải nhìn Khương Bạch đi cưới mỹ kiều nương…
Mục Ngữ cúi đầu, cố sức lấy lại tinh thần, ngực nặng trĩu, tầm mắt dần dần bị nước mắt làm mơ hồ.
Y muốn mở miệng nói chuyện, lại phát ra khụt khịt, y không nhịn xuống duỗi tay che mặt, sờ đến một tay nước mắt, dứt khoát ngồi xổm xuống khóc lên.
Đây là tự tạo nghiệt gì a, thích tên hỗn đản rách nát!
Mục Ngữ nói khóc liền khóc, khóc kêu tê tâm liệt phế, làm Khương Bạch hoảng sợ.
Hắn đứng một hồi, buồn cười đi qua cũng ngồi xổm xuống, xoa xoa tóc Mục Ngữ, xin tha:
“Ta sai rồi, ta sai rồi được không?”
Mục Ngữ hất tay hắn ra, tiếp tục gào.
Nam nhân bất đắc dĩ thở dài một tiếng, một tay ôm y vào ngực.
“Đánh một thương lượng, không khóc được không?”
Mục Ngữ giãy giụa một chút, không tránh ra, dứt khoát chùi nước mắt nước mũi lên quần áo hắn.
Y tự lăn lộn mệt mỏi, khóc xong cảm thấy đầu óc phản ứng đều chậm.
Y khóc xong rồi, ngẩng đầu mê mê hoặc hoặc thò lại gần hôn Khương Bạch một ngụm. Lúc này y cảm thấy bản thân đặc biệt lợi hại, đặc biệt ngu.
Hiện tại hôn môi cũng hôn rồi, còn sợ cái gì thổ lộ.
Mục Ngữ lấy ngữ khí tự cảm thấy cực kỳ kiên cường hung ác mở miệng, vì phối hợp ngữ khí, y còn vươn tay càng thêm hung ác chế trụ cằm Khương Bạch.
Mục Ngữ vũ trụ siêu cấp vô địch khí phách nói:
“Ta thích ngươi tên mông khống này làm sao vậy làm sao vậy làm sao vậy! Ngươi còn có thể cắn ta sao!”
“Ngươi cắn đi! Ta cho ngươi cắn!”
Khương Bạch sửng sốt hơn nửa ngày, sau khi lấy lại tinh thần, cảm xúc trong lòng không phải mừng như điên có thể hình dung.
Hắn như Mục Ngữ mong muốn, duỗi tay nắm tay Mục Ngữ chế trụ cằm hắn, thò lại gần khẽ cắn môi y, cười nhẹ.
“Mục Tiểu Ngữ, ngươi ăn vụng bánh kem sao?”
Mục Ngữ phản ứng chậm nửa nhịp, nghi hoặc, “Ta không ăn vụng!”
Hai tay ôm bánh kem trở về, trung thực, nơi nào ăn vụng.
Khương Bạch bật cười, duỗi tay nhéo mặt y, lại cắn một ngụm, nói:
“Không ăn vụng bánh kem, sao hôm nay miệng ngọt như vậy?”
Mặt y bạo hồng, phẫn nộ chất vấn: “Lúc nào ngươi còn lén nếm thử qua là như thế nào!”
Khương Bạch “Biết nghe lời phải” nói: “Trộm hôn qua, không chỉ một lần.”
Mục Ngữ thiếu một cây gân lúc này đột nhiên trở về vị trí cũ, giọng nhỏ lại.
“Khương Tiểu Bạch ngươi có ý tứ gì?”
Lúc này trong ánh mắt Khương Bạch chưa đầy toàn bộ thế giới của hắn, nóng cháy, cũng nhỏ giọng trả lời:
“Cái gì có ý tứ gì?”
Mục Ngữ bị hắn giả ngu làm không kiên nhẫn, sách một tiếng, lớn tiếng:
“Chính là lão tử thích ngươi, ngươi có ý tứ gì!”
Khương Bạch cũng lớn tiếng theo:
“Ta đối với ngươi có ý tứ!”
Y bị hắn gào sửng sốt, nhịn không được nhéo miệng Khương Bạch. Trên mặt hắn liền có hồng ấn, nhìn còn rất đau, Mục Ngữ mới nhận rõ đây là hiện thực, yên lặng mở miệng hỏi:
“Ngươi nghiêm túc?”
Khương Bạch thề không thể nghiêm túc hơn nói:
“Mục Tiểu Ngữ, hai ta chắp vá qua cả đời đi.”