Chương 4: Thiểm cẩu công hỗ trợ xoa ngực

Cuộc hôn nhân của ba mẹ Kiều Tiểu Ngư là do người lớn hai bên sắp đặt, nền tảng tình cảm của họ rất yếu kém, luôn ở trong trạng thái hời hợt, tương kính như tân.

Mẹ của Kiều Tiểu Ngư vì sinh khó mà qua đời, Kiều Thạch không yêu vợ mình, nhưng với tư cách là một người ba, ông đương nhiên sẽ nuôi nấng Kiều Tiểu Ngư.

Nhưng ông không ngờ Kiều Tiểu Ngư lại là người song tính.

Kiều Thạch đã cố gắng tái tạo lại cơ thể của Kiều Tiểu Ngư trở nên bình thường thông qua các cuộc phẫu thuật, nhưng đến khi đủ thành thục để tiến hành giải phẫu, Kiều Tiểu Ngư đã vượt quá độ tuổi thích hợp nhất để phẫu thuật, đời này cậu chỉ có thể sống với một cơ thể dị dạng như vậy.

Kiều Thạch vô cùng thất vọng.

Ông đã làm huấn luyện viên bơi lội mấy chục năm trời, kể từ khi vợ mang thai, ông đã lên kế hoạch huấn luyện con của mình trở thành vận động viên bơi lội cấp quốc gia, chỉ cần nghe cái tên “Tiểu Ngư” là có thể thấy hết sự kỳ vọng của ông.

Nhưng mà, Kiều Tiểu Ngư lại không thể nào thực hiện được ước mơ của ông.

Cậu là một con cá nhỏ dị dạng, không thể thấy được ánh sáng, ngay cả kiểm tra sức khỏe cũng không thể nào thông qua.

Tình cảm gia đình ít ỏi cùng những giấc mơ vĩ đại đồng thời bị rút khỏi Kiều Tiểu Ngư, khiến cậu rất hiếm khi cảm nhận được tình yêu thương của ba mình.

So với tư cách là một người ba, Kiều Thạch giống một nhà từ thiện thường xuyên cho cậu tiền, để cậu sống một cách độc lập.

Nhưng sau này Kiều Tiểu Ngư phát hiện ra Kiều Thạch hoàn toàn không phải là một nhà từ thiện.

Ông lấy đi nhiều thứ hơn từ trên người Kiều Tiểu Ngư.

Nhà của Kiều Tiểu Ngư nằm trong một khu dân cư cũ không có thang máy, vào những buổi tối mùa hè, trên quảng trường của khu dân cư sẽ có rất nhiều người già trò chuyện.

Chiếc xe khiêm tốn đi qua ánh mắt quen thuộc của hàng xóm rồi dừng lại ở lối vào hành lang.

Kiều Tiểu Ngư buộc áo khoác đồng phục quanh eo, che đi chiếc quần ướt, cắm đầu đi lên lầu một mạch, Ngô Chiêu theo sát phía sau.

"Tiểu Ngư, cậu đi chậm một chút."

Kiều Tiểu Ngư nhắm mắt làm ngơ, mở cửa bước vào.

Ngô Chiêu đẩy cửa, thay giày đuổi theo, mới phát hiện Kiều Tiểu Ngư đã khóa cửa phòng ngủ.

Sau khi Kiều Tiểu Ngư tắm rửa xong, mặc bộ đồ ngủ đi ra, đồ ăn tươi nhà hàng đưa tới đã được bày sẵn trên bàn uống trà nhỏ, mà Ngô Chiêu đang khỏa thân ngồi bắt chéo chân trên ghế sô pha, dươиɠ ѵậŧ nặng trịch rũ xuống bụng dưới.

Kiều Tiểu Ngư tức giận trừng mắt nhìn hắn: "Không biết xấu hổ!"

"Cậu khóa phòng ngủ, tôi không lấy được quần áo, không thể làm gì khác hơn cho nên không mặc nữa."

Ngô Chiêu dùng giọng điệu vô tội đứng lên, cố ý ưỡn ngực, ngẩng đầu khoe cơ bắp, nhưng Kiều Tiểu Ngư căn bản không thèm nhìn hắn, đi thẳng vào bếp lấy bát đũa.

Ngô Chiêu bĩu môi, vào phòng ngủ tìm quần áo của mình, mặc vào rồi ra ngoài ăn tối với cậu.

Hắn dường như đã coi nơi này như nhà của mình, ăn ngủ với Kiều Tiểu Ngư, thậm chí còn chủ động đổi chiếc giường đơn ban đầu của Kiều Tiểu Ngư thành một chiếc giường đôi thoải mái.

Kiều Tiểu Ngư đuổi hắn không được, bay giờ cậu đã quen với việc buổi tối cùng hắn nằm một chung giường.

Cậu quay lưng về phía Ngô Chiêu, co người lại, mái tóc vừa gội xoăn hơn bình thường một chút, bị Ngô Chiêu tùy tiện ôm vào lòng cũng miễn cưỡng lẩm bẩm “nóng”.

Ngô Chiêu ôm lấy cậu từ phía sau, ngửi mùi sữa tắm trên người cậu, không nhịn được xích lại gần hơn một chút.

Hắn cao hơn Kiều Tiểu Ngư rất nhiều, khi ôm người vào trong lòng cũng có thể nhìn thấy gò má của cậu, hai mắt nhắm nghiền, xinh đẹp như một con búp bê tinh xảo.

Trong lòng Ngô Chiêu dâng lên một cảm giác thỏa mãn nóng bỏng, ôm chặt con búp bê thuộc về mình, dùng ánh mắt trực tiếp quét qua từng tấc cơ thể của Kiều Tiểu Ngư, dù nhìn bao nhiêu lần vẫn vô cùng yêu thích..

Ánh mắt hắn dời xuống dán chặt vào một nơi nào đó, sau đó hơi dừng lại.

Kiều Tiểu Ngư đang nhắm mắt chuẩn bị ngủ thì Ngô Chiêu bỗng nhiên đưa tay dò tới, ngay sau đó cảm thấy ngực mình ngứa ngáy.

Ngô Chiêu trầm giọng thì thầm bên tai cậu: "Đây là cái gì?"

Kiều Tiểu Ngư mở mắt ra, cúi đầu nhìn thấy Ngô Chiêu đang vén cổ áo ngủ của mình, dùng tư thế nằm ngủ nặn ra một đoàn thịt ngực.

Trên nền ngực trắng nõn và béo ngậy vẫn còn vài vết ngón tay màu đỏ nhàn nhạt chưa phai.

Kiều Tiểu Ngư đột nhiên đổ mồ hôi lạnh.

Những dấu vết này do Bạch Phán Sơn lưu lại lúc ở nhà bơi.

Da cậu trắng nõn, dấu vết này mờ chậm, cậu đã cố gắng hết sức để che đậy những dấu vết khả nghi tránh việc Ngô Chiêu có thể phát hiện ra, nhưng có thể trong một chớp mắt buông lỏng cảnh giác mà lộ ra chân tướng.

Không thể để cho Ngô Chiêu phát hiện ra đây là dấu vết do người khác để lại.

Trong lòng Kiều Tiểu Ngư trở nên lạnh lẽo, cậu giả vờ bình tĩnh nói: “Chiều nay có hơi ngứa, tôi liền tự mình xoa.”

“Tự mình xoa?”

Ngô Chiêu nghi hoặc nhích tới gần hơn một chút, dường như hoàn toàn đè lên người cậu, sau đó cởi cúc áo ngủ của cậu ra, nâng niu bầu ngực nhỏ của cậu trong lòng bàn tay.

Bộ ngực này vốn dĩ bằng phẳng, sau nhiều lần bị Bạch Phán Sơn chọc ghẹo nhiều lần, bây giờ cũng lồi ra một độ cong nhỏ, trước kia Kiều Tiểu Ngư đổ tất cả vào sự phát triển của cơ thể lưỡng tính, Ngô Chiêu cũng chưa bao giờ nghi ngờ.

Cậu cụp mắt xuống, cứng đờ nhìn Ngô Chiêu so sánh dấu vết ngón tay của mình.

Nếu để ý kỹ một chút, hắn sẽ có thể phát hiện ra vết ngón tay đan xen to hơn ngón tay của Kiều Tiểu Ngư rất nhiều.

Kiều Tiểu Ngư sợ Ngô Chiêu nhạy bén phát hiện ra, lập tức nắm lấy cổ tay của hắn ấn xuống, đồng thời nâng ngực lên, ấn vào lòng bàn tay hắn, khó nén được sự ngượng ngùng.

"Nơi này thật sự khó chịu, Ngô Chiêu, cậu giúp tôi xoa xoa đi."

Kiều Tiểu Ngư hiếm khi chủ động, cũng rất ít dùng thân thể quyến rũ hắn.

Ngô Chiêu đột nhiên quên mất sự nghi ngờ vừa rồi của mình.

Hô hấp của hắn trở nên nặng nề hơn: “Được, tôi xoa bóp cho cậu.”

Hắn cởi bộ đồ ngủ của Kiều Tiểu Ngư ra, một tay vẫn nhào nặn bộ ngực của cậu thật mạnh, môi ngậm lấy bên còn lại, tham lam liếʍ da thịt ngực giống như trẻ con đang bú sữa, đầu lưỡi quấn quanh núʍ ѵú rồi cắn chặt, răng nhọn cũng ngậm lấy đầu ngực, quấn quýt không rời.

Nơi này sẽ khiến Kiều Tiểu Ngư rất nhạy cảm.

Cậu không ngờ việc mình vội vàng tìm cớ lại gây ra hậu quả đau khổ như thế này, ngược lại tạo cho Ngô Chiêu cơ hội làm chuyện ác.

Đầu ngón tay hắn luồn vào mái tóc ngắn của Ngô Chiêu, giọng nói run rẩy.

"Không! Đừng cắn chỗ đó! Ngô Chiêu——"