Chương 3: Ai tổn thương nàng, đều là đi tìm chết

Tiếng chuông di động vang lên, Phó Tuyết Ca bừng tỉnh, cái tên hiện trên màn hình khiến trong mắt nàng bật ra ánh lửa.

Thanh âm châm biếm mỉa mai nhẹ nhàng truyền vào tai nàng, “Phó Tuyết Ca, bị người đàn ông tự phụ nhất nước Mộc Lan chơi cả đêm có sướиɠ không?”

“Tang Mật Nhi, chuyện ba tôi tự sát có phải là do cô không?”

“Thật thông minh, tôi đem chuyện Phó thị phá sản nói cho ông ta. Bác của tôi, lá gan quá nhỏ, một chút thất bại liền không chịu nổi.”

Lửa giận của Phó Tuyết Ca bốc lên, “Các người đã đồng ý với tôi, chỉ cần ta tham gia yến hội bán đấu giá thì sẽ giao ra chứng cứ.”

Tang Mật Nhi cười lạnh một tiếng,“Nhưng nhiệm vụ của cô đã thất bại, Lãnh Cảnh Uyên chưa chết. Bất quá, may mắn là tôi đã ghi lại những khoảnh khắc tuyệt vời đêm qua, tôi đã đưa cho Lãnh lão gia và mẹ của cô một phần.Lãnh lão gia tức đến đổ bệnh, mà dì của tôi, bị đả kích hai lần, trực tiếp nhảy lầu. Ha ha, thế nào? Phương pháp một mũi tên trúng hai con nhạn này có tuyệt không?”

Móng tay Phó Tuyết Ca đâm vào thịt, lòng bàn tay chảy ra máu,nhưng nỗi đau da thịt không bằng một phần nghìn nỗi đau trong lòng.

“Tang Mật Nhi, chúng ta gặp mặt đi.”

Phó Tuyết Ca rời giường, cử động một chút cơ thể liền giống như bị tháo rời ra rồi lắp ráp lại, toàn thân đau nhức.

Là ai nói tên hỗn đản kia đối với nữ nhân không có hứng thú, toàn bộ buổi tối, Lãnh Cảnh Uyên giống như dã thú đói bụng mấy trăm năm, không ngừng biến đổi thủ đoạn tra tấn nàng.

Quần áo rơi rụng đầy đất, Phó Tuyết Ca từ trong âu phục giũ ra nội y của mình, mặc quần áo liền đi thẳng đến địa điểm đã hẹn.

........

“Tiểu Ca, cầu xin cô, bỏ súng xuống, chúng ta từ từ nói chuyện được không? Tôi có nỗi khổ tâm, đều là Lãnh Mặc Trì ép tôi làm. Chú Phó dì Phó đi rồi, chúng ta về sau làm chị em đi, tôi sẽ đối với cô thật tốt.”

Họng súng lạnh băng đặt trên huyệt thái dương, Tang Mật Nhi sợ tới mức tiểu ra quần, lớp trang điểm tinh xảo vì khóc mà trở thành quỷ.

Phó Tuyết Ca đỏ mắt, súng trong tay là từ trong phòng Lãnh Cảnh Uyên tìm được, nàng khi tới đã chuẩn bị cá chết lưới rách.

“Tang Mật Nhi, tôi muốn đem cô chôn cùng cha mẹ tôi!”

Phanh!

Một thân ảnh đỏ từ trên cầu rơi xuống biển sâu.

Cách đó không xa Lãnh Mặc Trì thu hồi lại súng, chạy nhanh tới ôm lấy Tang Mật Nhi

“Mật nhi, thực xin lỗi, anh đã tới chậm.”

“Mặc Trì, em rất sợ hãi.”

Tang Mật Nhi lộ ra biểu tình đáng thương, nhìn vào vũng máu tươi, khóe miệng gợi lên ý cười.

“Cô ấy vừa mới chĩa súng vào em, cô ta điên rồi, Phó Tuyết Ca là một người phụ nữ điên rồ.”

“Mật Nhi đừng sợ, có anh ở đây, sẽ không ai làm tổn thương em. Ý tưởng của em hôm qua thật không tồi, ông nội cực kì tức giận, muốn Lãnh Cảnh Uyên làm sáng tỏ là do Phó Tuyết Ca chủ động câu dẫn, tên ngốc kia không chịu, thế nhưng lại chống đối ông nội. Hiện tại, quyền thừa kế đã là của anh.”

Két___

Tiếng ô tô cọ xát mặt đất phát ra âm thanh chói tai.

Xe còn chưa dừng lại, Lãnh Cảnh Uyên đã lao tới, từ trên cầu lớn nhảy xuống, sóng lớn kịch liệt phập phồng suýt chút nữa đem hắn cuốn đi, nhưng hắn như cũ lặn xuống biển để tìm kiếm.

Trên không trung, phi cơ trực thăng vây quanh.

Trên biển, tập hợp hạm đội.

Tiểu tổ Ám Môn đã réo lên hồi chuông báo động cấp một, tất cả nhân viên được điều động đi tìm kiếm và cứu hộ.

Trời tối, toàn bộ đèn pha chiếu rọi, mặt biển sáng như ban ngày.

Nghịch quang, tròng mắt Lãnh Cảnh Uyên lập lòe ánh hàn quang màu xanh, biểu tình dị thường đáng sợ, giống như một con sói, một ngụm liền có thể đem người ăn tươi nuốt sống.

Hắn bóp chặt cổ Lãnh Mặc Trì, sau một quả đẩm thép, mũi miệng Lãnh Mặc Trì phun ra máu.

Máu tươi bắn tung tóe lên mặt, thần thái Lãnh Cảnh Uyên trở nên dữ tợn, lấy ra súng lục dí vào Lãnh Mặc Trì.

“Chú nhỏ, chú nhỏ, cháu sai rồi, cháu là cháu của chú...”

Khóe mắt Lãnh Cảnh Uyên muốn nứt ra, nghiến răng nghiến lợi thấp giọng nói, “Người muốn tổn thương cô ấy đều là đi tìm chết!Đi tìm chết!”

Tiếng súng lục vang lên, hai chân Lãnh Mặc Trì bị đánh xuyên qua thành cái sàng, máu chảy như trút.

Người phụ nữ điên Tang Mật Nhi phát ra tiếng tru như lợn rừng, quỳ rạp trên mặt đất mấp máy môi, cô muốn chạy trốn, nhưng phía trước xuất hiện mấy con chó ngao hung tợn, mở ra cái miệng lớn đầy máu vây quanh cô ta.