Chương 15

"Mẹ, nó đến đây làm gì thế?" Giang Hạo An bực dọc ném điện thoại.

"Hôm nay ba con đón sinh nhật mà." Chương Quyên dọn dẹp bát đũa trên bàn: "Ngược lại là con đấy, việc ở trong công ty làm thế nào rồi?"

"Thì là như vậy đó." Năm nay Giang Hạo An vừa tốt nghiệp đại học thì đã được sắp xếp đến làm việc ở công ty của Giang Lỗi, dù chức vị không nhỏ nhưng hắn lại không thích đi làm: "Tất cả đều biết con là ai nên cứ hết lượt người này đến người kia sáp lại, nhàm chán chết đi được."

Đương nhiên cũng có người bàn luận sau lưng hắn ta là tên con riêng không danh chính ngôn thuận bị hắn ta chỉnh đốn cho một trận, Giang Hạo An nghĩ lại thì lập tức thấy bực tức trong lòng.

Nếu như không có thằng con ruột Giang Tiêu này ở đây thì ai dám nói trước mặt hắn như vậy chứ.

"Con theo ba con làm việc chăm chỉ vào." Chương Quyên nói: "Em trai con tuổi còn nhỏ nên chưa hiểu chuyện, giúp ba con gánh vác nhiều hơn một phần để ông ấy cũng được thư thả chút, đừng mải làm việc vất vả như thế nữa."

"Ài, con biết rồi." Giang Hạo An nằm lên ghế sô pha: "Hôm nay là thứ bảy, mẹ có thể để cho con nghỉ ngơi được không, không dễ gì mới được nghỉ."

"Nghỉ cái gì mà nghỉ, đợi lát nữa đi cùng mẹ đến bệnh viện thăm ông nội, buổi tối cậu con và mấy cô dì còn có bạn bè của ba con đều đến đấy. Đặt bánh kem rồi chứ?"

"Con đặt rồi." Giang Hạo An ngáp một cái, lẩm bẩm nói: "Chúng ta có tận tâm thế nào cũng không bằng con trai ruột người ta nói một câu."

"Hạo An, con quên mẹ nói gì với con rồi à?" Chương Quyên nhìn cảnh cáo hắn ta một cái.

"Biết rồi biết rồi." Giang Hạo An nằm trên ghế sô pha xua xua tay.

Chương Quyên cầm đĩa trong tay nhìn lên lầu hai thấy hơi bất an.

Phòng sách tầng hai.

Giang Tiêu nghịch đồ trang trí nhỏ đặt trên bàn của Giang Lỗi, Giang Lỗi lấy một xấp tài liệu từ trong két sắt ra: "Những thứ này đều là do ba chuẩn bị cho con, bao gồm cả cổ phần của công ty. Đợi con qua sinh nhật mười tám tuổi thì phần kia của con và mẹ đều sẽ chuyển xuống dưới tên con."

Giang Tiêu đã biết từ lâu rồi. Kiếp trước sau khi Giang Lỗi tự sát thì số tiền và đủ loại bảo hiểm hay tài sản để lại cho anh đủ để anh không phải lo cơm ăn áo mặc cả đời.

Nhưng cũng chính vì vậy nên anh mới càng không thể nào chấp nhận sự thật rằng Giang Lỗi đã tự sát.

Ba anh đã sắp xếp ổn thoả hết tất cả đường lui cho anh vậy mà anh lại chiến tranh lạnh với Giang Lỗi rất nhiều năm, đến cả hình ảnh cuối cùng trong kí ức của anh cũng là cảnh hai ba con đang cãi nhau loạn cả lên.

"Dì con gả cho ba mười năm, không có công lao thì cũng có khổ lao. Hạo An từ lúc mười hai tuổi đã theo bà ấy đến nhà ta, ba tự hỏi không thể đối đãi với thằng bé như đối đãi với con.

Nhưng cũng là thằng bé mà ba nhìn từ bé đến lớn, cái con có nó cũng có nhưng bây giờ tuổi con còn nhỏ nên ba vẫn luôn muốn để lại cho con vài con đường lui." Giang Lỗi ngừng lại một lúc: "Tiêu Tiêu à, có phải có người nói với con cái gì không? Sao đột nhiên lại hỏi mấy chuyện này?"

Từ trước đến nay Giang Tiêu chưa từng quan tâm đến mấy vấn đề này khiến cho Giang Lỗi không tránh được sự nghi hoặc.

"Con đã mơ thấy mẹ con." Giang Tiêu tâm treo lơ lửng cành cây phủi đầu của mấy vật trang trí kia: "Bà ấy nói sau này con sẽ lưu lạc đầu đường xó chợ nên con thấy hơi lo lắng."

Lời nói tức giận của đứa trẻ này làm Giang Lỗi dở khóc dở cười: "Chỉ là nằm mơ thôi mà, không cần phải sợ."

"Vâng." Giang Tiêu lật ngược đồ trang trí chổng bốn chân lên trời.

"Tiêu Tiêu à, ba biết là con oán hận ba." Giang Lỗi im lặng rất lâu mới nói tiếp: "Chuyện của mẹ đều trách ba không tốt, nếu như ba có thể sớm chút—-------"

"Đều đã qua cả rồi." Giang Tiêu cắt ngang lời ông: "Ba, cho con thêm hai căn nhà nữa được không ạ?"

"Đương nhiên là được rồi." Giang Lỗi nghe xong thì vừa đau lòng vừa áy náy nên vô cùng vui vẻ đồng ý: "Con muốn hai căn nào?"

"Căn còn lại ở Hoa Viên Nghi Nam và căn nhà trước kia nhà mình ở ạ." Giang Tiêu nói.

Hốc mắt Giang Lỗi hơi đỏ: "Được, được."

Giang Tiêu mãn nguyện dựng lại đồ trang trí.

"Nhà ở Hoa Viên Nghi Nam không tốt bằng nhà ở Đô Giang Thủy Ngạn, căn con đang ở hiện tại có chỗ nào không thoải mái không?" Giang Lỗi nghi hoặc hỏi: "Hay là ba đổi cho con thành căn ở Đô Giang Thủy Ngạn nhá?"

"Không, con có việc dùng đến." Giang Tiêu từ chối.

"Dùng làm gì thế?" Giang Lỗi không kìm nén được lòng hiếu kì kì của mình.

Giang Tiêu nhìn ông một cái, Giang Lỗi biết điều mà khua khua tay: "Bỏ đi, ba không hỏi nữa, con tự có dự tính của mình."

"Dùng để theo đuổi con dâu ba." Giang Tiêu dựa lưng vào lưng ghế tựa.

Sắc mặt Giang Lỗi lập tức lộ ra vẻ mặt rất đặc sắc.

——

Buổi tối trong nhà cực kỳ náo nhiệt.

Giang Học Lâm tổng cộng có ba người con, hai trai và một gái. Trừ Giang Lỗi ở lại Vu Thành thì những người khác hoặc là lấy chồng xa nhà hoặc là lưu lạc bên ngoài. Họ hàng đến đều là cậu và mấy người cô dì của Giang Hạo An, vậy mà mỗi người một câu gọi Giang Lỗi một tiếng "anh" rất thuận miệng.

Mỗi người một câu gọi anh là "cháu trai ngoại" cũng không hề có chút gánh nặng tâm lý nào, Giang Tiêu ứng phó đến mệt mỏi, trong lòng lại càm thấy chán ghét nên nói vài câu rồi đi lên tầng hai luôn.

Trong phòng khách ở tầng hai là mấy đối tác làm ăn của Giang Lỗi đang vừa uống rượu vừa bàn luận viển vông, khói thuốc bao phủ ngột ngạt vô cùng.

Giang Tiêu trở về phòng và ở trong đó nửa tiếng, bên ngoài ồn ào náo nhiệt giống như có vô số những mũi nhọn đâm vào trong lỗ tai anh khiến anh vừa chán ghét vừa buồn nôn.

Năm đó ba anh xảy ra chuyện nhưng trong số những người ở đây không có một ai chịu đưa tay ra giúp ông, đến cả thằng con trai ruột này cũng chạy đến phía nam chơi bời không hề mảy may để tâm đến.

(Ầm ầm!)

Sấm chớp bên ngoài vang rền, không bao lâu thì cơn mưa như trút nước đổ xuống, nước mưa đập lên kính thủy tinh phản chiếu làm nổi bật lên cả một màn trời đen kịt bên ngoài.

"Ba, con đi đây." Giang Tiêu đeo cặp sách lên đi tìm Giang Lỗi.

"Bây giờ mới có mấy giờ chứ? Bên ngoài vẫn còn đang mưa, hay tối nay con cứ ở nhà trước đi." Giang Lỗi uống hơi say đưa tay đặt lên vai anh, mấy người xung quanh tiến đến khen ngợi Giang Tiêu một hồi.

Cái gì mà tướng mạo anh tuấn cái gì mà thành tích tốt rồi lại tuổi trẻ tài cao hổ phụ không sinh cẩu tử gì đó nghe mà khiến cho Giang Tiêu như mở cờ trong bụng.

"Con quay về còn có việc nữa." Giang Tiêu hơi trầm giọng xuống rồi đỡ lấy Giang Lỗi.

Giang Lỗi vẫn chưa say hoàn toàn trên mặt hơi thoáng nét mất mát: "Vậy thì để Lão Trần đưa con về."

Lão Trần là tài xế của Giang Lỗi, lúc này đang đông người nên Giang Lỗi tìm không thấy người đâu đành cúi đầu tìm điện thoại.

"Không cần đâu ba, con tự về là được rồi." Giang Tiêu buông ông ra: "Ba, ba uống ít rượu thôi."(AbilenexTYT)

Giang Lỗi hơi sững lại: "Ầy, được."

Giang Tiêu cầm ô đi vào trong màn mưa, ánh đèn đường le lói ở dưới màn mưa trở nên mơ hồ mờ mịt, những tia nước bắn toé lên làm ướt đẫm lớp lưới của giày thể thao và trên mũi giày còn dính một ít chấm bùn.

Ánh đèn và tiếng ồn bị bị bỏ lại phía đằng xa sau lưng. Màn mưa ẩm ướt nặng nề ập xuống khiến Giang Tiêu cảm thấy hơi ngộp thở, bàn tay nắm lấy cán ô bởi vì dùng sức quá nhiều mà hơi run run.

Thực ra Giang Tiêu rất nhút nhát.

Sâu thẳm bên trong linh hồn anh có một nỗi sợ và sự chống cự mạnh mẽ đối với cái chết nhưng vẫn luôn không kiềm chế được mà nhớ về hồi ức, sau đó để cho nỗi sợ và ám ảnh hoàn toàn nuốt chửng lấy anh.

Lúc nhỏ anh thường hay quấn lấy mẹ. Thực ra thì ký ức của anh về mẹ rất mơ hồ và rời rạc, hình ảnh duy nhất khắc sâu trong tâm trí anh chính là gương mặt tái nhợt đẫm nước mắt kia vừa ấm áp lại bất đắc dĩ nhìn anh, bàn tay gầy gò xoa đầu anh rồi yếu ớt trượt xuống.

Sau này anh được ông bà nội đưa đến bên cạnh nuôi dưỡng, mặc dù vẫn luôn nhớ mẹ nhưng hai người già đã chăm sóc cho anh rất tốt chăm sóc từng li từng tí một. Rồi bà nội mất năm anh tám tuổi, vốn đã biết cái chết là như thế nào gì nhưng anh vẫn không thể đối diện như cũ.

Lúc bà nội mất anh đã khóc lóc rất thảm thương, ồn ào đến nỗi khiến một đám người đều không được sống yên ổn. Khi ấy Giang Lỗi không quan tâm đến anh, người vợ kết hôn với ông không lâu thì đưa Giang Hạo An đến bên cạnh vỗ về ông, còn anh thì được ông nội ôm trong l*иg ngực vừa sợ hãi lại vừa tuyệt vọng.

Sau này khi trở về từ phía nam thì anh đến nhà xác nhận lại thi thể của Giang Lỗi. Hôm ấy trời mưa như trút nước, anh một thân một mình vừa mờ mịt lại bơ vơ nhưng đối với thi thể không thể nhận dạng của Giang Lỗi anh lại không rơi một giọt nước mắt nào.

Còn về Giang Học Lâm thì anh chỉ còn nhìn thấy được một tấm bia mộ cô đơn lạnh lẽo.

Thật sự anh rất vô dụng, anh không kiên cường được dù chỉ là một chút và cũng không thoát ra khỏi được sự ám ảnh đối với cái chết, không thể nhấc nổi bước chân tiến tới cuộc sống mới. Thậm chí có lúc đến cả hít thở cũng bị cảm giác hổ thẹn và tuyệt vọng nhấn chìm.

Giang Học Lâm và Giang Lỗi còn sống cũng không có cách nào khiến anh cảm thấy thoải mái hơn dù chỉ một chút, những tuyệt vọng và sự tự trách kia vẫn như cũ khắc sâu vào trong linh hồn không thể tách rời, thậm chí theo sự biến đổi của quỹ đạo ban đầu do anh gây ra mà trở nên ngày càng nghiêm trọng hơn.

Giang Tiêu đi trong màn mưa, anh hít thở từng nhịp thở ngắn và dồn dập nhưng vẫn cảm thấy không khí loãng như cũ, màn mưa đen kịt xung quanh không thấy được một chút ánh sáng nào và âm thanh mưa rơi trên vải ô khiến anh cảm thấy hơi choáng váng.

Đù, đây là đâu?

Lúc anh tỉnh táo lại thì trong chốc lát không nhận thức được là mình đã đi đến chỗ nào. Trong con hẻm chật hẹp nước tràn đầy ra ngoài rãnh thoát nước, trên đỉnh đầu có tiếng sấm chớp vang oành oành cảnh tượng thực sự chả khác gì một thước phim kinh dị, loáng thoáng còn nghe được tiếng khóc thút thít khiến đầu Giang Tiêu như muốn phát nổ đến nơi.

Trước mặt có một ánh sáng mơ hồ thoáng vụt qua, một lát sau có tiếng bước chân truyền đến và tiếng khóc cũng càng ngày càng gần hơn, Giang Tiêu nắm chặt cán ô cảnh giác lùi về sau một bước nhưng ai ngờ lại bị trượt chân khiến một nửa một bên chân giẫm vào trong rãnh thoát nước bên cạnh, anh vội vịn tay vào tường đồng thời cũng làm chiếc ô trong tay rơi xuống đất, ngay sau đó anh bị nước mưa dội cho lạnh đến thấu tận tâm can.

Bị ánh sáng trắng mờ nhạt hơi run rẩy kia chiếu thẳng lên mặt anh làm anh theo phản xạ che mặt lại.

Trong lòng Giang Tiêu có vô số những suy đoán đáng sợ vụt qua, nhớ lại rằng ma quỷ sợ mấy cách nói tục nên anh lấy can đảm mắng: "Đm! Tên chó đẻ! Muốn tìm chết phải không!?"

Mà có phải quỷ không sợ chết không nhỉ?

Không đợi anh kịp sửa lại lời nói thì ánh sáng trắng kia nhấp nháy hai lần và tiếng khóc kia cũng biến thành tiếng sụt sịt, một giọng nói quen thuộc rơi vào trong lỗ tai Giang Tiêu: "Giang Tiêu?"

Giang Tiêu bỏ cánh tay xuống nhìn về phía kia thì chỉ thấy Phó Thanh Chu đang cầm một chiếc đèn pin màu xanh lam kiểu cũ còn tay kia đang xách một cái túi dệt lớn, Phó Trí nằm trên lưng choàng tay lên cổ hắn một tay khác đang cố hết sức để cầm ô, thỉnh thoảng vẫn có tiếng nức nở.

"Vãi bíp." Giang Tiêu lập tức thở phào một hơi nheo mắt lau đi nước mưa trên mặt: "Sao lại là hai người?"

Anh cúi eo nhặt chiếc ô từ trên mặt đất lên giậm giậm chân, giày thể thao vừa bị ngâm trong nước đem đến cảm giác dính nhớp ướt sũng không có gì khác biệt.

"Tôi quay về lấy đồ." Phó Thanh Chu cõng Phó Trí đi đến đưa tay lắc qua lắc lại chiếc đèn pin soi thẳng vào mặt anh: "Ngược lại là cậu đấy, sao lúc này lại ở thôn Mạnh?"

Hơn nữa sắc mặt trắng bệch cứ như bị mất hồn vậy.

"Tôi…. bị lạc đường rồi." Giang Tiêu ra sức nắm chặt vạt áo của chiếc áo tay lỡ, tay anh toàn là nước mà còn đang hơi run rẩy: "Hoá ra trước kia hai người sống ở đây à?"

Hoá ra là anh đi đến thôn Mạnh bởi anh muốn đi bắt xe buýt, khó trách lần đó anh lại đυ.ng phải Phó Thanh Chu ở thôn Mạnh……… cơn mưa này vẫn còn rất to.

"Giang Tiêu." Phó Thanh Chu gọi anh một tiếng.

Giang Tiêu có chút mờ mịt ngẩng đầu nhìn về phía hắn.

"Cùng về nhà đi." Phó Thanh Chu đưa tay nhét đèn pin cho anh: "Cầm lấy."

Giang Tiêu nắm chặt đèn pin, hơi ấm của Phó Thanh Chu vẫn còn sót lại trên đó không thể không làm cho anh cảm thấy an tâm hơn.

Phó Trí vẫn đang ôm lấy cổ Phó Thanh Chu, Giang Tiêu đưa tay ra cầm lấy túi dệt trong tay Phó Thanh Chu nhìn vào đôi mắt đỏ bừng của Phó Trí: "Sao lại khóc thành thế này?"

Phó Trí vùi mặt vào lưng Phó Thanh Chu khóc nức lên.

"Nó sợ sấm sét." Phó Thanh Chu hơi xóc thằng bé lên: "Muốn tôi biến thành Ultraman."

"Em muốn Ultraman Tiga cơ." Phó Trí ngẩng đầu nức nở nói.

Phó Thanh Chu thở dài một hơi: "Đợi về nhà anh biến cho em xem."

Phó Trí lại mệt mỏi vùi đầu xuống.

Giang Tiêu bật cười, màn mưa xung quanh vẫn dày và nặng hạt như cũ nhưng không còn chật chội và ngột ngạt như vậy nữa. Anh đi phía sau Phó Thanh Chu nắm chặt đèn pin và chiếc túi dệt.

"Có nặng không? Hay là để tôi tự cầm đi." Phó Thanh Chu quay đầu lại nhìn anh.

"Không cần đâu, cậu cõng Phó Trí là được rồi." Giang Tiêu lắc qua lắc lại đèn pin soi trên mặt hắn: "Chút đồ này nhẹ như bẫng ấy, tôi chỉ cần dùng một tay cũng có thể nhấc cậu lên."

"Ực……" Mặc dù nói là Giang Tiêu từng bế hắn lên nhưng Phó Thanh Chu vẫn không tưởng tượng được cảnh tượng "đẹp đẽ" lúc anh dùng một tay nhấc bản thân mình lên.

"Đừng có không tin tôi nha." Giang Tiêu hào hứng bừng bừng nói: "Sức lực tôi lớn lắm đó, thật sự có thể nhấc cậu lên."

"Tôi tin." Phó Thanh Chu nói lấy lệ: "Lợi hại thật đấy."

Anh không những phải tin là Ultraman có thật mà còn phải tin bản thân có thể bị người ta dùng một tay nhấc lên, thế giới của trẻ con kì lạ thật đấy.

Đôi giày vận động đã bị ướt đẫm nên dính lên chân có hơi khó chịu, Giang Tiêu thấy hơi ngưỡng mộ nhìn chằm chằm đôi dép lê trên chân Phó Thanh Chu, không nhịn được hỏi: "Phó Thanh Chu, cậu đi giày số bao nhiêu thế?"

"Giống với số của cậu." Phó Thanh Chu dẫn anh đi vòng qua một khúc ngoặt, trong đầu vẫn còn đang nghĩ đến Ultraman và nhấc bằng một tay.

Giang Tiêu bỗng sững lại: "Làm sao cậu biết được?"