Ngọn đèn pha lê của lâu đài chói lóa, trên bàn ăn, ngọn nến trắng tạo ra một thứ ánh sáng quỷ quyệt, mọi người ăn uống linh đình,trò chuyện vui vẻ.
Đây là bữa tiệc tối của gia tộc lãnh thị.
Một cái búng tay, đèn pha lê vụt tắt, âm nhạc kì lạ vang lên.
Ánh sáng nhàn nhạt, Phó Tuyết Ca mặc váy vũ hội màu đỏ uyển chuyển khiêu vũ.
Nhẹ nhàng uyển chuyển xoay người, tấm biển ở mặt sau với giá khởi điểm 50 vạn tiết lộ danh tính của cô___ vật đấu giá đêm nay.
“55 vạn.”
“60 vạn.”
“100 triệu”
100 triệu! Mọi người nhìn qua với giọng điệu thờ ơ.
Người đàn ông ngồi cuối bàn dài ưu nhã đong đưa ly rượu, con người màu lam nhạt truyền ra ánh sáng mê người.
Hắn là Lãnh Cảnh Uyên.
Con trai thứ của gia tộc Lãnh, 26 tuổi, người thừa kế thứ nhất của gia tộc.
Nghe đồn hắn gϊếŧ phạt quyết đoán, máu lạnh vô tình, không gần nữ sắc. Đêm nay, lại vì một nữ nhân mà bỏ ra 100 triệu.
Phó Tuyết Ca bước đi nặng nề, từng bước đi tới chỗ Lãnh Cảnh Uyên.
Đi ngang qua một cặp đôi yêu nhau, bi thương mọc thành cụm.
Lãnh Mặc Trì, từ năm cấp 2 đã theo đuổi nàng, tại sinh nhật 18 tuổi của nàng, vì nàng chuẩn bị ba phần “Đại lễ”.
Đầu tiên là ôm Tang Mật Nhi khoa trương tham dự lễ sinh nhật.
Tang Mật Nhi là con gái người hầu quá cố của Phó gia, cha mẹ đối đãi cô ta như con gái, cô ta lại lập kế hoạch phá đổ công ty Phó gia.
Cha bởi vì thiếu hụt vốn mà vào tù, đây là phần đại lễ thứ hai.
Phần đại lễ thứ ba, Lãnh Mặc Trì đem nàng tới lâu đài Lãnh gia làm vật phẩm đấu giá, bắt đầu trận giao dịch hoang đường này.
Nàng rất muốn dừng lại trò hề này, nhưng Lãnh Mặc Trì nắm giữ chứng cứ liên quan đến sự sống chết của Phó gia, nàng không thể không nhẫn nại.
Tầm mắt chuyển đến Lãnh Cảnh Uyên___nghe đồn hắn là quỷ Satan, đôi đồng tử xanh thẳm của hắn phát ra ánh sáng sâu thẳm, chỉ đối diện vài giây liền cảm giác rơi vào vực sâu vô tận.
Sờ sờ vào gói bột trong túi váy khiêu vũ, Phó Tuyết Ca bước chân vô lực, hai mắt tối sầm hôn mê bất tỉnh.
Cùng lúc đó, bóng dáng cao lớn từ chiếc bàn dài đi tới.
Trước khi Phó Tuyết Ca ngã xuống, đã ngã vào vòng tay trầm ổn ấm áp.
Mọi người chưa hết kinh ngạc, Lãnh Cảnh Uyên đã ôm Phó Tuyết Ca rời khỏi lâu đài.
Yến hội bùng nổ, những vị khách tinh tường đã phát hiện ra, tên ác quỷ tàn nhẫn và khát máu đó, ánh mắt thế nhưng lại mang theo tia thương tiếc cùng nhu tình.
Trong góc, một đôi thân mật khăng khít dán bên nhau, Tang Mật Nhi cầm lấy một quả anh đào đưa vào miệng Lãnh Mặc Trì, ngữ khí õng ẹo.
“Anh làm thế nào khẳng định người chú anh muốn là Phó Tuyết Ca.”
Lãnh Mặc Trì hừ lạnh một tiếng.
“Rất lâu trước kia anh mang Phó Tuyết Ca tham gia yến tiệc, lần đó liền phát hiện, Lãnh Cảnh Uyên vốn không để ý đến thứ gì nhưng ánh mắt nhìn cô ta liền không đúng, nam nhân xem nam nhân, là chuẩn nhất.”
Tang Mật Nhi cười lạnh, ngón tay dài sơn màu đỏ quét lên môi người đàn ông, vẻ mặt yêu mị.
“Cho nên, anh đã sớm bàn tính, lật đổ Phó gia, ép Phó Tuyết Ca hạ độc chú của anh. Nếu Lãnh Cảnh Uyên chết, anh sẽ trở thành người thừa kế của gia tộc.”
Lãnh Mặc Trì ánh mắt oan nghiệt.
“Người thừa kế của gia tộc vốn chính là anh, ba anh là trưởng nam, ông đã qua đời, nên người thừa kế phải là anh.”
Tang Mật Nhi mừng thầm, vậy bản thân liền một bước có thể từ chim sẻ biến thành phượng hoàng.
Nịnh nọt mà ôm lấy cổ người đàn ông, cô vươn lưỡi ra khıêυ khí©h, tựa như rắn độc phun lưỡi.
“Chúc mừng quốc vương của em, em đi chợ đen mua thuốc độc thuận tiện mua một bao thuốc kí©ɧ ɖụ©. Anh không phải thích nhất nhìn người dưới thân mình điên cuồng sao, đêm nay vì chúc mừng anh……”
Bàn tay Tang Mật Nhi sờ vào trong túi, đột nhiên hoảng sợ.
Đáng chết, thuốc bị đánh tráo___
Thứ Phó Tuyết Ca cầm là thuốc kí©ɧ ɖụ©, mà túi thuốc trên tay cô ta là thuốc vốn để hạ độc Lãnh Cảnh Uyên…..