Chương 2

Diệp Phiếm Chu đuổi theo một hai bước cho có lệ rồi dừng lại.

Hành lang rộng rãi vắng tanh không một bóng người, trường trung học Sùng Đức giàu có phô trương, cả tầng này chỉ có ba lớp mười hai, bây giờ tất cả đều đang học tiết thể dục, chỉ có một mình anh đứng đây.

Xung quanh không có ai, nụ cười thoải mái trên mặt Diệp Phiếm Chu dần nhạt đi, trở về trạng thái ngơ ngác ban đầu.

Anh cúi đầu nhìn xuống bàn tay mình, những ngón tay trắng nõn thon dài, các khớp xương rõ ràng, là bàn tay của anh.

Lại nhìn vào bụng mình, anh mặc đồng phục mùa hè của trường trung học Sùng Đức, áo sơ mi trắng xanh hơi rộng rãi, sạch sẽ, loáng thoáng có thể nhìn thấy đường nét cơ bụng, chính là vòng eo của anh.

Anh cử động hai chân mình, cơ bắp cân đối, sức bật mạnh mẽ, đôi giày trên chân anh trông rất quen thuộc, dường như là phiên bản giới hạn của một năm nào đó.

Cuối cùng anh quay người lại, nhìn thấy một tấm biển viền vàng gắn trên cửa lớp trước mặt, trên đó có mấy chữ lớn rõ ràng: Lớp 12/1.

Tiếng ve sầu cuối hè vang vọng không ngừng bên tai, ngoài hành lang xa xa là bầu trời xanh mây trắng, tầng dưới còn có thể nghe thấy tiếng học sinh cấp ba đang đùa giỡn ồn ào náo nhiệt.

Diệp Phiếm Chu trầm ngâm hồi lâu, cuối cùng không thể tin nổi mà tiếp nhận một sự thật cực kỳ buồn cười, lẩm bẩm: "Tôi... Sống lại?"

Sự sống lại quay trở về thời điểm anh học năm cuối cấp ba ngay sau kỳ nghỉ hè, anh vẫn chưa ra nước ngoài, cũng chưa bị hại chết?



“Không sai! Xin chào ký chủ, tôi là hệ thống giúp cậu sống lại, số của tôi là 001…”

Trong đầu trống rỗng của anh truyền đến một giọng nói, Diệp Phiếm Chu còn chưa kịp phục hồi tinh thần đã thình lình bị doạ, hoảng sợ nhìn xung quanh: "Ai, ai đang nói!"

Giọng nói trong đầu có khuynh hướng máy móc, nhưng cũng không hoàn toàn là máy móc, giọng điệu phấn chấn và hoạt bát, hơi giống một ca sĩ ảo: “Ký chủ không thể nhìn thấy tôi đâu, hệ thống là một thể tinh thần tồn tại độc lập với ý thức của ký chủ đấy.”

Tim Diệp Phiếm Chu đập thình thịch, anh đã xem rất nhiều bộ phim khoa học viễn tưởng, nghĩ đến người ngoài hành tinh điều khiển tâm trí con người, mượn đó để chiếm lĩnh trái đất: "Cậu, cậu có âm mưu gì? Tại sao lại muốn xâm chiếm cơ thể của tôi?!"

Dù rằng 001 không phải con người nhưng vẫn nói lắp: “Âm, âm mưu? Xâm chiếm?”

Nó nhanh chóng phản ứng lại: “Không phải đâu ký chủ, 001 không có ác ý, cũng không xâm chiếm cơ thể của anh, là 001 giúp anh có cơ hội tái sinh đó.”

Những lời mà thứ tự xưng là hệ thống này nói thật khó thể tưởng tượng đến nỗi thế giới quan duy vật của Diệp Phiếm Chu bị ảnh hưởng trầm trọng, cần phải tái cơ cấu gấp.

Im lặng hồi lâu, đại não Diệp Phiếm Chu thành công quá tải.

Anh từ bỏ suy nghĩ, khó khăn nói: "Là cậu làm tôi sống lại à?"

001 vừa mới nhận huấn luyện xong, đây là lần đầu tiên nhận được nhiệm vụ độc lập quan trọng như vậy từ Chủ thần, hoàn toàn không biết trong lòng ký chủ của mình sóng to gió lớn cỡ nào, lòng nó đầy nhiệt huyết với công việc, nhiệt tình giải thích: “ Đúng vậy! Nhưng mà ký chủ sống lại cũng không phải hoàn toàn vô điều kiện, hệ thống cho anh cơ hội sống lại, nhưng đồng thời ký chủ cũng cần hoàn thành nhiệm vụ riêng.”

Cả thể xác và tinh thần Diệp Phiếm Chu đều chìm đắm trong suy nghĩ hỗn loạn, miễn cưỡng vắt ra một chút tinh lực đi phân tích lời hệ thống nói, trong lòng thầm nghĩ, quả nhiên trên đời này không có bữa ăn nào miễn phí, nhưng cũng bởi vì như vậy, sự nghi ngờ của anh trước đó với hệ thống cũng giảm đi không ít: "Tôi phải hoàn thành nhiệm vụ gì?"

001 nói rõ ràng: “Cứu vớt đứa con của số mệnh .”

Diệp Phiếm Chu sửng sốt một chút: "Đứa con của số mệnh?"

Anh còn chưa nghe nói đến từ này bao giờ, còn muốn đi cứu, phải đi đâu để cứu?

001 đã được huấn luyện đầy đủ trước khi làm việc, không hề hoảng hốt, bắt đầu kiên nhẫn phổ cập khoa học cho ký chủ không biết gì cả.

Thế giới lớn do Chủ thần phụ trách giám sát có vô số chi nhánh, chi nhánh này chính là cái gọi là thế giới nhỏ.