Đương nhiên, loại quan sát này không có bất kỳ ác ý gì, giống như con người thích mèo sẽ suốt ngày theo chân mèo, thậm chí còn nhìn chằm chằm ngay cả khi bọn nó đi vệ sinh. Đương nhiên, Diệp Phiếm Chu không quá đáng đến mức đó.
Nhưng Tô Thừa không phải là một con mèo, cậu thường xuyên bị người ta nhìn chằm chằm, có muốn phớt lờ cũng không thể phớt lờ. Cho dù có lạnh lùng và quái gở như cậu thì cũng không thể chịu nổi, thường xuyên bị Diệp Phiếm Chu nhìn chằm chằm đến mức toàn thân cứng ngắc, thậm chí ngay cả chữ còn không biết viết ra sao.
Sau khi bị Tô Thừa không thể nhịn được nữa cắt ngang vài lần, Diệp Phiếm Chu mới tủi thân dừng lại hành vi biếи ŧɦái này, trong lòng thầm mắng Tô Thừa một câu.
Nhìn cũng không cho nhìn, keo kiệt!
Thứ hai, Tô Thừa là con trai.
Sống lại một lần, Diệp Phiếm Chu có bóng ma tâm lý và sự cảnh giác tuyệt đối với tất cả các cô gái trẻ, mặc dù anh sẽ không làm điều gì cực đoan, nhưng bất kể anh giao tiếp với cô gái nào, anh đều không khỏi lo lắng lúc nói chuyện liệu đối phương có rút ra một con dao hay không.
Diệp Phiếm Chu biết rõ, suy nghĩ của mình cũng giống như Từ Anh, là bệnh hoạn, cần được uốn thẳng.
Nhưng nhất thời không thể thay đổi, lại không tiện đi gặp chuyên gia tâm lý, cho nên bây giờ Diệp Phiếm Chu đã trở thành một bệnh nhân mắc chứng sợ phụ nữ, ước gì có thể tránh xa tất cả các cô gái xung quanh anh ba mét.
Nhưng Tô Thừa là con trai, lại coi như ân nhân cứu mạng của mình, cho nên Diệp Phiếm Chu ngồi bên cạnh cậu không hề áp lực, thậm chí còn có một cảm giác an toàn khó hiểu.
Tóm lại, có thể nói là anh khá hài lòng với người bạn cùng bàn mới.
Loại hài lòng này thể hiện ở việc bây giờ nếu bây giờ Diệp Phiếm Chu có chuyện gì vui hay tin tức gì thú vị đều muốn chia sẻ với Tô Thừa đầu tiên, hơn nữa anh càng ngày càng nói nhiều.
Lý Du ôm mối hận bị thất sủng, buộc phải vào lãnh cung, mắng Diệp Phiếm Chu đứng núi này trông núi nọ, có mới nới cũ.
Mặc dù Tô Thừa trầm mặc ít nói, nhưng lại là một người rất biết lắng nghe, nếu đổi lại là người khác có thể đã sớm bị Diệp Phiếm Chu làm phiền đến mức tăng huyết áp, mà Tô Thừa lại khá là dễ tính, luôn tỏ ra rất bao dung với Diệp Phiếm Chu.
Hơn nữa mỗi lần Diệp Phiếm Chu nói chuyện với cậu, cậu đều dừng bút quay mặt lại, nghiêm túc nghe hết câu chuyện.
Dưới sự cổ vũ không tiếng động của cậu, Diệp Phiếm Chu càng được dịp mà nói, địa vị của Tô Thừa trong lòng anh cũng tăng lên, sắp đuổi kịp Lý Du.
Lý Du: “…” Rốt cuộc tôi đã làm sai điều gì.
Như đã đề cập trước đó, Diệp Phiếm Chu đã quyết định năm nay nghiêm túc phấn đấu, cố gắng học tập, tranh thủ thi đậu một trường đại học trong nước.
Cho nên anh quyết tâm dùi mài kinh sử! Cố gắng, phấn đấu, nhìn về phía Tô Thừa!
Cho nên Diệp Phiếm Chu bắt đầu ở lại tiết tự học buổi tối, hơn nữa vào thứ hai của tuần thứ hai sau khi sống lại, lần đầu tiên anh nộp bài tập.
Có trời mới biết lão Lưu khi sửa bài tập về nhà đến bài của anh đã hoang mang đến mức nào, thầm nghĩ chẳng lẽ Diệp Phiếm Chu thực sự có ý đó sao? Việc ngồi cạnh người đứng đầu lớp có động lực lớn như vậy à?
Mặc dù độ chính xác của bài tập về nhà đáng lo ngại, nhưng đương nhiên ông ấy muốn khích lệ thái độ của Diệp Phiếm Chu, vì thế trong buổi sinh hoạt lớp không tiếc lời khen ngợi anh một phen.
Lý Du sợ hãi đến mức không thốt lên lời, sau khi kết thúc buổi sinh hoạt lớp đã điên cuồng lắc vai anh, nghi ngờ thằng bạn nối khố của mình có phải bị người ngoài hành tinh tráo đổi hay không.
Sau khi lão Lưu làm như vậy, cả lớp đều biết chuyện anh muốn học tập thật tốt, hơn nữa vì Diệp Phiếm Chu quá nổi tiếng nên chuyện này rất nhanh đã lan truyền khắp khối.
Hơn nữa theo truyền miệng, càng ngày càng thái quá.