“Nhân sâm có vị ngọt, đại bổ nguyên khí. Hoàng Kỳ có tính ấm, thấm hút mồ hôi. Bạch truật, bạch truật,….”
Trong sân, một cậu bé đang chắp hai tay sau lưng, đứng dưới giàn nho đọc công thức. Tóc cậu bé hơi xoăn, trên khuôn mặt trắng nõn là đôi mắt to màu xanh đặc biệt sáng.
Ông lão đang mài dược liệu ở góc sân vẻ mặt yêu thương “Bạch truật có vị ngọt ấm, tăng cường sinh lực cho lá lách và dạ dày.”
Cậu bé bĩu môi, từ trong chiếc túi vỏ sò đeo trên người lấy ra một chiếc khăn tay, ghé vào vai ông lão lau mồ hôi cho ông.
“Cụ cố, Hiên Hiên không muốn học công thức, Hiên Hiên muốn làm thí nghiệm thuốc giống như cụ cố.”
“Như vậy không được, lầu cao muôn trượng mọc lên từ đất bằng, không đặt nền móng tốt, làm sao có thể chế tạo thuốc.”
Tiểu Loa từ trong phòng bếp đi ra, “Dì nấu cơm xong rồi, Hiên Hiên, mau gọi điện thoại cho mẹ con bảo mẹ về ăn cơm.”
“Ân, dì nhỏ vất vả rồi.” Cậu bé đáng yêu nói, bước lên ghế, lấy chiếc điện thoại gọi video cho mẹ.
Thanh âm đáng yêu làm người ta hòa tan, “Mẹ,mau về nhà ăn cơm.”
Người phụ nữ phía video bên kia cười nhu hòa, dịu dàng điềm đạm
“Bảo bối, hôm nay mẹ phải tăng ca, con ngoan ngoãn cùng cụ cố và dì nhỏ ăn cơm có được hay không?”
Hiên hiên nhíu mày, dáng vẻ nghiêm trang
“Không được có lần sau. Lần sau nếu lại không về nhà ăn cơm, con sẽ, con sẽ....mang cơm đến cho mẹ.”
Tiểu Loa cầm lấy di động, nhìn dáng vẻ kiêu ngạo của cậu bé, cười sủng nịnh.
“Đừng thấy Hiên Hiên nhà chúng ta còn nhỏ, đứa bé rất chu đáo. Chị điều hành một khách sạn, sao có thể thiếu thức ăn? Bảo bảo chính là sợ chị mệt, cũng muốn ở bên chị nhiều hơn.”
“Gần đây là vì tuần lễ vàng của làng chài, chị muốn nhân cơ hội kiếm thêm chút tiền. Hiên Hiên sắp phải đi nhà trẻ rồi, có nhiều thứ phải dùng đến tiền.”
“Tiểu Ngư, đừng quá mệt. Học phí của Hiên Hiên, em đi ra biển vài chuyến là có thể kiếm được.”
“Ừm, yên tâm đi.”
Thẩm Tiểu Ngư ngoài miệng đáp ứng, cầm lấy mũ đội lên, nàng nhìn hình ảnh mình trong video, màn che trên mũ vừa vặn có thể che đi vết bớt trên mặt phải.
Khi Hiên Hiên còn trong bụng nàng, nàng lo lắng nốt ruồi này sẽ di truyền cho con trai. Nhưng vào ngày sinh Hiên Hiên, toàn bộ bệnh viện chấn động , mọi người đều nói, đứa bé này chính là kiệt tác của thượng đế.
Mấy năm nay, có người không biết sẽ hỏi về ba của đứa bé, nhưng nàng chính mình từ đâu tới còn không rõ, sao có thể biết được ba của đứa bé là ai.
Bất quá, nhìn dáng vẻ của Hiên Hiên, người đàn ông đã gieo hạt giống vào cơ thể nàng nhất định là đẹp trai đến kinh thiên động địa, bằng không thì sao có thể bù đắp những khuyết điểm trên khuôn mặt nàng.
Cúp máy, nàng từ văn phòng đi ra.
Nàng liều mạng kiếm tiền là có lí do, Hiên Hiên lớn, nàng muốn đi đến những thành phố lớn, để cậu bé được tiếp thu nền giáo dục tốt nhất.Chờ nàng đi rồi, cửa hàng này sẽ để lại cho tiểu Loa, ân tình trong mấy năm nay, nàng không có cách nào báo đáp.
Trên bàn cơm Thẩm gia.
Hiên Hiên rửa xong tay, dọn xong bát đũa, lại rót cho cụ cố một chén rượu thuốc, cuối cùng mới trèo lên ghế dựa bưng bát nhỏ ăn cơm.
Trên tivi đang phát tin tức quốc tế, là hình ảnh tòa nhà công ty cao chót vót của đế chế Lãnh, phóng viên đang phỏng vấn độc quyền với chủ tịch Lãnh Cảnh Uyên.
“Lãnh tiên sinh, nghe nói chiến lược tiếp theo của Lãnh thị là tiến quân quy hoạch làng du lịch, nhiều nhóm đang tranh giành quyền phát triển của một số làng chài ở Biển Tây, tranh giành vô cùng kịch liệt, xin hỏi ngài có ý kiến gì không.”
Lãnh Cảnh Uyên lạnh lùng tự tin, phun ra bốn chữ như kim thạch rơi xuống đất, “Nhất định phải được.”