Chương 6

Giang Tiêu đã làm tài xế cho Phó Thanh Chu mười năm. Anh trầm tính, ít nói và làm việc rất nhanh nhẹn. Thật ra Phó Thanh Chu không có ấn tượng gì với anh vì số lần bọn họ nói chuyện với nhau rất ít mà phần lớn đều là những lời khách sáo.

Nhưng sau khi Phó Thanh Chu đọc được cuốn nhật ký anh viết thì mới biết được anh đã phải tốn bao nhiêu tâm huyết và sức lực mới có thể có những câu thăm hỏi vô nghĩa và thói quen chăm sóc mà hắn đã quen nhận được.

Giang Tiêu dùng mười năm để anh hoàn toàn bước vào cuộc sống của Phó Thanh Chu cho nên sau khi anh chết, Phó Thanh Chu đã không biết phải sống như thế nào trong một khoảng thời gian rất dài.

Sự mất mát này không hề biến mất theo thời gian mà ngược lại còn càng ngày càng trở nên nặng nề khiến cho Phó Thanh Chu nảy sinh ra những khát khao bệnh hoạn và nỗi ám ảnh tâm lý với Giang Tiêu, mặc dù chuyện này là điều khó tin đối với tất cả mọi người.

Ánh mặt trời gay gắt của mùa hè chiếu lên con đường nhựa khiến cho mùi hăng của nhựa đường lan ra trong không khí oi bức, Phó Thanh Chu gần như bị ám ảnh, hắn nhìn chằm chằm vào Giang Tiêu đang ở cái tuổi mười tám tuổi năng động rực rỡ rồi bỗng nhiên bừng tỉnh giữa những tiếng còi chói tai.

Nếu hắn tùy tiện xông ra thì sẽ dọa Giang Tiêu mất.

Hắn không quan tâm Giang Tiêu trông như thế nào, điều mà hắn biết chỉ có anh là người hắn cần phải trân trọng và nâng niu trong lòng. Hắn phải chậm rãi tiếp cận Giang Tiêu rồi bước vào cuộc sống của anh, làm cho anh không thể rời xa hắn giống như cách Giang Tiêu đã từng làm với hắn trước.

Nhưng hắn không thể vội vàng mà phải từ từ, phải để lại ấn tượng tốt cho Giang Tiêu.

Hắn giữ khoảng cách không xa không gần với Giang Tiêu, cứ đi cách anh mấy người. Hắn rẽ trái rồi lại rẽ phải sau đó theo anh vào quán karaoke, hắn có chút kinh ngạc sau đó lập tức nhíu mày.(AbilenexTYT)

Ở trong quán karaoke này có một câu lạc bộ rất nổi tiếng. Trước đây khi bàn chuyện làm ăn hắn đã tới đây mấy lần, ở đây không có chuyện gì là... đứng đắn cả. Bây giờ Giang Tiêu mới chỉ là một học sinh trung học mà đã tới nơi này ăn sao?

Vừa nghĩ tới việc Giang Tiêu bị đám người chẳng ra gì vây quanh, ánh mắt Phó Thanh Chu lập tức trở nên u ám.

Phó Thanh Chu định đuổi theo khi thấy Giang Tiêu chuẩn bị đi vào nhưng hắn bất ngờ bị ai đó ghìm chặt cổ, một mùi nước hoa xa lạ xộc vào mũi hắn. Hắn nhéo cánh tay đối phương theo bản năng nhưng đối phương phản ứng rất nhanh. Người kia nhanh chóng xoay người lại rồi nổi giận đùng đùng hét lên: "Phó Thanh Chu, có phải mày bị điên rồi không thế!"

Hắn ngước mắt lên nhìn người đó thì lập tức bị ấn tượng bởi mái tóc rực rỡ của đối phương.

Người này có một mái tóc xanh, trên cổ đeo một cái dây chuyền màu bạc, trên dây chuyền có gắn một cái đầu nâu nhỏ. Sợi xích được gắn từ khuyên mũi kéo dài khuyên tai khiến cho khuôn mặt tuấn tú của cậu toát lên vẻ kiêu ngạo khiến người ta muốn đánh.

Phía sau còn có năm sáu đứa đàn em ăn mặc giống như cậu.

"Hướng Nhàn?" Phó Thanh Chu ngây người một lúc lâu mới nhớ ra tên đối phương.

"Ôi, mới có một ngày không gặp mà đã không nhận ra đại ca à?" Hướng Nhàn nhe răng trợn mắt rồi xoa xoa cổ tay mình: "Nghe nói chuyện của mày và Vu Minh Viễn xảy ra là do cậu ta sai nên tao đã dạy cho cậu ta một bài học rồi. Đừng vì chuyện này mà tức giận nhé người anh em."

Phó Thanh Chu nghe xong thì cảm thấy mờ mịt vì thật ra hắn không nhớ ra Vu Minh Viễn là ai, thế nhưng hắn lại nhớ rõ Hướng Nhàn. Cậu ta là thủ lĩnh của nhóm côn đồ trên đường Đông Dương, vừa có thể đánh nhau vừa rất trọng nghĩa tình. Lúc Phó Kiến Hồng gây chuyện với hắn thì cậu đã giúp hắn vài lần, sau đó khi hắn xảy ra tai nạn xe cậu cũng giúp đỡ hắn thêm lần nữa. Cho nên ấn tượng của hắn đối với người này cũng khá tốt.

"Hôm nay anh em bọn tao phải giải quyết một số tên nhưng bên kia rất đông người, may mà gặp mày nên có khi cũng đỡ hơn một chút." Hướng Nhàn thông báo cho hắn một tiếng, cậu ôm lấy bả vai hắn sau đó dẫn hắn vào bên trong quán karaoke.

Phó Thanh Chu không muốn xen vào chuyện của bọn họ, bây giờ hắn chỉ muốn đi tìm Giang Tiêu thôi nhưng hắn đã không còn thấy bóng dáng của Giang Tiêu trong đại sảnh nữa nên trong lòng cảm thấy hơi thất vọng.

"Tao cũng không biết nói gì về chuyện của cậu mày." Hướng Nhàn tiến đến trước mặt hắn rồi thấp giọng nói: "Nhưng những gì tao nghe ngóng được là có vẻ cậu của mày định chèn ép cả nhà mày xuống."

Phó Thanh Chu không nghĩ rằng chuyện này lại xảy ra sớm như thế: "Cảm ơn."

"Ha ha, mày khách sáo với tao làm gì." Hướng Nhàn vỗ vai hắn: "Yên tâm đi, tao sẽ luôn luôn giúp đỡ mày."

"Chết tiệt, anh Hướng, anh Chu, tên khốn kia đang ở phòng 309!" Đám đàn em ở phía sau ồn ào.

Hướng Nhàn bỏ tay ra khỏi vai Phó Thanh Chu rồi nói: "Phá cửa đi!"

Cánh cửa nặng nề bị bọn họ đá văng ra từ bên ngoài.

Bên trong có mấy người cao lớn đang hát và ăn một thứ gì đó. Các loại cơm hộp trên bàn bày đầy ắp, mùi thức ăn tỏa ra xung quanh trông như một bữa tiệc thịnh soạn.

Có người hét lên một câu: "Con mẹ nó ai vậy!"

Bụp!

Một đứa trong đám đàn em xông tới, vung gậy đập vào công tắc đèn khiến toàn bộ ánh đèn trong phòng tắt lịm. Những ánh đèn nhiều màu sắc cùng với âm nhạc và tiếng gào khóc thảm thiết khiến căn phòng trở nên vô vùng hỗn loạn: "Mạnh Kim là thằng ranh con nào mà lại dám cướp bạn gái của ông!"

Tên đầu trọc với vóc dáng cao lớn nổi cáu, hắn ta đá lên trước một cái: "Mẹ kiếp, đồ cặn bã như mày mà cũng dám tới tận đây tìm tao!"

Căn phòng tối tăm nhất thời trở thành nơi hỗn chiến của một đám người.

Hướng Nhàn ném cho Phó Thanh Chu một cây gậy để phòng thân còn mình thì xông lên phía trước. Phó Thanh Chu cầm cây gậy đứng ở phía sau cửa phòng, hắn không định lao vào đánh nhau.

Tuy rằng cơ thể hắn là một đứa nhóc mười tám tuổi nhưng tâm hồn thì không phải. Hắn đã tu thân dưỡng tính nhiều năm như vậy nên không còn ở độ tuổi hở tí là lao vào đánh nhau nữa.

Phó Thanh Chu đứng ở đó một lúc, hắn đoán là không có ai để ý tới mình nhưng ai ngờ khi tay hắn vừa đặt tên cái nắm cửa thì đã nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Hướng Nhàn, hắn nghe thấy tiếng nên không nhịn được mà nhìn vào trong.

"Mẹ nó, mày dám kéo dây chuyền của ông à! Ông đây phải gϊếŧ chết mày!" Hướng Nhàn hung hăng quay đầu lại, giơ tay đấm thẳng lên trán đối phương.

Ánh đèn bảy màu vẫn cứ nhảy nhót, gương mặt trẻ đẹp hơn hai mươi tuổi của Lý Bác Văn xuất hiện trước mắt Phó Thanh Chu. Hắn không kịp nghĩ gì mà đã nhanh chóng xông lên, xoay cây gậy trong tay và đẩy Hướng Nhàn đang tức giận về phía sau.

Lý Bác Văn sợ tới mức lảo đảo ngã lên ghế, hai mắt mở to chứa đầy sự hãi hùng: "Mẹ kiếp!"

Người Phó Thanh Chu cứu chính là người ở phe bên kia. Hướng Nhàn quay đầu lại nhìn hắn với ánh mắt khó hiểu, vết máu trên mặt khiến cậu ta trở nên rất dữ tợn: "Con mẹ nó Phó Thanh Chu, rốt cuộc mày cùng phe với ai vậy!?"

Thấy cậu ta vẫn còn muốn đánh Lý Bác Văn, Phó Thanh Chu túm lấy người cậu đè xuống rồi thấp giọng nói: "Mày định đánh chết cậu ta à?"

Hướng Nhàn đẩy hắn ra: "Mẹ, ông đây biết rõ là ông đây muốn làm gì!"

Phó Thanh Chu cũng lao vào đánh nhau, nhân tiện giúp Hướng Nhàn đánh mấy tên nhưng trên thực tế là hắn đang kéo bọn họ ra. Không muốn đám người trẻ tuổi này đánh nhau rồi gây ra những thương tích nghiêm trọng.

Trong phòng chỉ có ánh đèn lờ mờ, nhiều lần Phó Thanh Chu suýt chút nữa nhận nhầm người. Tiếng nhạc càng ngày càng ầm ĩ, không biết là ai động vào microphone khiến âm thanh chói tai vang lên.

Lý Bác Văn thật sự không biết đánh nhau nên gần như đã bị Hướng Nhàn chèn ép rồi đánh. Phó Thanh Chu thấy thế thì chỉ trà trộn vào trong đám hỗn loạn đó rồi thỉnh thoảng sẽ giúp cậu đỡ vài cái trong lúc Hướng Nhàn lơ đãng.

"Giang Tiêu đâu rồi?" Nhân lúc hỗn loạn hắn túm lấy Lý Bác Văn hỏi rồi quay đầu tìm bóng dáng của anh ở trong phòng nhưng do đèn quá tối nên không thể nhận ra ai với ai.

"Có đánh chết tao thì tao cũng sẽ không bán đứng anh em đâu!" Lý Bác Văn nói ra những lời rất chính nghĩa khiến cho Phó Thanh Chu suýt nữa đã đá cậu ra ngoài bằng một cước.

Sau khi đi vệ sinh xong Giang Tiêu ngâm nga giai điệu nhẹ nhàng rồi chậm rãi lau khô tay bằng khăn giấy. Anh chuẩn bị cùng bạn bè tương lai của Phó Thanh Chu ăn một bữa cơm thịnh soạn để sau này bọn họ còn giúp mình theo đuổi hắn. Kết quả là khi anh đẩy cửa ra, cảnh tượng hỗn loạn bên trong làm cho anh suýt nữa không thể thở được.

"Có chuyện gì vậy?!" Anh vừa dứt lời thì một cây gậy đã bay vυ"t qua mặt anh sau đó đập vào tường.

Giang Tiêu đánh trả theo bản năng, anh nghe thấy giọng Lý Bác Văn gào khóc thảm thiết trong tiếng nhạc ồn ào với tiếng mắng chửi: "Cứu mạng! Cái đệt đừng đánh nữa!"

Ánh đèn trong phòng lúc sáng lúc tối, những màu sắc sặc sỡ của ánh đèn cứ nhấp nháy liên tục khiến mắt Giang Tiêu đau nhức. Nhiều người đánh nhau ở cùng một chỗ, khó khăn lắm anh mới nhìn thấy rõ Lý Bác Văn đang bị một người chặn ở góc tường gần ghế. Anh không nghĩ gì nhiều mà đưa tay lên tắt đèn trong phòng.

Cả căn phòng bỗng trở nên tối hơn, bên trong vang lên những tiếng mắng chửi liên tiếp.

Giang Tiêu nhân cơ hội này đá văng người bên cạnh bằng một cước rồi giẫm lên bàn tiến thẳng đến chỗ Lý Bác Văn. Anh tung một cước lên không trung, tàn nhẫn đá vào lưng của đối phương một cái.

Thức ăn trên bàn rơi đầy đất, Giang Tiêu nhìn đến mức đau cả mắt. Anh túm lấy tay Lý Bác Văn, định kéo cậu đứng dậy nhưng tên nhóc này nặng giống như người chết nên nhất thời anh không thể kéo cậu lên.

Mấy người ở bên cạnh lao đến với khí thế hung hăng, Giang Tiêu không còn cách nào nên đành túm chặt lấy cổ của tên xui xẻo bị anh đá lúc nãy, anh định lấy hắn làm cái khiên thịt cho mình.

Phó Thanh Chu đang cố hết sức để che chắn cho Lý Bác Văn thì bị đá vào người từ phía sau một cách bất ngờ, hắn đau đến mức phải hít vào một ngụm khí lạnh.

Nhưng vì nghĩ đến việc đối phương chỉ là một thằng nhóc con nên hắn không dám thật sự đánh nhau với anh, hắn giả bộ bất tỉnh rồi định rời đi.

Ai ngờ hắn còn chưa đi được một bước nào thì cổ đã bất ngờ bị siết chặt lại. Tấm lưng rắn chắc của hắn chạm vào ngực của đối phương, hơi thở ấm áp cứ liên tục thổi vào vành tai hắn làm hắn nổi cả da gà.

Phó Thanh Chu cố gắng khóa cổ tay đối phương lại, nhấc chân mình đặt lên chân đối phương rồi đẩy người khiến anh ngã lên miếng đệm ghế đàn hồi. Cánh tay đang siết chặt hắn tạm thời buông lỏng nhưng khi hắn vừa muốn đứng dậy thì cánh tay ấy lại hung hăng ôm chặt lấy hắn.

Vì thời tiết rất nóng bức nên Phó Thanh Chu chỉ mặc áo ba lỗ màu đen. Vừa rồi quần áo còn bị kéo loạn xạ, khi tay đối phương chạm vào người hắn lại vô tình trượt vào trong áo ba lỗ. Làn da mỏng chạm vào nhau mang theo sự nóng bức làm cho người vốn không có ý định đánh nhau là hắn mất đi sự tự chủ, còn chưa kịp quay đầu mà hắn đã thúc khuỷu tay nện vào cằm anh một cái.

Giang Tiêu bất ngờ nên không kịp đề phòng, anh bị thúc vào cằm một cú khiến mùi máu tươi sộc vào khoang miệng. Mục đích của anh chỉ là muốn giữ người kia lại nhưng không ngờ ở tuổi này mà thằng nhóc ấy lại có sức mạnh lớn như thế. Anh bỗng chốc trở nên tức giận.

Khi thấy đối phương muốn đứng dậy, vì không kịp giơ tay ra nên Giang Tiêu nhấc chân quấn lấy thắt lưng của hắn rồi lôi hắn về phía sau chiếc ghế. Anh còn rất thâm hiểm để cho đối phương làm đệm thịt cho mình, một tay khéo léo khống chế cổ tay của đối phương, hung hăng ấn mặt hắn xuống đất.

Bị ngã đè lên như vậy, trong dạ dày Phó Thanh Chu vốn chưa có gì bỗng sôi lên sùng sục. Hắn không biết trên mặt đất là món gì, chỉ cảm thấy mùi dầu ăn và máu tươi trộn lẫn vào nhau suýt chút nữa đã khiến hắn nôn ra.

Trong ánh đèn lờ mờ, cằm Giang Tiêu bị đánh đến mức trở nên đau nhức. Anh học theo câu chửi tục của Phó Thanh Chu, tức giận gào lên: "Ông đây sẽ chơi chết mày!"

Phó Thanh Chu vốn không muốn đánh nhau nhưng có lẽ là do đòn đánh đau đớn của anh và câu chửi tục kiêu ngạo này đã thách thức giới hạn của hắn. Hoặc cũng có thể là do hắn bị hormone trong cơ thể cậu trai trẻ này ảnh hưởng nên hắn không thể kiềm chế được sự tức giận. Hắn bỗng nhiên dùng lực ở cổ tay để thoát khỏi sự khống chế của anh sau đó mạnh mẽ xoay người, hung hăng dùng đầu gối thúc vào bụng anh.

Giang Tiêu không kịp đề phòng, anh suýt nữa phun cả dạ dày bên trong ra. Đầu gối đang giữ trên eo của đối phương bỗng chốc mất hết sức lực, hắn ngã đè lên người anh.

Cây gậy trong tay Phó Thanh Chu bỗng chuyển hướng, hắn hung hăng nện vào vai đối phương một cái. Hắn không biết trong tay hắn là dầu ăn hay máu, hắn vừa quơ tay thì bỗng túm được tóc đối phương.

Tóc anh mềm mại một cách bất ngờ.

Nhân lúc đối phương còn đang choáng váng, hắn kéo anh đứng dậy, đập đầu anh vào thành ghế rồi cúi đầu thì thầm vào tai anh. Giọng nói của hắn lạnh lùng tàn nhẫn: "Thằng ranh con, mày định chơi ai cơ?"

Trước mắt Giang Tiêu bỗng tối sầm vì cú đập này, tay anh sờ loạn xạ lên ghế. Bỗng nhiên chân anh bất ngờ dùng lực kẹp lấy thắt lưng đối phương, anh hung hăng đập vào đầu hắn một cái rồi đè bả vai hắn lên ghế, anh nhếch miệng cười nói: "Chơi mày!"

Hai người bất phân thắng bại, lửa giận trong lòng càng lúc càng lớn. Ai cũng không nương tay, họ không quan tâm phải đánh như thế nào, hai người cứ lăn lộn trên nền đất.

Loảng xoảng!

Giang Tiêu bị đạp tới trước chân bàn, món canh đặc sệt đổ đầy lên người anh. Ngay sau đó có một bàn tay trực tiếp túm tóc anh rồi nhấc lên.

Giang Tiêu ghét nhất là bị người khác chạm vào tóc, anh sờ thấy hộp cơm trên mặt đất thì lập tức đập nó vào đầu đối phương, nhân cơ hội này đè hắn ở phía dưới.

Phó Thanh Chu suýt nữa là nôn ra, ánh mắt hắn trở nên dữ dằn hơn, sức lực trên tay cũng tăng lên, bắt đối phương phải ngẩng đầu.

Nhưng đại khái là hắn vẫn chưa thể khống chế sức mạnh của cơ thể này nên vẫn túm tóc anh rất mạnh. Hai người bị bất ngờ, mặt đối mặt, hơi thở nóng rực đan vào nhau, chóp mũi cũng suýt chút nữa là tiếp xúc.

Bàn tay đang nắm chặt tóc anh của Phó Thanh Chu vô thức siết chặt, Giang Tiêu đau đến mức rên lên một tiếng, tay kia tức giận bóp cổ đối phương, muốn đẩy đối phương ra.

Lạch cạch!

Có người bật đèn chính lên: "Đừng đánh nữa! Chúng tôi sẽ báo cảnh sát nếu các anh đánh tiếp!"

Dưới ánh đèn chói mắt, Phó Thanh Chu rốt cuộc cũng thấy rõ thằng ranh con đang đánh nhau với mình trông như thế nào. Đôi chân dài của hắn bị anh đè ở dưới, một tay anh bóp cổ hắn. Tay kia của anh vẫn đang cầm hộp cơm vừa rồi ấn vào đầu hắn, mái tóc xoăn màu nâu đan xen với khe hở trên ngón tay anh. Trên khuôn mặt đẹp trai của hắn là sự bực bội, hắn nhắm mắt lại vì ánh đèn quá chói, khó khăn lắm mới mở được mí mắt ra nhìn chằm chằm vào anh.

Cây gậy trong tay Phó Thanh Chu đột nhiên dừng lại giữa không trung.

Là Giang Tiêu!?

Vẻ mặt khó chịu của Giang Tiêu trở nên cứng ngắc.

Trên tóc người vừa rồi liều mạng ẩu đả với anh đầy lá rau. Đầu gối hắn vẫn đang chống vào bụng dưới của anh, dường như cả người anh đang ở trên người đối phương, anh cúi đầu nhìn hắn chằm chằm như là muốn lấy mạng của hắn.

Nhất là cái tay đang túm tóc hắn của anh và cái gậy trong hắn đang giơ lên giữa không trung giống như chuẩn bị nện xuống càng chứng minh sự thật này. Nhưng mà cho dù có đánh chết anh thì người này vẫn là Phó Thanh Chu mà!

Con ngươi của Giang Tiêu khẽ động đậy, tay cầm gậy của Phó Thanh Chu dần trở nên run rẩy.

Hai người bị đối phương đánh đến mức mặt mũi bầm dập, họ im lặng nhìn nhau. Trong lòng họ như có sóng to gió lớn, núi lở đất nứt. Tình cảnh này đặc biệt hợp với bài《Love Overcomes Everything》đang phát.

Tạm dịch: Love Overcomes Everything = Tình yêu vượt qua tất cả. Một bài hát của Tín Nhạc Đoàn.

Lần đầu gặp gỡ lãng mạn trong tưởng tượng của Phó Thanh Chu tan thành mây khói trong nháy mắt.

Đôi lời của tác giả:

Vì chương này có chút thay đổi nên mình đăng lại.