Chương 16

Nhờ ánh sáng trắng phát ra từ đèn pin trên tay và làn gió nổi lên khi chạy, Diệp Phiếm Chu rốt cuộc cũng thấy rõ khuôn mặt giấu dưới tóc mái của Tô Thừa.

Khuôn mặt gầy gò, làn da tái nhợt, đôi môi mỏng, mắt phượng một mí, khóe mắt nhếch lên, giữa đôi lông mày tràn ngập sự bất ngờ.

Trong chớp nhoáng, Diệp Phiếm Chu không thích hợp nghĩ: Tô Thừa trông cũng đẹp phết nhỉ, đáng tiếc là vẫn còn kém mình một đoạn.

Diệp Phiếm Chu chưa từng thấy cảm ơn đứa em họ bà con xa đáng ghét kia như vậy, chính là bởi vì lúc trước nó ầm ĩ muốn anh đạp xe chở nó đi hóng gió, cho nên mới lắp một chiếc ghế sau chẳng ra gì ở phía sau xe đạp địa hình này, lúc này lại lập được công lớn.

Anh thấp giọng thúc giục nói: “Mau ngồi lên đây!”

Tô Thừa ngơ ngác nhìn Diệp Phiếm Chu chăm chú, lúng ta lúng túng mở miệng nói: “... Cái gì?”

Giọng nói của cậu không phải giọng vịt đực giống phần lớn nam sinh, mà mát lạnh, rất có cảm giác thiếu niên mà mấy em gái thích.

Kiên nhẫn của Diệp Phiếm Chu dần biến mất: “Ngồi lên ghế sau trên xe tôi mau lên! Cậu muốn ở lại để bọn họ cướp à?”

Lúc này đám côn đồ phía sau cũng phản ứng lại rằng chúng đang bị chơi, thẹn quá hóa giận mắng to một tiếng, nhao nhao tiến lên.

May mắn Diệp Phiếm Chu vừa mới đánh bọn họ một cái trở tay không kịp, hiện giờ hai người đã chạy được hơn mười mấy mét. Tình trạng đường trong hẻm lại không tốt, lúc chạy khó tránh khỏi gập ghềnh, muốn đuổi theo cũng rất khó khăn.

Rốt cuộc Tô Thừa cũng hiểu được ý định của Diệp Phiếm Chu.

Trái tim cậu đập điên cuồng, cơ thể gầy yếu mà thiếu dinh dưỡng không biết lấy đâu ra sức, cắn răng tăng tốc chạy lấy đà vài bước, theo lực cánh tay của Diệp Phiếm Chu nhảy lên, vậy mà lại thật sự thành công ngồi lên ghế sau của xe đạp địa hình.

Gánh nặng trong lòng Diệp Phiếm Chu được giải thoát, không quay đầu lại nói: “Nắm chặt tôi!”

Vài giây sau, góc áo của anh hơi kéo căng.

Giọng nói nho nhỏ của Tô Thừa truyền tới: “... Được.”

Thật ra Diệp Phiếm Chu vốn muốn Tô Thừa ôm eo mình, không ngờ Tô Thừa lại… Kiêng dè như vậy?

Anh không nói gì, eo bụng và hai chân chợt dùng lực, tốc độ đột nhiên tăng vọt.

Từ trước đến nay xe đạp địa hình am hiểu đi các loại địa hình gập ghềnh không bằng phẳng, sau mấy lần hít thở, tiếng mắng chửi phía sau đã xa dần.

Bóng đêm nặng nề bao phủ khắp nơi, rốt cuộc ánh trăng cũng xuyên qua mây mù, chiếu xuống sáng tỏ thế gian.

Dưới ánh trăng, áo khoác đồng phục của Diệp Phiếm Chu bị gió thổi tốc lên, bay phấp phới.

Cách không gian và thời gian cả đời, Tô Thừa ngẩn người lại tham lam nhìn chăm chú vào bóng lưng của người trước mặt, một lát sau, không dấu vết tựa đầu lên áo khoác đồng phục, tâm loạn như ma.

Diệp Phiếm Chu…

Đến khi đạp đến con đường rộng rãi có ánh sáng, tốc độ của Diệp Phiếm Chu mới chậm rãi giảm xuống.

Anh lo lắng tên côn đồ đuổi theo không bỏ, vì thế lại đạp tiếp một lúc, cho đến khi bóng dáng trường học cũng bị bỏ xa phía sau, trái tim mới coi như hoàn toàn bình phục.

Thấy phía trước có một quầy báo, Diệp Phiếm Chu đột nhiên cảm thấy hơi khát nước, dừng xe bên đường, giơ tay lau mồ hôi qua loa, quay đầu hỏi Tô Thừa: “Cậu uống nước không?”

Tóc mái Tô Thừa bị gió thổi loạn, khuôn mặt tinh xảo hiếm khi lộ ra vẻ u ám, im lặng lắc đầu.

Toàn bộ quá trình chạy trốn, ngoại trừ ban đầu lên tiếng, cả hành trình cậu đều duy trì sự im lặng, thậm chí còn không mở miệng hỏi Diệp Phiếm Chu một câu “Chúng ta đi đâu”.

Diệp Phiếm Chu bĩu môi, thầm nghĩ đúng là rất lạnh lùng, chẳng trách đời trước mình không thấy được sự tín nhiệm của cậu với mình.

Anh dừng xe xong, vừa muốn đi về phía quầy báo, lại bị một lực bất ngờ kéo về phía sau: “?”

Diệp Phiếm Chu mờ mịt quay đầu, chỉ thấy Tô Thừa hoảng loạn thả lỏng tay ra.