Chương 2: Từ nay về sau, em là người của tôi

Đêm dài, trong phòng ngủ khung cảnh mê loạn.

“Nóng quá….có phải tôi sắp chết rồi không ?”

Phó Tuyết Ca toàn thân mềm nhũn như sợi mì nằm liệt trên sô pha.

Ở trên xe, nàng nghe được tiếng radio phát ra tin tức ___

Phú thương Phó tự tử trong tù, Phó phu nhân không chịu nổi đả kích nhảy lầu tự sát, hai vợ chồng đều chết.

Mọi suy nghĩ đều biến mất, nàng liền uống túi thuốc kia.

Lãnh Cảnh Uyên ngồi bên cạnh nàng, ngón tay kẹp thuốc lá, môi mỏng thở ra làn khói trắng.

Đôi mắt xanh híp lại, hắn đã từng thấy qua rất nhiều nét mặt của nàng, duy nhất lúc này, khuôn mặt yêu mị làm hắn kinh hãi.

“Thứ em uống không phải thuốc độc, là thuốc kí©ɧ ɖụ©.”

“Anh....đã biết ? Cháu trai của anh muốn hại anh.”

“Đâu chỉ biết.”Khóe miệng người đàn ông cong lên nụ cười tuyệt đẹp, biểu tình như cũ thờ ơ, “Là tôi đánh tráo thuốc.”

“Vì sao...anh muốn làm như vậy ?”

Nhìn chằm chằm vào mảnh tuyết trắng trước ngực Phó Tuyết Ca, Lãnh Cảnh Uyên bực bội mà kéo cổ áo sơ mi.

“Không nghĩ đến việc báo thù?”

Phó Tuyết Ca buồn bã cười, cha mẹ đều đã mất rồi, báo thù còn có ý nghĩa gì ?

Ngón tay thon dài của người đàn ông nắm lấy chiếc cằm nhỏ tinh xảo của nàng, đôi mắt thâm thúy nhìn không thấy đáy, từ kẽ răng phát ra hai chữ.

“Hèn nhát.”

Người phụ nữ mà Lãnh Cảnh Uyên hắn nhìn trúng, làm sao có thể nhát gan như vậy.

Dược liệu đã phát huy tới cực hạn, Phó Tuyết Ca đã gần đạt tới giới hạn, ánh mắt khinh thường của người đàn ông lọt vào tầm mắt nàng, trong nháy mắt, quyết tâm báo thù của nàng bùng cháy.

“Cứu tôi, giúp tôi...”

Lãnh Cảnh Uyên bế nàng đặt lên trên giường, bàn tay thô bạo mà vuốt ve khuôn mặt ửng hồng của nàng.

“Không hối hận ?”

“Không hối hận, tôi muốn Lãnh Mặc Trì và Tang Mật Nhi sống không bằng chết.”

Lãnh Cảnh Uyên cười nhạt, môi mỏng lướt qua phần da thịt nhạy cảm trên tai nàng, khiến nàng rùng mình.

“Như vậy__ tôi là ai?”

“Anh là Lãnh Cảnh...ngô....”

Lời còn chưa dứt, nụ hôn che trời lấp đất cuồng nhiệt mà ập đến.

Một trận kiều diễm.

Lãnh Cảnh Uyên không nghĩ tới, vưu vật cực hạn nảy rộ dưới thân hắn còn chưa từng trải qua chuyện đó.

Hắn từng cho rằng, nàng cùng Lãnh Mặc Trì mấy năm nam nữ bằng hữu, chuyện nên phát sinh đều đã phát sinh, nhưng đêm nay hắn có được lần đầu tiên của nàng.

Trong lòng cảm giác, tuyệt vời khó lòng mà giải thích.

Ca nhi, từ nay về sau, em chính là người phụ nữ của tôi, những gì người khác thiếu em, tôi sẽ đòi lại gấp ngàn vạn lần.

...........

Trưa ngày hôm sau, bên ngoài cửa phòng ngủ, hai người đàn ông cao lớn mặc vest đen đang thì thầm.

Ám Ảnh “Đã đến giờ này rồi, Lãnh gia vẫn chưa a ngoài, tác dụng của thuốc cũng kéo dài quá rồi.”

Ám Không “Sai, Phó tiểu thư mới là thuốc của Lãnh gia, chuyên trị chứng máu lạnh.”

Ám Ảnh tấm tắc hai tiếng “Thân thể của Phó tiểu thư có thể chịu nổi sao?”

Ám Không dán lỗ tai vào cửa gỗ “Còn chưa chết, vẫn có thể kêu.”

Quản gia vội vàng lên lầu, “Điện thoại từ lâu đài, lão gia bị bệnh nặng, nói Lãnh gia lập tức trở về.”

Cửa mở, Lãnh Cảnh Uyên dưới thân bọc một cái khăn tắm, phần trên cơ thể tinh tráng lộ ra cơ bắp săn chắc, che kín vết đỏ cùng vết cào.

“Chuẩn bị xe.”

Ám Ảnh cùng Ám Không trộm ngắm nữ nhân trên giường lớn, nàng giống như một con mèo nhỏ cuộn tròn ở trong chăn, chỉ lộ ra đôi vai tinh xảo.

“Không muốn tròng mắt của mình nữa?”

Ánh sáng lạnh quét qua, không khí chợt hạ thấp, Ám Ảnh cùng Ám Không nhanh chóng chạy trốn trước khi bị đông chết.

Lãnh Cảnh Uyên đi vào phòng để quần áo, khi đi ra đã là tây trang và giày da, cúi người hôn Phó Tuyết Ca một cái, ánh mắt nhu tình.