Chương 5

Cú ngã này của Giang Học Lâm rất nghiêm trọng, sau khi chụp phim x- quang xong thì Giang Tiêu lập tức làm thủ tục nhập viện cho ông cụ, đợi bận rộn xong xuôi thì đã là gần nửa đêm rồi.

Giang Tiêu tranh thủ thời gian đi ra ngoài hành lang gọi điện thoại cho ba anh - Giang Lỗi.

Qua hơn nửa tiếng thì đối phương mới vội vội vàng vàng đến.

Năm nay Giang Lỗi hơn bốn mươi tuổi nhưng vì được thừa hưởng gen di truyền tốt nhà họ Giang nên trông trẻ trung hơn so với tuổi, nhìn thì thấy cũng không hơn đầu ba mươi, mặt mày trông giống Giang Học Lâm đến sáu bảy phần, lúc này ông vẫn mặc bộ âu phục trên người còn chưa kịp cởi.

"Ba, sao ba không gọi điện cho con?" Giang Lỗi cầm tấm phim chụp X- quang bên cạnh lên xem, dưới ánh đèn trắng của bệnh viện, có thể thấy rõ sự lo lắng và mệt mỏi trong mắt ông.

"Cũng không phải chuyện to tát gì." Có lẽ Giang Học Lâm cảm thấy mình gieo thêm phiền phức cho con trai, ông cụ xụ mặt xuống xua tay: "Công việc quan trọng hơn."

"Công việc làm sao quan trọng bằng sức khỏe của ba được cơ chứ." Giang Lỗi thở dài, quay đầu nhìn thấy Giang Tiêu ở trong góc thì giọng điệu cố gắng ôn hoà cứng nhắc nói: "Nếu không phải Tiêu Tiêu gọi điện cho con thì con còn chẳng biết."

Tình cảm mà Giang Tiêu dành cho ba mình thực sự có hơi phức tạp, nhưng suy cho cùng anh cũng không phải là thằng nhóc lỗ mãng mười bảy mười tám tuổi vừa nói không được ba câu đã cãi nhau động tay với Giang Lỗi, kiếp trước anh cũng sống đến độ tuổi của ba nên ít nhiều cũng thông cảm với sự bất đắc dĩ của Giang Lỗi.

Nhưng thông cảm không có nghĩa là tha thứ.

Anh muốn gặp ba mình nhưng bây giờ khi thật sự gặp được người rồi lại không biết nên nói gì, anh dựa lên tường cụp mắt nhìn hộp thuốc trên tủ.

"Tiêu Tiêu, ngày mai con còn phải đi học, ba ở đây chăm sóc ông nội là được rồi, con mau về đi." Giang Lỗi vừa nói xong thì chuông điện thoại lại reo lên: "Ba đi nghe điện thoại đã."

"Haiz, giám đốc Sở, về chuyện này thì……" Giang Lỗi ở trong phòng bệnh nói chưa được hai câu đã đẩy cửa đi ra ngoài Giang Tiêu cau mày.

Giang Học Lâm đuổi anh về ngủ, anh lắc đầu ngồi trên ghế bất động.

Không biết cuộc điện thoại này của Giang Lỗi kéo dài bao lâu, cả ngày nay Giang Tiêu bận bịu chân tay, anh dựa vào lưng ghế nhắm mắt ngủ thϊếp đi.

m thanh ồn ào náo động đâm xuyên qua phá vỡ giấc mơ kì lạ, anh mê man mở mắt thì nghe thấy tiếng ồn ào sốt sắng đi ngoài hành lang.

"Gọi bảo vệ đến đây!"

"Chốt cứu hoả!"

"Bình chữa cháy, bình chữa cháy đến đây! Mau lên!"

"Gọi 119 đi!"

Giang Học Lâm không hề bị âm thanh náo động đánh thức vẫn còn đang ngủ, người thân chăm bệnh của bệnh nhân ở bên cạnh đứng dậy đẩy cửa ra xem, Giang Tiêu liếc mắt nhìn chiếc áo vest trên người rồi tiện tay đặt sang bên cạnh, đi ra ngoài thăm dò.

Ở chỗ quầy tiếp tân còn đang bốc khói, các y tá đều loạn hết cả lên, một người trung niên mặc áo khoác màu vàng đất bị bác sĩ đeo kính trẻ tuổi ấn trên mặt đất, người trung niên kia gào khóc đau xé ruột xé gan nhưng ánh mắt của bác sĩ đang ấn người đó lại lạnh tanh, quay đầu nói với y tá trưởng: "Báo cảnh sát đi."

Không bao lâu thì cảnh sát vội vội vàng vàng đến dẫn người đi, mấy y tá nhìn đống hồ sơ đăng ký bị cháy rụi vừa nhặt vừa khóc thút thít, còn có y tá đang trấn an bệnh nhân và người nhà bị đánh thức.

Giang Tiêu nhìn thời gian hiển thị trên hành lang, mới là sáng sớm bốn giờ ba mươi hai phút, Giang Lỗi xách phích nước nóng quay lại đẩy anh vào trong phòng bệnh: "Có người muốn phóng hoả bị y tá bắt gặp, giống như bị điên vậy……… Đêm qua ba thấy con ngủ rồi nên không gọi con, ngủ thêm chút nữa đi rồi dậy đi học, đợi trời sáng ba sẽ đi tìm nhân viên chăm sóc, ba cũng bảo mẹ con đến giúp luôn, về chuyện lần này của ông con không cần lo lắng."

Giang Tiêu mặt không có biểu cảm gì nhìn ông chằm chằm, giọng nói không khỏi nghẹn ngào: "Mẹ con chết vào mười năm trước rồi."

Ông bất chợt bị lời nói này của anh làm cho nghẹn lại, sự hổ thẹn né tránh trên mặt ba khiến lòng Giang Tiêu cảm thấy hụt hẫng nhưng anh cũng không nói gì thêm nữa mà quay người đi đến giường bệnh, trong phút chốc anh quay người đi thì có người đi vào từ cửa phòng bệnh, có vẽ Giang Tiêu cảm nhận được mà quay đầu lại nhưng chỉ nhìn thấy người thân của anh trai ở giường bên.

Quầy tiếp tân là một đống bừa bộn, y tá khó khăn lắm mới nhặt được một xấp hồ sơ từ dưới gầm tủ lên thì thấy có người đang đứng ở quầy: "Chào cậu, xin hỏi có chuyện gì sao?"

"Chào chị." Phó Thanh Chu khách sáo gật đầu với cô: "Tôi muốn kiểm tra xem hôm qua là ai đã đưa tôi đến bệnh viện, tôi tên Phó Thanh Chu."

Y tá mặt mày ủ ê tìm cả bàn đầy tài liệu một lúc rất lâu rồi xin lỗi, nói: "Thật ngại quá, vừa mới có người gây rối ở bệnh viện nên rất nhiều hồ sơ đăng ký hôm qua đã bị cháy rụi còn máy tính thì hiện tại vẫn chưa sửa xong, cậu có vội lắm không?"

"Không vội." Phó Thanh Chu thấy cô đang rối ren thì cũng không tiện hỏi tiếp: "Mấy ngày nữa tôi lại đến."

Cô y tá như được miễn tội chết.

Phó Thanh Chu quay lại phòng bệnh thiếu nhi, khuôn mặt nhỏ vàng vọt của Phó Trí vùi trên giường, yếu ớt nhìn hắn: "Anh ơi, có phải là tốn nhiều tiền lắm không ạ?"

Nếu biết trước thì nó đã không ăn nhiều thịt như thế rồi.

"Không nhiều." Phó Thanh Chu nói.

"Anh ơi, em bị bệnh gì thế? Có chữa khỏi được không?" Phó Trí thấy nét mặt nghiêm túc của hắn lại càng sợ hơn.

Phó Thanh Chu ngẩng đầu lên nhìn bình Glucozơ vẫn còn hơn một nửa: "Viêm dạ dày cấp tính, ăn hỏng hết dạ dày rồi."

Đồ ở quầy hàng không được vệ sinh cho lắm mà trông Phó Trí cũng không giống với đứa trẻ có sức khoẻ tốt, là do hắn không suy nghĩ thấu đáo.

Phó Trí có vẻ đã nghe hiểu, nó cẩn thận nhìn hắn một lúc lâu, lúng ta lúng túng nói: "Anh, em xin lỗi."

Dù cho Phó Thanh Chu có cứng rắn thế nào thì nhìn thấy dáng vẻ này của thằng bé cũng cảm thấy không dễ chịu: "Không trách em, ngủ một giấc đi, tối anh đến đón em."

Phó Trí ngoan ngoãn gật đầu: "Anh ơi, anh phải đi học sao?"

"Ngày mai mới đi, hôm nay anh có việc rồi." Phó Thanh Chu trả lời.

——

Buổi sáng sáu giờ bốn mươi phút đa số những người trong phòng bệnh đều dậy hết rồi, Giang Tiêu dùng nước lạnh rửa mặt mới miễn cưỡng tỉnh táo lại, mặc đồng học sinh lên rồi ngó đầu ra khỏi nhà vệ sinh nói với Giang Học Lâm: "Ông nội, buổi chiều tan học cháu lại tới."

"Cháu không lên lớp tự học buổi tối hả?" Đến ông già còn biết đến lớp tự học buổi tối, ông rất không tán đồng mà cau mày: "Ba cháu mời nhân viên chăm sóc rồi, không cần đến cháu đâu!"

"Cháu học ngoại trú, buổi tối có hai tiết tự học, mà thực ra học ở đâu cũng như nhau cả thôi ông." Giang Tiêu xách cặp sách lên, nghiêng người nghiêm túc nói với Giang Học Lâm bên cạnh: "Ông nội, có chuyện gì nhớ gọi điện cho cháu đấy."

"Ôi dào, mau đi đi." Giang Học Lâm vỗ đầu anh một cái, trông có vẻ rất hài lòng: "Thằng cháu này."

Ông anh khen mà giống như mắng người ta vậy, Giang Tiêu cười cong mắt ra khỏi cửa rồi vẫn nghe thấy anh trai chăm bệnh giường bên khen tóc xoăn thật đáng yêu.(AbilenexTYT)

Anh nhìn chằm chằm bản thân ở trong gương thang máy hồi lâu rồi quyết định có thời gian sẽ đi cắt tóc đầu đinh.

Anh vội vã rồi cuối cùng vẫn bắt kịp tiết đọc sách buổi sáng tiết thứ hai, Lý Bác Văn bên cạnh liếc mắt nhìn anh: "Giang Nhi à, tối qua lại đi chơi điện tử cả đêm phải không?"

Lư Phượng đang cầm quyển sách ngữ văn cuộn lại đi quanh lớp, Giang Tiêu ngồi thẳng tắp lưng, anh nhìn trên bảng viết ôn trước bài ⟨⟨Thục Đạo Nan⟩⟩ rồi mở sách giáo khoa ra bắt đầu đọc: "Y hu hy! Nguy hồ cao tai! Thục đạo chi nan—------ học sinh chuyển trường đến lớp chúng ta đâu?"

"Học sinh chuyển trường cái gì chứ" Lý Bác Văn hơi ngốc, vừa đúng lúc Lư Phượng đi qua nên cậu ta lại hắng giọng đọc: "Nan ư thướng thanh thiên. Tàm Tùng cập Ngưưuuuu Ngư gì cơ?"

Trích đoạn ⟨⟨Thục Đạo Nan⟩⟩ trong truyện:

Dịch thơ:

Y hu hy

Nguy hồ cao tai

Thục đạo chi nan, nan ư thướng thanh thiên

Tàm Tùng cập Ngư Phù

Khai quốc hà mang nhiên

Tạm dịch nghĩa:

Ôi chao ôi

Gập ghềnh khó khăn biết bao

Đường đến nước Thục gian nan, khó hơn cả lên trời

Vua Tàm Tùng và Ngư Phù

Lập quốc ở nơi xa xôi biết bao.

"Ngư Phù." Giang Tiêu cau mày đưa mắt quét quanh lớp học một vòng nhưng không thấy bóng dáng Phó Thanh Chu đâu, trong lòng anh cảm thấy hơi mất mát.

Trên đường đến trường anh đã rất kích động, trong đầu tưởng tượng ra đủ kiểu tình huống lúc bắt chuyện kết bạn với đối phương, nào ngờ người ta còn chẳng đến.

Vết thương vẫn chưa khỏi sao?

Hay là phải đợi đến tiết đầu buổi học đầu tiên?

Giờ ra chơi mới đến à? Hay là trước giờ học buổi chiều?

Giang Tiêu lo lắng cho cơ thể của Phó Thanh Chu lại vừa lo lắng bản thân thay đổi quỹ đạo vốn có dẫn đến việc Phó Thanh Chu không thể đến lớp tám năm hai.

Tiết đọc sách buổi sáng đầu tiên mà tâm anh treo ngược cành cây, từ đầu tới cuối chỉ nhớ được được mỗi tiếng than dài thở ngắn mà đến chữ thở dài* viết thế nào anh còn chả biết.

*嚱 /xì/ từ tượng thanh mang ý nghĩa thở dài.

Người mà Giang Tiêu luôn luôn nghĩ đến* đang đứng trước cổng nhà anh nhấn chuông.

*Câu gốc là "tâm tâm niệm niệm", ý là "khắc cốt ghi tâm".

Trong nhật ký của Giang Tiêu có nhắc đến địa chỉ của căn nhà này, khoảng thời gian mà Phó Thanh Chu trở về thật không khéo, nếu như nói hôm qua Giang Tiêu thôi học thì chắc hôm nay vẫn còn ở đây chứ chưa kịp đi đến phía nam.

Vậy mà hắn ấn chuông cửa rất lâu nhưng vẫn như cũ không có ai trả lời.

Trái tìm Phó Thanh Chu hơi khó chịu.

Đến muộn mất rồi sao?

Thực sự đến tìm người như vậy rất đột ngột, Phó Thanh Chu nghĩ cái cớ cả một đêm vậy mà bây giờ lại không thấy người đâu, mấy cái cớ kia cũng đều không có đất dụng võ.

"Người anh em à, cậu tìm đến đúng nhà chứ?" Một người trẻ tuổi khoảng tầm đầu hai mươi xách một chiếc túi da rắn đi ra từ căn hộ đối diện.

"À, tôi tìm Giang Tiêu." Phó Thanh Chu gật đầu: "Cậu biết bây giờ cậu ấy đang ở đâu không?"

Hình như cửa đối diện đang tu sửa lại, thanh niên lại khom lưng xách hai túi rác ra ngoài, nghe vậy thì nói: "Chắc là cậu ta đang đi học rồi, buổi sáng tôi đi bộ ở cổng trường trung học số 7 vẫn còn thấy cậu ta đang chạy vào trong trường mà."

Ngày sau đó Phó Thanh Chu thở phào nhẹ nhõm rồi gật đầu với đối phương: "Cảm ơn nhé, cậu thanh niên."

Người thanh niên đối diện đang xách bao rác sững sờ một hồi, còn chưa kịp cậu ta phản ứng lại thì Phó Thanh Chu đã đi vào trong thang máy rồi.

"Cậu ta gọi mình là cậu thanh niên—----" Thanh niên kia dở khóc dở cười nói với người trong cửa: "học sinh cấp ba bây giờ đều như ông cụ non thế sao?"

"Là rất già mới phải." Người bên trong cửa đưa một túi rác ra: "Mau dọn dẹp đi, dọn xong còn về nhà ngủ."

Phó Thanh Chu đến trường học tìm người nhưng đến cổng trường lại bị bác bảo vệ của phòng cảnh vụ ngăn lại, bác cảnh giác nhìn hắn chằm chằm nói với hắn cần phải có thẻ học sinh.

Hắn vẫn mặc chiếc áo ba lỗ và quần đùi hoa hôm qua, đi đôi dép tông, mái tóc dài che kín mắt, Phó Thanh Chu nhìn chằm chằm hình ảnh phản chiếu trên sổ phòng cảnh vụ, đôi lông mày nhíu chặt lại.

Đây là phong cách của tên đầu đường xó chợ nào đây.

Phó Thanh Chu quay về lấy thẻ học sinh và trong lúc ở đó đợi tan học buổi trưa thì cân nhắc một hồi, cuối cùng vẫn quyết định không thể mạo hiểm, trước tiên cứ để người ta ngồi xuống rồi mới nói sau.

Giang Tiêu tâm trạng thấp thỏm đợi cả buổi sáng nhưng không đợi được Phó Thanh Chu, buổi trưa lại bị Lý Bác Văn kéo ra ngoài ăn cơm, trong đội bóng rổ của Lý Bác Văn có mấy người cũng tham gia nên náo nhiệt hơn hẳn, bảy tám tốp trai trẻ túm tụm lại với nhau đùa nghịch ầm ĩ khiến Giang Tiêu đau cả lỗ tai.

"Giang Nhỉ, hôm nay mày làm sao thế, cứ như mất hồn lạc vía ở đâu ấy." Mấy anh em Lý Bác Văn quàng tay qua vai anh rồi cái tay ác ý kéo tóc anh.

"Đừng có kéo." Giang Tiêu hất tay cậu tay ra: "Tao muốn tìm một người."

"Tìm ai thế? Chỉ cần là mấy người anh em trường trung học số 7 thì đều có thể lôi ra cho mày." Một tên vóc dáng cao lớn, cạo trọc đầu gào lên: "Anh em của Lý Tử thì cũng chính là anh em của bọn này, mày cứ việc nói."

Mấy người bên cạnh anh cũng nhao nhao hùa theo.

"Cậu ấy—----" Giang Tiêu thay đổi ý định, sau này Phó Thanh Chu muốn tham gia nhập đội bóng rổ, anh vẫn không nên nhúng tay vào việc của quỹ đạo vốn có thì hơn, trước hết thì cứ kết giao quan hệ tốt với thành viên của đội Phó Thanh Chu để sau này còn có lý do đi tìm Phó Thanh Chu. "Thôi, để tao tự đi tìm thì hơn, cảm ơn tụi mày, hôm nay tao mời nên mọi người cứ ăn uống thoải mái đi."

Mặc dù có thói quen keo kiệt nên rất đau lòng nhưng đây cũng coi như là "cộng sự" của Phó Thanh Chu, anh lấy mấy tờ tiền giấy từ trong ví ra đưa cho Lý Bác Văn bên cạnh, cười nói: "Để Lý Tử tìm chỗ đi."

"Oke luôn, hai tiếng giờ nghỉ trưa nhá!" Lý Bác Văn không hề khách sáo nhận lấy, rêu rao nói: "Đi đi đi! Anh Giang đãi khách!"

"Anh Giang phóng khoáng!"

"Sau này anh Giang có chuyện gì thì cứ nói nhá! Tìm người trong phút mốt là xong!"

Một đám người ồn ào náo nhiệt vô cùng hăng hái, Giang Tiêu bị bọn họ vây ở giữa, mái tóc xoăn của anh có màu nâu hạt dẻ, lúc cười lên đôi mắt sẽ hơi cụp xuống trông vô cùng trong trẻo và có hồn, cả người sạch sẽ rạng ngời dưới ánh mặt trời đến nỗi vô thực.

Phó Thanh Chu đang đợi người ở con đường phía đối diện: "..."

Cuộc sống khó khăn, trầm mặc quái gở, nấm nhỏ vô cùng đáng thương?