Chương 10

Buổi sáng của lớp mười một sẽ có nhiều hơn lớp mười hai mươi lăm phút tự học để bọn họ chuẩn bị cho bữa sáng. Rất nhiều học sinh không nhịn đói được vào giờ này và sẽ ăn vào giữa giờ… ví dụ như bạn học sinh Lý Bác Văn đây.

Giang Tiêu thấy Phó Thanh Chu đang ra khỏi lớp bằng cửa sau thì vội vàng chớp lấy cơ hội này rồi đi theo. Lý Bác Văn nhét bánh mì vào miệng sau đó gọi anh: "Giang Tiêu, mày đi đâu đấy?"

"Đi vệ sinh!" Giang Tiêu cũng không quay đầu lại mà chỉ xua tay và đương nhiên là Lý Bác Văn không thể theo kịp.

Anh cứ một trước một sau đi theo Phó Thanh Chu vào nhà vệ sinh và ngay sau đó anh lập tức cảm thấy hối hận. Học sinh ở trong nhà vệ sinh quá nhiều, hơn nữa đây thật sự không phải là nơi hoàn hảo để nói chuyện kết bạn.

"Phó Thanh Chu." Giang Tiêu đã soạn sẵn một đoạn văn mẫu trong đầu rồi mới dám đến bên cạnh Phó Thanh Chu sau đó nghiêng đầu nhìn về phía hắn, bởi vì hồi hộp nên giọng nói có hơi trầm xuống. Anh lơ đãng liếc xuống một cái, lời định nói ra bỗng chạy ngược lại trong nháy mắt: "Tôi… Ôi chết tiệt."

Anh đột nhiên mở to hai mắt, vì không nhịn được nên phải giả vờ như bản thân chưa từng nhìn thấy gì, ngay cả trong lòng cũng đang gào thét từng tiếng.

Sự kinh ngạc xen lẫn chút khó chịu thuộc về bản năng của đàn ông bỗng bộc phát… nhưng cái vốn liếng của Phó Thanh Chu thực sự có thể so sánh với anh.

Phó Thanh Chu bị ánh mắt trắng trợn quá mức của anh nhìn đến tê dại cả da đầu, hắn nhanh chóng kéo khóa quần rồi đi tới trước bồn để rửa tay.

Bồn rửa tay khác cũng đã có người nên Giang Tiêu không chen chúc cùng hắn ở phía trước bồn rửa tay nữa mà chỉ cười thật tươi với người ở trong gương: "Ngày hôm qua ở phòng hát kia tôi không nhận ra cậu nên mới đánh cậu như vậy, xin lỗi cậu nhé."

Phó Thanh Chu nhìn chằm chằm vào người tóc xoăn phản chiếu ở trong gương, hắn bỗng nhiên cảm thấy sợ hãi: "Cậu biết tôi à?"

Nếu hắn có thể sống lại thì nói không chừng Giang Tiêu cũng có thể…

"Lúc trước trong ngõ ở thôn Mạnh cậu đã đánh nhau với tên tóc đỏ xong bị ngất nên tôi đưa cậu đến bệnh viện." Giang Tiêu dừng lại một chút: "Cậu quên rồi à?"

Phó Thanh Chu không thể nói rõ là hắn đang thất vọng hay tiếc nuối, hắn quay đầu nhìn anh rồi chỉ vào đầu mình: "Do di chứng chấn động não nên tạm thời tôi không nhớ ra."

Việc Giang Tiêu chen chúc với hắn ở trước bồn rửa tay khiến hai người kề sát vào nhau. Phó Thanh Chu quay đầu lại như vậy nên khuôn mặt tuấn tú trong gương của hắn bỗng phóng đại ngay trước mắt anh làm trái tim anh đập thình thịch trong vui sướиɠ, một lúc lâu sau anh mới ngẩn ngơ nói: "À, à."

Trong đầu anh bây giờ chỉ còn lại hình ảnh đẹp đẽ của Phó Thanh Chu.

"Cảm ơn." Phó Thanh Chu vừa nhìn anh vừa thành thật nói.

Tuy rằng hắn không nhớ nổi cụ thể ngọn nguồn là thế nào nhưng Giang Tiêu vẫn luôn luôn nhiệt tình nên việc anh đưa một người xa lạ đến bệnh viện cũng không phải là chuyện gì quá kỳ lạ.(AbilenexTYT)

"Ha ha, không có gì." Giang Tiêu bị hắn nhìn chằm chằm đến mức nóng cả mặt, anh hắng giọng nói: "Vậy coi như hai ta hòa nhau, thế thì ta kết bạn được không?"

"Bạn?" Ánh mắt Phó Thanh Chu đảo qua đảo lại trên mặt Giang Tiêu, đúng lúc này tiếng chuông báo vào lớp vang lên.

Phó Thanh Chu xoay người rời đi.

Giang Tiêu vẩy nước trên tay đi vì muốn đuổi theo hắn: "A, chờ một chút đã…"

Phó Thanh Chu xoay người lại rồi chỉ chỉ vào quần cậu: "Bạn học Giang Tiêu này, xương rồng kìa…"

Giang Tiêu khó hiểu cúi đầu rồi ngây người nhìn vào cây xương rồng hoạt hình trên qυầи ɭóŧ, cây xương rồng đó còn đang giơ ngón tay cái lên với anh…

Hóa ra là anh đã quên kéo khóa quần!

Tất cả những câu chửi thô tục đang gào thét trong lòng anh, Giang Tiêu lập tức đỏ mặt nhưng sau khi anh ngẩng đầu lên thì thấy Phó Thanh Chu đã vào lớp từ lúc nào.

Tất cả mọi người đều biết là một người sẽ rất khó để nhớ nổi hai mươi năm trước mình có mấy cái qυầи ɭóŧ chứ đừng nói đến việc nhớ xem mình đã rút được một cái qυầи ɭóŧ in những hình quỷ dị ngây thơ gì. Vì thế cho nên sau khi anh tắm rửa xong chỉ vội vàng nhìn thoáng qua màu sắc đã lập tức mặc vào thì có vấn đề gì không?

Không hề!!!

Nhưng mà cái kiểu in quần ngu ngốc như thế này mà bị người anh thầm mến kiêm người yêu tương lai là nam thần nhìn thấy thì con mẹ nó đây là vấn đề lớn rồi!

Hình tượng cao lớn dũng mãnh mà anh muốn xây dựng trước mặt Phó Thanh Chu đều tan thành mây khói cùng với ngón tay cái giơ lên của cây cái xương rồng chết tiệt kia.

Giơ ngón cái lên làm cái rắm gì!!! Giang Tiêu sụp đổ ôm lấy đầu rồi nằm bò lên bàn, anh hoàn toàn không có đủ dũng khí để quay đầu nhìn Phó Thanh Chu lần nữa.

Diệp Dương cảm thấy rất hứng thú với tên nghe nói là có máu mặt vừa chuyển đến từ trường trung học phổ thông số 1 này. Cậu ta thấy hắn cầm bút quẹt quẹt vào sách nhưng không giống như đang viết chữ lắm nên cậu ta mới không nhịn được mà liếc một cái… sau đó cậu ta rơi vào im lặng.

Một cây xương rồng hoạt hình nhìn khá lanh lợi đang giơ ngón tay cái lên với biểu cảm tươi cười, bên cạnh hắn còn vẽ một vòng những ngôi sao nhỏ lấp lánh lấp lánh để biểu thị cho tâm trạng vui vẻ kia nữa.

Sở thích của lão đại học bá cũng khác người thật...

“Cũng đáng yêu đấy." Diệp Dương khen ngợi.

Bút chì trong tay Phó Thanh Chu nhẹ nhàng chấm vào trán của cây xương rồng đó: "Đúng là đáng yêu thật.”

Diệp Dương thấy hắn không làm bài thì sự tò mò trong lòng cậu ta như đang bùng cháy hừng hực: "Này người anh em, nghe nói ngày hôm qua mày đã đánh nhau với Giang Tiêu một trận. Mày thế thế nào, có phải tên ngốc này đánh nhau rất giỏi không?"

Phó Thanh Chu hơi nhíu mày: "Đừng có nói bậy như thế.”

“Haiz, đám học sinh giỏi các cậu đúng là hay đòi hỏi." Diệp Dương bĩu môi rồi đổi cách gọi: "Chuyện Lý Bác Văn nói mày với tên họ Giang kia đánh nhau ngang tài ngang sức là thật à?”

“Có một chút hiểu lầm thôi." Phó Thanh Chu gấp quyển sách lại, ánh mắt hắn rơi vào bóng lưng của Giang Tiêu: "Lúc học lớp mười mày cùng lớp với Giang Tiêu à?”

“Ờ, bọn tao từng là bạn cùng bàn." Diệp Dương khinh thường nói: "Tao và tên ngốc kia từng theo đuổi cùng một cô gái xong cậu ta còn trực tiếp đạp gãy tay tao.”

Ánh mắt Phó Thanh Chu hơi sững lại: "Giang Tiêu từng theo đuổi học sinh nữ?”

Trong nhật ký của Giang Tiêu chưa từng nhắc tới chuyện này.

“Cô bạn kia là hoa khôi của lớp số ba đấy. Cậu ấy có vẻ ngoài rất xinh đẹp, học tập tốt nhưng lại lạnh lùng. Đó quả thực chính là nữ thần." Diệp Dương có vẻ rất hứng thú: "Tao nói cho mày nghe…”

Phó Thanh Chu chẳng muốn nghe cậu ta nói những lời đó nhưng vẫn chờ cậu ta nói xong rồi mới hỏi: "Vậy trong hai người ai là người theo đuổi được?"

“Ôi đừng nói nữa, con người ta chỉ thích học tập thôi. Bây giờ đang đứng đầu toàn khối rồi." Diệp Dương cảm thấy hơi buồn bực: "Ít nhất Giang Tiêu còn được ăn cơm với cô ấy chứ còn tao ngay cả bữa cơm cũng không vớt được.”

Phó Thanh Chu híp mắt nói: "Đáng tiếc nhỉ.”

Giang Tiêu ngồi phía trước bỗng nhiên hắt xì một cái, dọa Lý Bác Văn vẫn còn đang ngủ giật mình tỉnh dậy.

“Ôi kìa con trai, ai chửi con vậy?" Lý Bác Văn vỗ một cái vào lưng anh.

Giang Tiêu tát cậu ta một cái: "Ngủ đi con, tỉnh rồi thì ba đưa con đi ăn cơm nhé.”

Lý Bác Văn được voi đòi tiên: "Ba, con muốn ăn cơm đùi gà ở tầng hai của nhà ăn phía Bắc.”

“Thế thì trả thêm tiền đi con.”

“Ông nội." Lý Bác Văn đổi cánh tay để gối lên ngủ tiếp rồi mơ hồ nói: "Cháu thích ăn vị tiêu thêm sốt cà chua.”

Giang Tiêu dán tờ giấy nhớ viết bằng tiếng anh lên mặt cậu ta.

Anh không thể bị chút khó khăn này đánh bại được, sớm muộn gì anh cũng phải khiến Phó Thanh Chu đồng ý làm bạn với anh!

Tại sao lại là bạn? Phó Thanh Chu rũ mắt nhìn chằm chằm cây xương rồng trên sách với ánh mắt u ám. Hắn muốn nghĩ ra cách để bẻ cong Giang Tiêu sau đó trực tiếp khiến anh nằm trong lòng bàn tay hắn.

Giang Tiêu ăn bữa trưa một cách qua loa rồi vội vàng chạy đi tìm Phó Thanh Chu nhưng tìm khắp nơi vẫn không người đâu, mãi tận đến lúc tiếng chuông vào học buổi chiều vang lên thì Phó Thanh Chu mới lững thững đeo cặp sách bước vào lớp.

Đợi đến khi học tiết thứ hai là thể dục thì Giang Tiêu mới tìm được cơ hội để nói chuyện với hắn.

"Giang Nhi, mày không chơi bóng à?" Lý Bác Văn ôm quả bóng rổ nhiệt tình mời mọc: "Một tiết học thôi mà được chơi thêm hai mươi phút nữa, quá đã!"

“Không chơi." Ánh mắt của Giang Tiêu vẫn nhìn chằm chằm vào Phó Thanh Chu. Khi thấy hắn quẹo vào khu rừng nhỏ phía sau sân thể dục thì anh khó hiểu hử một tiếng sau đó bắt đầu lặng lẽ đi theo hắn trong lúc giáo viên chơi bóng rổ và anh tận mắt nhìn thấy Phó Thanh Chu chạy hai ba bước nhẹ nhàng rồi thoải mái đạp lên bức tường cũ nát của trường học.

"Phó Thanh Chu!" Giang Tiêu hô lên một tiếng: "Cậu làm gì vậy?"

Phó Thanh Chu nhướng mí mắt nhìn về phía anh: "Trèo tường trốn học."

"Ơ…" Giang Tiêu bị sự thẳng thắn của hắn làm cho nghẹn họng. Dù có như thế nào anh cũng không thể lấy hành động "leo tường" và cái chữ "trốn học" này để nói về Phó Thanh Chu, một người thanh niên hơi rập khuôn với năm đức tính và bốn phẩm chất tốt đẹp.

Năm đức tính gồm Trí, Tín, Nhân, Dũng, Nghiêm. Bốn phẩm chất gồm Công, Dung, Ngôn, Hạnh. Ý muốn nói trong mắt Giang Tiêu thì Phó Thanh Chu có đủ tất cả những đức tính tốt mà người xưa gắn với nam và nữ, Phó Thanh Chu luôn hoàn hảo trong mắt Giang Tiêu.

Nhưng có vẻ lần trọng sinh trở về này Phó Thanh Chu đã thay đổi nhận thức của anh hết lần này tới lần khác.

Gương mặt Giang Tiêu lúc mười tám tuổi vẫn còn mang theo chút ngây thơ, lúc anh ngửa đầu nhìn người khác thì khóe mắt sẽ hơi rủ xuống. Ánh mắt anh luôn luôn chính trực trong sáng giống như một chú cún poodle, làm cho người ta rất dễ nảy sinh du͙© vọиɠ.

Phó Thanh Chu hứng thú nhìn anh, trong giọng nói của hắn còn mang chút ý tứ muốn chọc ghẹo anh như trẻ con: "Bạn học Giang Tiêu, cậu định nói với giáo viên sao?"

Giang Tiêu đi tới gần tường bao rồi ngẩng đầu nhìn hắn. Ánh mặt trời chiếu xuống khiến anh phải nheo mắt lại nhưng anh vẫn ra vẻ uy hϊếp nói: "Nếu cậu dẫn tôi đi cùng thì tôi sẽ không nói với giáo viên nữa."

Phó Thanh Chu cúi người xuống rồi đưa một tay về phía anh: "Lên đây đi."

Giang Tiêu nắm lấy bàn tay thon dài xinh đẹp kia không chút do dự và thấy chỗ khớp xương trên tay hắn vẫn còn có chút vảy máu nhàn nhạt. Anh mượn lực đạp lên tường, vừa thở hổn hển xong thì Phó Thanh Chu đã nhảy xuống dưới.

"Ơ!" Giang Tiêu kinh ngạc, ở trong tiềm thức của anh thì Phó Thanh Chu vẫn là giám đốc Phó với cơ thể yếu ớt nhiều bệnh tật và sợ va chạm với người khác.

Phó Thanh Chu dang hai cánh tay ra rồi quay về phía anh, hắn muốn ôm lấy cái người giống như chú cún poodle này vào lòng: "Đến đây."

Giang Tiêu tìm góc độ rồi nhảy xuống đất với một tư thế vô cùng đẹp mắt. Anh đứng thẳng lên rồi vỗ vào lòng bàn tay hắn và cười tươi khıêυ khí©h: "Nhận lấy này.”

Phó Thanh Chu giữ lấy bàn tay ấm áp của anh rồi định nhéo một cái nhưng Giang Tiêu đã quyết đoán rút tay ra trước.

Giang Tiêu trừng mắt nhìn hắn: "Cậu nắm tay tôi làm gì?"

Ánh mắt Phó Thanh Chu đang nhìn vào mái tóc xoăn bồng bềnh trên đỉnh đầu anh: "Nhận thì nhận."

Giang Tiêu dở khóc dở cười, anh ôm lấy bả vai hắn như những người anh em thân thiết. Việc này khiến trái tim anh đập nhanh như muốn nhảy ra khỏi cổ họng thế mà anh còn giả bộ vô tình nói: "Người anh em, cậu thú vị thật đấy.”

Mùi bột giặt thoang thoảng trên người Giang Tiêu ập vào hắn, anh ấm áp giống như ánh mặt trời khiến cả người Phó Thanh Chu cứng đờ nhưng hắn vẫn không đẩy người ta ra mà bình tĩnh nói: "Cậu cũng rất thú vị.”

“Thế nào, kết bạn chứ?" Giang Tiêu hất cằm về phía hắn: "Sau này anh Giang sẽ che chở cho cậu.”

Sau đó tranh thủ ở bên cậu càng sớm càng tốt.

Phó Thanh Chu cười với anh, ngón cái của hắn đặt lên yết hầu anh rồi nhẹ nhàng đẩy sang một bên: "Nói sau nhé.”

Việc bị đẩy yết hầu khiến Giang Tiêu trở nên căng thẳng, yết hầu cũng không nhịn được mà di chuyển một chút. Anh thuận thế buông lỏng tay ra, chỗ vừa rồi bị Phó Thanh Chu chạm vào vẫn còn lưu lại một khoảng tê dại khó nói. Cảm xúc của anh giống như đang bị móng của một con mèo nhỏ cào nhẹ một cái, anh cảm thấy ngứa ngáy vô cùng.

Sao Phó Thanh Chu lại như vậy… như vậy… Giang Tiêu đưa tay sờ vào cổ mình, tê dại quá.

Bạn bè trêu đùa động tay động chân với nhau thì là chuyện rất bình thường, thậm chí mỗi ngày anh còn kề vai sát cánh cùng với Lý Bác Văn nhưng cũng không cảm thấy kí©h thí©ɧ như vậy.

Nhất định là do anh đã đo bụng người ngay thẳng bằng bụng kẻ gian chứ Phó Thanh Chu tuyệt đối sẽ không câu dẫn người khác như thế!

Nhất định là do anh quá thích Phó Thanh Chu rồi cho nên anh mới có thể suy nghĩ xấu xa nhơ nhớp như thế!

“Phó Thanh Chu, chờ tôi một chút!" Hắn đã làm cho Giang Tiêu vui vẻ thoải mái thành công.

Phó Thanh Chu nhìn chú cún poodle nhỏ của hắn bằng ánh mắt dịu dàng, trong lòng hắn bỗng dâng lên một cảm giác tội lỗi khó hiểu nên hắn nhẹ nhàng sờ vào ngón tay một chút: “Cậu thật sự trốn học với tôi sao?"

“Ừm, nhìn bọn họ chơi bóng cũng rất nhàm chán." Giang Tiêu đi qua bãi cỏ với hắn rồi đi tới bên đường: “Cậu định làm gì?”

Mấy phút sau Phó Thanh Chu dẫn anh đến một con hẻm nhỏ rắc rối phức tạp phía sau trường trung học phổ thông số 7 rồi dừng lại trước hai cánh cổng sắt được sơn đủ loại màu. Bảng hiệu của trường mầm non Hy Vọng nằm sâu trong ngõ Bình An đang nhiệt tình chào hỏi Giang Tiêu.

“Đón trẻ con tan học.”