Chương 29

Nhưng vừa nghĩ tới toàn bộ thời gian học cấp ba sau này, đều phải đề phòng Từ Anh như kẻ trộm, sẽ không thể thoải mái trải qua những năm học cấp ba vui vẻ, điều này khiến Diệp Phiếm Chu lại cảm thấy buồn bã.

Anh thở dài một hơi, không biết lấy ra một chiếc gương nhỏ từ đâu, cay đắng chỉ trích người trong gương: “Mày nói xem, tại sao mày lớn lên lại đẹp trai như vậy chứ!”

Tô Thừa: “…”

Thời gian học cấp ba giống như cá bơi trong "Tiểu Thạch Đàm Ký", trôi qua rất nhanh. Chẳng bao lâu sau, Diệp Phiếm Chu và Tô Thừa đã ngồi cùng bàn được gần hai tuần.

Hai tuần không dài cũng không ngắn nhưng cũng đủ để tạo ra sự thay đổi về nhiều thứ.

Sự thay đổi rõ ràng nhất là thái độ của các bạn cùng lớp với Tô Thừa.

Tô Thừa của trước đây giống như là một người ngoài ở trong lớp. Thái độ của bạn học trong lớp với cậu chia làm hai loại, một loại là giống như Diệp Phiếm Chu ở kiếp trước, không hề giao tiếp với nhau, rất ít khi để ý tới sự tồn tại của cậu, chưa bao giờ nói với nhau một lời. Một loại khác, bởi vì lén lút truyền bá lời đồn có liên quan đến Tô Thừa, ấn tượng đối với cậu cũng không tính là tốt.

Thật ra thời gian của cuối năm cấp ba rất gấp, phần lớn các bạn cùng lớp đều bận học, lười đánh nhau nên sẽ không cố ý làm khó Tô Thừa. Nhưng sự xa lánh tự phát, sự khinh thường và thương hại không thể giấu được trong ánh mắt giống như những lưỡi dao sắc bén nhất, tàn nhẫn cắt vào phần mềm yếu nhất của trái tim.

Nhưng đời này, Diệp Phiếm Chu đã biết, thì không thể mặc kệ.

Đầu tiên là anh nhanh chóng bắt được mấy học sinh ẩn danh nói xấu Tô Thừa trên diễn đàn của trường học. Dưới áp lực bị đuổi học, bọn họ không thể không công khai xin lỗi Tô Thừa trong buổi lễ chào cờ hôm thứ hai, nói rằng trước đó đã có hành vi bôi nhọ cậu.

Hình tượng của Tô Thừa đã có sự thay đổi lớn, những bạn học trước đây có thành kiến

với cậu đều cảm thấy áy náy, hoặc là uyển chuyển hoặc là thẳng thắn bày tỏ thiện chí với cậu, mong được tha thứ, trong đó có những bạn nữ trước đây cùng bàn với cậu.

Sau đó Diệp Phiếm Chu lại lén mời mấy nam sinh có thành kiến rất lớn với Tô Thừa, lại còn cứng đầu cứng miệng ăn một bữa cơm.

Cũng không biết anh nói cái gì, ngày hôm sau, mấy bạn nam mặt đỏ tía tai đứng ở trước bàn Tô Thừa, đồng loạt cúi đầu 90 độ xin lỗi cậu, chỉnh tề như tiếp khách.

Tô Thừa ngạc nhiên sửng sốt, thậm chí tay chân còn có chút luống cuống. Diệp Phiếm Chu ngồi bên cạnh cười híp mắt chống cằm xem kịch, giấu chuyện bữa cơm kia, ngoại trừ Lý Du, cũng không nói cho những người khác biết.

Lý Du thân là đứa bạn nối khố cùng cởi truồng tắm mưa với anh, đương nhiên hiểu ý của anh là gì, anh dùng những hành động thực tế đưa Tô Thừa vào phạm vi bảo vệ của mình. Từ giờ trở đi, cho dù Diệp Phiếm Chu không có ở đây, các anh em cũng không được để Tô Thừa bị bắt nạt.

Trong đám con nhà giàu bọn họ, gia đình của Diệp Phiếm Chu là tốt nhất, ngoài tiền bạc, thì dòng họ Diệp còn nắm giữ quyền lực. Cho nên đừng thấy anh tính cách tốt dễ nói chuyện, thật ra anh chính là trụ cột trong giới con nhà giàu này.

Lý Du vừa sốc vừa bối rối, hoàn toàn không rõ Tô Thừa rốt cuộc được lòng anh ở điểm nào.

Chẳng lẽ... Anh thích tóc mái như Tô Thừa sao?

Diệp Phiếm Chu không hề hay biết mình đã gây ra hiểu lầm gì cho Lý Du, anh đã âm thầm giải quyết được một chuyện lớn, lại trở về dáng vẻ vô lo vô nghĩ, tràn đầy sức sống như trước đây.

Hai tuần ngồi cùng bàn, ấn tượng của anh với Tô Thừa không giảm mà còn tăng.

Đầu tiên, Diệp Phiếm Chu ôm một bụng tò mò với Tô Thừa.

Khác với tất cả bạn cùng bàn lúc trước, Tô Thừa chính là mục tiêu nhiệm vụ của anh!

Cho nên dưới sự thúc đẩy của lòng tò mò, Diệp Phiếm Chu thường xuyên len lén quan sát Tô Thừa.