Chương 3

(Lúc này Phó Thanh Chu chưa xuyên về nên xưng hô sẽ khác.)



Dựa theo lời kể lại của Lý Bác Văn và thêm cả trí tưởng tượng muôn màu muôn vẻ mang tính chủ quan của Giang Tiêu thì Phó Thanh Chu năm mười tám tuổi là người vừa có tài vừa có đức, hoạt bát cởi mở, có niềm đam mê với bóng rổ, lấy việc giúp đỡ mọi người làm niềm vui, đoàn kết với bạn bè, là một mặt trời nhỏ sạch sẽ và ấm áp.

Còn chưa kể anh đã ở chung với giám đốc Phó mười năm trời, trong kí ức của Giang Tiêu thì Phó Thanh Chu có tính cách trầm ổn, chăm chỉ làm việc và rất thành thạo, là đại diện tiêu biểu cho những lớp thanh niên trẻ thường được đăng trên các trang tạp chí tin tức.

Bất kể là cái nào thì đều rất khó để Giang Tiêu có thể liên hệ được với tên côn đồ mặc áo ba lỗ đen quần đùi hoa, nuôi mái tóc dài không đàng hoàng đang nhét tờ bài thi được không điểm vào trong miệng người khác trước mắt anh này.

Giang Tiêu lùi về sau một bước, anh không định tham gia vào trận ẩu đả của đám lưu manh, xin lỗi nói: "Thật ngại quá, chắc là tôi nhận nhầm người rồi."

Tên áo ba lỗ đen ngậm thuốc lá sắc mặt không mấy thiện lành nhìn anh chằm chằm: "Mày tìm tao có việc gì?"

Giang Tiêu kinh ngạc nhìn hắn, không đợi cơn sóng kinh hãi cuộn trào trong lòng anh kịp dâng lên thì tên tóc đỏ đeo dây chuyền vàng lớn vừa bị bắt nạt kia không biết tìm ở đâu ra được viên gạch, hắn ta nhắm thẳng rồi đập vào trán Phó Thanh Chu.

Phó Thanh Chu đang nhìn Giang Tiêu chằm chằm nên né chậm mất nửa giây, bị viên gạch kia nện lên huyệt thái dương khiến ý thức hắn bị mơ hồ trong chốc lát.

"Phó Thanh Chu!" Giang Tiêu cũng không để tâm đến trận kinh ngạc kia của mình mà chạy đến muốn đưa tay đỡ lấy hắn.

Ai biết được động tác của Phó Thanh Chu nhanh nhẹn bắt lấy cánh tay anh dùng lực vặn về phía sau khiến cho cả người Giang Tiêu đều bị khống chế, tiếp đó hắn đưa chân sau lên đạp vào cằm tên tóc đỏ, gắt gỏng mắng chửi: "Tao đệch cụ mày!"

Giang Tiêu không kịp nghĩ đến xem cánh tay của mình có bị Phó Thanh Chu vặn cho trật khớp rồi hay không, vậy mà còn có ngày anh lại nghe được cụm từ gây sốc "Tao đệch cụ mày" từ trong miệng Phó Thanh Chu rồi bị Phó Thanh Chu đẩy vào tường.

Mắt thấy tên tóc đỏ đeo dây chuyền vàng lớn bò dậy muốn lén nhặt viên gạch lên nện thêm một phát nữa vào đầu Phó Thanh Chu, bỗng chốc Giang Tiêu cũng chẳng quan tâm đến cơn đau nơi cánh tay mình nữa, anh bước lên một bước đá bay viên gạch trong tay hắn ta.

Từ bé Giang Tiêu đã học tán thủ, mặc dù học được cũng chỉ tàm tạm nhưng tư thế của anh lại rất chuẩn mẫu, bày ra tư thế xoay tròn cước chân bay lên đá cằm này như đã rất quen chân quen tay, rất có khả năng doạ người.

Tên tóc hồng giơ một tay ngốc ngay tại chỗ, đến cả Phó Thanh Chu cũng sững sờ.

"Tội cố ý gây thương tích." Giang Tiêu nhìn tên tóc đỏ, anh dùng một ngón tay còn tốt khác chỉ lên vết máu trên đầu Phó Thanh Chu: "Sẽ bị phạt tù dưới ba năm, gọi cảnh sát đi."

Tên tóc đỏ hoảng hốt lùi về sau, Phó Thanh Chu lạnh lùng nhìn hắn ta một cái: "Cút."

Đối phương vội lăn bò ra đất rồi chạy mất.

Giang Tiêu ôm cánh tay ngoảnh đầu lại nhìn Phó Thanh Chu: "Giám đốc Phó, Phó Thanh Chu, cậu không sao chứ?"

Phó Thanh Chu nhăn mày, nhìn chằm chằm anh rồi chầm chậm chớp mắt, hắn loạng choạng tiến về phía trước một bước rồi ngã xuống đống gạch được xếp cạnh tường.

"Phó Thanh Chu!" Giang Tiêu đưa tay tóm lấy hắn.

Sau đó anh bị đè xuống loạng choạng quỳ trên đất.

Nặng quá.

Nặng hơn Phó Thanh Chu lúc ba mươi tám tuổi nhiều.

Bỗng nhiên sống mũi Giang Tiêu hơi cay.

Lên xe cứu hộ xong anh lo lắng nhìn thiếu niên đang hôn mê nằm trên cáng cứu thương: "Bác sĩ, cậu ấy không sao chứ? Miệng vết thương có sâu lắm không? Chân có vấn đề gì không?"

Bác sĩ đeo khẩu trang nói: "Miệng vết thương không sâu, có lẽ là hơi bị chấn động não một chút, đến bệnh viện làm kiểm tra xong lại nói tiếp. Chân không bị thương."

Giang Tiêu thở phào một hơi, anh thò đầu muốn nhìn đầu Phó Thanh Chu thì bị y tá bên cạnh ấn trở về: "Thành thật chút đi, cánh tay này của cậu không cần nữa phải không!"

"Lo lắng như vậy, đây là anh cậu à?" Có lẽ bác sĩ muốn anh thả lỏng một chút nên hỏi anh.

"Không phải đâu, cậu ấy là…" Giang Tiêu hơi ấp úng: "Bạn học, bạn cùng lớp ạ."

Ở trong tương lai.

Chính xác là ngày mai sẽ trở thành bạn cùng lớp.

Bác sĩ nói: "Trông thì thấy là đứa trẻ khá ngoan ngoãn đó, đừng học người ta đánh nhau đấy."

Một y tá khác trông tuổi tác không lớn cũng lặng lẽ chọc mái tóc xoăn của anh từ đằng sau, nhỏ tiếng thì thầm với một ý tá khác: "Chị Lý ơi, đáng yêu quá đi mất."

"Ế………" Giang Tiêu trầm mặc trong vài giây rồi thở dài một tiếng.

Bỏ đi, đáng yêu thì đáng yêu vậy.

Tuổi tác của anh sắp lớn gấp đôi người ta rồi, anh không so đo với trẻ con.

Sau khi đến bệnh viện chụp chiếu, lấy thuốc, làm thủ tục nhập viện xong thì y tá vừa đón anh đến tình cờ gặp anh, cô cười nói: "Cánh tay cậu vừa được nắn lại nên đừng có chạy ra ngoài đấy nhá."

"Cảm ơn, không sao đâu ạ." Giang Tiêu cười với cô.

Thực ra Phó Thanh Chu ra tay rất có chừng mực nên sau khi bác sĩ nắn chỉnh khớp lại cho thì anh chỉ cảm thấy hơi sưng chứ không đau lắm, trái lại thì Phó Thanh Chu mãi vẫn chưa tỉnh làm anh hơi sốt ruột.

"Nhìn phim chụp X- quang thì không có vấn đề gì." Bác sĩ điều trị chính cầm tấm phim chụp X- quang nói: "Đợi thêm lát nữa chắc là có thể tỉnh lại rồi, sau khi tỉnh lại có thể sẽ cảm thấy khó chịu buồn nôn, người nhà để ý nhé, ba ngày sau chụp lại X- quang xem sao, nếu không có vấn đề gì thì có thể xuất viện."

"Vâng, cảm ơn bác sĩ." Giang Tiêu cầm tấm chụp X- quang trở về phòng bệnh, Phó Thanh Chu vẫn y như cũ chưa tỉnh lại, tóc mái hơi dài kia của hắn không biết là được y tá tốt bụng nào dùng kẹp tóc ghim vén lên, trên chiếc kẹp tóc còn có bông hoa hướng dương nhỏ màu vàng.(AbilenexTYT)

Trông dễ thương một cách kỳ lạ.

Giang Tiêu ngồi bên giường thưởng thức Phó tổng phiên bản vị thành niên đang kẹp chiếc ghim cài tóc hoa hướng dương nhỏ, anh không nhịn nổi lấy điện thoại ra chụp hắn liên tiếp mấy tấm ảnh, trong lòng vui đến nỗi nở hoa*.



*Câu gốc là "乐得冒泡" nghĩa là vui đến sủi bọt theo ngôn ngữ mạng của Trung Quốc.

Cậu trai cool ngầu mặc áo ba lỗ đen quần đùi hoa kết hợp với hoa hướng dương nhỏ trông rất hoàn hảo.

Hắn ngủ rồi nhưng lại vẫn luôn cau mày, Giang Tiêu đưa tay dí xuống mấy nếp nhăn ở đầu lông mày hắn, sao tuổi nhỏ mà lại giống với lúc ba mươi tám tuổi thế cơ chứ, có cái gì mà phải ưu sầu vậy?

Có lẽ là bị khó chịu buồn nôn hoặc cũng có lẽ là gặp ác mộng khiến cho giấc ngủ của Phó Thanh Chu không quá yên ổn, hắn ở trên giường khua qua khua lại đầu chảy đầy mồ hôi lạnh.

Giang Tiêu gọi vào y tá đo nhiệt độ cơ thể xong cũng không thấy có vấn đề gì, anh chỉ đành trông coi bên giường rồi chờ đợi.

Giang Tiêu bắt lấy cái tay vừa mới hơi co giật của Phó Thanh Chu, nhỏ giọng nói: "Phó Thanh Chu, có phải cậu gặp ác mộng không? Không sao, "chú Giang" của "cháu" ở đây mà."

Anh bị chính trò đùa của bản thân làm cho vui vẻ rồi vươn tay giúp Phó Thanh Chu lau mồ hôi lạnh trên trán.

Không biết có phải là do tác dụng thần kì của "chú Giang" hay không mà bàn tay Phó Thanh Chu đang nắm lấy anh yên tâm hơn rất nhiều, một bàn tay khác của Giang Tiêu xoa đầu hắn, không biết ngủ quên mất từ lúc nào.

Vào lần đầu tiên Giang Tiêu gặp Phó Thanh Chu là ở văn phòng làm việc của Phó Thanh Chu.

Trong căn phòng rộng lớn trống trải vô cùng quạnh quẽ, xem ra là vừa mới tu sửa xong cách đây không lâu, người đàn ông mặc âu phục ngồi ở phía sau bàn làm việc đang cúi đầu xem văn kiện, đôi lông mày nhăn lại cứng ngắc trông hơi doạ người.

Giang Tiêu vốn đã căng thẳng lại càng căng thẳng hơn, anh cảm thấy bản thân sắp bất tỉnh nhân sự đến nơi rồi.

"Giám đốc Phó, đây là tài xế mới tuyển tên là Giang Tiêu, sau này anh ấy sẽ đón ngài đi làm và tan làm." Giọng của trợ lý rất nhẹ nhàng.

Phó Thanh Chu dời mắt khỏi văn kiện ngẩng đầu lên, đôi mắt sau tròng kính đánh giá Giang Tiêu một lượt rồi khách khí gật đầu với anh: "Ngài Giang, xin chào ngài."

Giang Tiêu vẫn luôn căng thẳng có chút thụ sủng nhược kinh, anh nở nụ cười vô cùng xán lạn: "Chào ngài, giám đốc Phó."

Hình như Phó Thanh Chu hơi sững lại một chút sau đó đưa tay tỏ ý bảo anh ngồi xuống ghế sô pha: "Mời ngồi."

"Vâng." Giang Tiêu ngồi ngay ngắn trên ghế sô pha.

Phó Thanh Chu tự mình đẩy chiếc xe lăn đi ra từ phía sau bàn làm việc, hắn trông thấy Giang Tiêu không kinh ngạc gì mới nói tiếp: "Ngài Giang, chân của tôi không tiện lắm nên có lẽ làm tài xế của tôi sẽ vất vả hơn so với những tài xế khác, anh có chịu được không?"

( Xưng hô khác với bảng vì lúc này mới vào ứng tuyển chưa có sự phân chia cấp trên cấp dưới.)

Nhìn hắn có vẻ hơi mệt, phía dưới mắt còn thấp thoáng thấy được quầng thâm mắt, lộ rõ trạng thái mệt mỏi, Giang Tiêu nhớ lại mức lương mà đối phương đề ra rồi ra sức gật đầu nói: "Có thể chịu được."

Phó Thanh Chu lại hỏi anh mấy câu hỏi đơn giản, Giang Tiêu lần lượt đáp từng câu một, cuối cùng giám đốc Phó đưa tay ra giọng nói thâm trầm trong văn phòng vang lên: "Ngài Giang, hy vọng hợp tác vui vẻ."

Giang Tiêu cũng khách khí bắt tay với bàn tay kia.

Bàn tay mảnh khảnh, lạnh ngắt giống như vừa mới đào từ trong đống đá viên ra.

Ngay sau đó điện thoại trên bàn Phó Thanh Chu vang lên.

Giang Tiêu bỗng giật mình tỉnh lại, chiếc điện thoại trong túi áo anh runh lên.

Thiếu niên Phó Thanh Chu nằm trên giường vẫn đang yên tĩnh ngủ say sưa, Giang Tiêu cẩn thận rút tay ra rồi cầm điện thoại đi ra ngoài hành lang bệnh viện.

Trên điện thoại hiện người gọi đến là "Ông Ngoại."

Bỗng nhiên tay Giang Tiêu hơi run.

Năm anh mười tám tuổi xảy ra quá nhiều chuyện, nào là thôi học, phóng khoáng chạy đến phía nam ăn chơi buông thả quên mình, nửa năm sau quay trở về Vu Thành mới biết ông nội đã mất rồi, mẹ kế và anh kế đã cuỗm tiền đi mất còn công ty ba anh thì bị phá sản nên ông nhảy lầu tự sát…….

Vốn tưởng rằng qua hai mươi năm trời anh đã quên mất rồi, e là khi sống lại lần nữa thì trong lòng anh cũng chỉ còn có mỗi Phó Thanh Chu, thực hiện giấc mộng viển vông không muốn tỉnh lại mà bản thân muốn thực hiện nhất.

"Alo, Tiêu Tiêu à." Giọng nói già nua của ông nội từ trong điện thoại truyền đến.

Anh còn tưởng cả đời này sẽ không còn cơ hội được nghe thấy giọng nói này nữa.

Bỗng chốc nước mắt Giang Tiêu không chịu khống chế mà từ trong hốc mắt tuôn ra, linh hồn hào hứng phấn khích cả ngày trời rầm rầm hạ xuống đúng nơi, giọng nói của người thân đã mất nhiều năm ở đầu bên kia điện thoại cuối cùng cũng khiến cho anh có cảm giác thực sự đã quay trở lại hai mươi năm về trước, vừa mở miệng mới phát hiện ra giọng mình còn mang theo cả giọng mũi: "Ông nội, là cháu đây."

"Ôi chao, Tiêu Tiêu à, làm sao thế? Có phải ba cháu lại mắng cháu rồi không? Đừng khóc nữa, ông nội gọi điện thoại mắng trả giúp cháu!"

"Không có, cháu không khóc, ba cháu cũng không mắng cháu." Giang Tiêu dựa vào tường cố gắng vuốt mặt, anh cảm thấy người ba mươi tám tuổi đầu mà còn khóc có hơi mất mặt rồi cười với người trong đầu điện bên kia nói: "Tại vì cháu vui quá, ông nội ơi, cháu vui lắm."

Giọng nói bên kia cũng theo đó mà vui vẻ trở lại: "Sao Tiêu Tiêu lại vui như thế, có chuyện gì hả? Kể cho ông với xem nào."

"Vâng." Trong mắt Giang Tiêu ngấn lệ nhưng giọng nói lại rất điềm tĩnh, anh cười nói: "Trước kia cháu thi được không điểm, bây giờ giáo viên cho cháu thi lại lần nữa, cực kỳ may mắn luôn ông ạ."

Ông nội ở bên kia cũng cười rộ lên: "Thế lần này cháu nhất định phải làm bài thi thật tốt vào nhé."

"Vâng, cháu sẽ cố gắng." Giang Tiêu sụt sịt mũi: "Ông nội, ông gọi điện cho cháu có chuyện gì sao?"

Anh nhớ mang máng là ông nội không hiểu rõ lắm về cách dùng điện thoại nên không dễ gì mà gọi điện cho anh.

Giọng nói bên kia hơi úp úp mở mở khiến cho trái tim Giang Tiêu trong chốc lát nảy lên: "Sao thế ạ? Có phải ông không cẩn thận bị ngã rồi không?"

Nghe người thân kể lại là năm đó chính vì không cẩn thận mà sau cú ngã đã ông đã ra đi ở bệnh viện.

"Không có gì không có gì cả, chỉ là hôm qua trời mưa nên hơi trơn, người già rồi nên đi lại cũng không vững ấy mà." Ông nội cười ha hả nói: "Ban đầu ông định gọi điện cho chú họ cháu, nó đang ở làng bên mà ông không cẩn thận ấn nhầm mất."

Ông nội sống ở dưới quê, mấy người con gái đều không ở bên cạnh mà đi khắp nơi làm ăn, tính khí ông cụ lại ương ngạnh, nhất định không chịu lên thành phố ở, ông còn thường xuyêu giấu giếm chuyện đau ốm, cú ngã năm đó rất nghiêm trọng nên sau này khi đến bệnh thì đã muộn mất rồi.

"Ông nội, ông đừng đi đâu cả, bây giờ cháu sẽ về." Giang Tiêu vừa nói vừa đi vào trong phòng bệnh.

Ngày mất của ông là vào mùa đông nhưng ông lại ngã rất sớm, từ đó về sau cơ thể của ông nội càng ngày càng yếu, anh không chắc chắn có phải là lần này hay không.

"Ôi không cần đâu không cần đâu, bây giờ ông không sao nữa rồi, ông muốn bảo chú họ cháu đưa cho ông thuốc trị cảm cúm." Ông vẫn đang ngăn cản.

"Lúc cháu về sẽ tiện mang cho ông luôn." Giang Tiêu lại nói với ông nội hai câu rồi mới ngắt máy.

Phó Thanh Chu nằm trên giường vẫn chưa có dấu hiệu sắp tỉnh lại, Giang Tiêu đứng ở cạnh giường một lúc đưa tay xoa đầu anh: "Phó Thanh Chu, tôi sẽ trở về sớm."

Nói xong lại đứng thêm vài giây xác nhận Phó Thanh Chu vẫn chưa tỉnh lại mới vội vã ra khỏi phòng bệnh, anh lại căn dặn y tá xong mới rời đi.

Nửa tiếng sau, người trên giường bệnh bắt đầu không ngừng đổ mồ hôi.

Người chăm sóc bên cạnh giường thấy vậy mới giúp hắn ấn chuông gọi y tá.

Y tá vội vàng chạy qua, trong âm thanh hỗn tạp của phòng bệnh người nằm trên giường nặng nề hét to: "Giang Tiêu—----"

Y tá và người chăm sóc bên cạnh đều bị giật mình.

Phó Thanh Chu bất chợt mở trừng mắt.