Chương 28

Nhưng nhà họ Từ làm ăn phát đạt, thậm chí còn có nhiều hợp tác làm ăn với nhà anh, hai nhà có quan hệ cá nhân thân thiết. Hiện giờ Diệp Phiếm Chu không có chứng cứ gì, chỉ dựa vào lý do “kiếp trước cô ta hại tôi” để trả thù người ta, e rằng sẽ bị cho là mắc bệnh tâm thần.

… Huống chi kiếp này, Từ Anh cũng chưa làm điều gì quá đáng với anh, mối quan hệ giữa hai người cũng coi như tương đối nhẹ nhàng. Diệp Phiếm Chu có chút thánh mẫu, nếu như trả thù Từ Anh vô tội, anh cũng không thể xuống tay.

Sau khi cân nhắc kỹ càng, cuối cùng Diệp Phiếm Chu đã đưa ra quyết định: trốn.

Không thể trêu vào, chẳng lẽ anh còn không trốn nổi sao!

Nhìn lại kiếp trước, sai lầm lớn nhất của anh chính là ngay từ đầu đã không giữ khoảng cách an toàn với Từ Anh, đồng thời xuất phát từ thái độ quan tâm đến phái nữ, nên khi từ chối tình cảm của cô ta thì quá mức dịu dàng khéo léo, làm cho tình cảm của đối phương càng sâu thêm, càng áp chế càng tiến tới.

Cho nên đời này, anh phải kiên định thực hiện nguyên tắc có thể trốn thì trốn, không thể trốn thì phải dùng thái độ nghiêm túc nói chuyện, cố gắng không để tình cảm của Từ Anh với anh sâu sắc thêm, đến độ không thể không có anh.

Tuy rằng nghe có vẻ nhát gan, nhưng co được dãn được mới có thể sống lâu. Dù sao đời này, Diệp Phiếm Chu cũng không muốn chết trẻ thêm lần nữa.

Đang nằm sấp, Diệp Phiếm Chu nghĩ tới điều gì đó, lại đứng thẳng người lên nhìn Tô Thừa, lộ ra nụ cười ân cần lấy lòng nhưng không làm cho người ta cảm thấy chán ghét nói: “Bạn cùng bàn, tôi có thể nhờ cậu một việc được không?”

Chỉ trong một buổi sáng, ý tưởng giải đề của Tô Thừa đã bị Diệp Phiếm Chu cắt đứt mấy lần.

Cậu im lặng siết chặt ngón tay, đột nhiên hiểu ra ý của lão Lưu khi nói chuyện với cậu trong văn phòng “Ngồi cùng bàn với Diệp Phiếm Châu còn không bằng ngồi cùng thùng rác”.

Nhưng chỉ do dự một lúc, Tô Thừa lại quay đầu nhìn về phía Diệp Phiếm Chu.

Có sự phối hợp ăn ý phía trước, bây giờ Diệp Phiếm Chu bây giờ nhìn đâu cũng thấy Tô Thừa rất thuận mắt. Tuy rằng bạn cùng bàn mới hơi ít nói một chút, nhưng vô cùng trưởng thành và đáng tin cậy!

Anh cẩn thận dùng từ: “Nếu cô gái vừa rồi lại đến tìm tôi lần nữa, cậu mà nhìn thấy thì có thể nhắc nhở tôi một tiếng được không?”

Tô Thừa dừng một chút, nhìn ánh mắt hoa đào lấp lánh của Diệp Phiếm Chu, cậu tự dưng không thể nói được chữ không, chỉ nhẹ nhàng hỏi một câu: “Lý do?”

Lý do này mà kể ra thì phải là một câu chuyện dài. Chỉ tiếc Diệp Phiếm Chu không có cách nào nói rõ chân tướng cho Tô Thừa biết, chỉ có thể nói rằng đối phương theo đuổi mình quá chặt, nhưng bản thân lại không có ý đó, cho nên không muốn cô ta nghĩ nhiều.

Cuối cùng anh còn cẩn thận nhỏ giọng dặn dò một câu: “Cậu cũng cách Từ Anh xa một chút, cố gắng đừng lộ mặt với cô ta quá nhiều, lỡ như cô ta có ý gì đó với cậu thì tiêu luôn!”

Giọng điệu rất thận trọng, như thể Từ Anh không phải là một thiếu nữ như hoa như ngọc, mà là một tên biếи ŧɦái háo sắc phải đề cao cảnh giác. Nếu như Từ Anh nghe thấy lời này, chỉ sợ sẽ bị tức chết.Tô Thừa siết chặt ngón tay, cậu tự hiểu lấy vẻ bề ngoài của mình, muốn nói Diệp Phiếm Chu lo lắng đúng là dư thừa.

Nhưng giọng điệu của Diệp Phiếm Chu không giống đang nói dối, anh thật sự lo lắng Từ Anh sẽ nhìn trúng Tô Thừa. Bởi vì anh thật sự cảm thấy Tô Thừa rất đẹp, sở dĩ không có cô gái nào thích, đơn giản là bởi vì tóc mái ngố kia. Chỉ cần sửa kiểu tóc và tăng cân thì vị trí hotboy của mình chỉ sợ sẽ bị thách thức!

Nghĩ tới đây, không hiểu sao Diệp Phiếm Chu lại có cảm giác nguy hiểm không giải thích được.

Cuối cùng, Tô Thừa vẫn đồng ý yêu cầu của Diệp Phiếm Chu.

Có sự đảm bảo của Tô Thừa, Diệp Phiếm Chu mới yên tâm.