Chương 17

Nhận ra ánh mắt khó hiểu của Diệp Phiếm Chu, Tô Thừa mím môi cúi đầu, nhỏ giọng giải thích: “Vừa này… Quên mất còn đang nắm áo.”

Trong giọng nói cất giấu một chút lúng túng không dễ phát hiện.

Lúc này Diệp Phiếm Chu mới ý thức được, hóa ra cho đến lúc dừng xe vừa nãy, suốt đoạn đường đi, ngón tay của Tô Thừa vẫn luôn nắm chặt góc áo đồng phục của mình, từ đầu đến cuối chưa từng buông ra.

Tưởng tượng đến cảnh suốt cả đoạn đường, đối phương nghiêm túc nắm vạt áo hai bên sườn, thậm chí sau khi dừng xe cũng quên mất buông ra, trường hợp này, dường như có hơi… Ngoan ngoãn?

Diệp Phiếm Chu bị suy nghĩ này của mình dọa sợ, ghét bỏ run rẩy nổi da gà, vô cùng trai thẳng nghĩ: Sao mình có thể nói một nam sinh đáng yêu cơ chứ!

Nhưng anh không thể không thừa nhận, quả thật Tô Thừa không giống với những người bạn da xấu mặt dày hơn tường thành của mình, da mặt cậu mỏng hơn nhiều, trêu đùa người này hẳn là sẽ rất thú vị.

Hơn nữa, hình như cậu trông cũng không lạnh lùng lắm, chỉ là hình như có hơi… Ít nói quá mức?

Diệp Phiếm Chu nổi lên hứng thú, không mua nước nữa, cánh tay đè lên tay lái, cười híp mắt bắt đầu nói chuyện phiếm với Tô Thừa: “Tôi bảo này bạn Tô Thừa, hai chúng ta tốt xấu gì cũng coi như bạn học cùng lớp đúng không? Vừa nãy ở chỗ kia, sao cậu không bảo tôi giúp cậu?”

Thật ra trong lòng Diệp Phiếm Chu rõ rành rành, trước hôm nay hai người hoàn toàn không có sự giao thoa, giống như người lạ. Với tính tình quái gở của Tô Thừa, chắc chắn không thể chủ động cầu cứu mình.

Sở dĩ hỏi như vậy, là bởi vì cho dù tuổi tác tâm lý đã 22, Diệp Phiếm Chu vẫn thiếu đòn như cũ, Tô Thừa càng biểu hiện lúng túng, anh càng muốn trêu chọc người ta.

Anh ghé vào tay lái, ngước nhìn Tô Thừa từ dưới mà lên, khóe mắt ánh lên ý cười nhẹ, lông mi dài bị đèn đường mạ lên một vầng hào quang màu vàng ấm áp.

Diệp Phiếm Chu đang ở ngay trước mặt mình.

Hình ảnh này quá tốt đẹp, Tô Thừa sống hai đời cũng không dám hy vọng quá xa vời, lúc này bị ép ngừng thở, đầu ngón tay cũng đang run rẩy.

Cậu gắng gượng nắm chặt ngón tay, hàm răng bên trong cắn chặt thịt mềm trong miệng, duy trì biểu cảm lạnh lùng, chậm rãi bước xuống khỏi ghế sau xe đạp địa hình, giọng nói trầm thấp: “Tối nay cảm ơn cậu đã giúp tôi, tôi đi về trước.”

Diệp Phiếm Chu sửng sốt, bị cậu chuyển đề tài, chậm nửa nhịp mới ngồi dậy: “Đã trễ thế này, để tôi đưa cậu về?”

Tô Thừa kiềm chế nhìn anh một cái, chậm rãi lắc đầu: “Không cần, nhà tôi ở ngay bên kia, rất gần.”

Thấy thái độ kiên định của cậu, Diệp Phiếm Chu đoán cậu không muốn để mình biết địa chỉ

Anh không tiện cưỡng ép, sờ mũi, ngược lại nói: “Vậy trong khoảng thời gian này khi cậu về nhà, đừng đi ngõ nhỏ kia, đổi con đường nào khác có đèn không hỏng đi.”

Tô Thừa nghe vậy cơ thể dừng lại, muốn nói đổi đường đi cũng vô dụng, đám côn đồ kia theo dõi ai, sẽ dây dưa không buông, không phải tránh là được.

Cậu vốn muốn thừa dịp đêm nay giải quyết triệt để phiền toái này, nhưng bị Diệp Phiếm Chu cắt ngang.

Không chỉ có như thế, đám côn đồ này bị bọn họ đùa giỡn một lần, chắc chắn tức muốn hộc máu, chỉ sợ ngày sau sẽ đến tìm mình gây phiền toái nghiêm trọng hơn.

Nhưng cho dù biết rõ ngày sau mình sẽ khó khăn, trong lòng Tô Thừa vẫn không hề gợn sóng.

Cậu rũ mắt, đáy mắt một mảnh ánh sáng lạnh hờ hững, bình tĩnh nghĩ: Quyết không thể để những tên côn đồ kia dây dưa với Diệp Phiếm Chu.

Diệp Phiếm Chu thấy Tô Thừa rất lâu không trả lời mình, có chút bất đắc dĩ gọi cậu một tiếng: “Không phải cậu vẫn còn muốn đi đường kia về nhà đấy chứ?”

Tô Thừa lấy lại tinh thần, lắc đầu: “Không phải… Tôi sẽ đi đường khác.”

Giọng điệu và thần thái nói chuyện không hiểu sao lại khiến Diệp Phiếm Chu liên tưởng tới chữ “Ngoan”.