Chương 16: Nhà ma(tiếp)

Bỗng nhiên có một NPC nam giả ma đi đến, nói bằng giọng âm trầm, khàn khàn.

"Các người đã bị cướp dấu!"

Giai Kỳ vừa nghe thấy có tiếng liền nhìn lên rồi bị dọa cho hồn xiêu phách lạc, nhảy thẳng vào lòng Tử Triệt, tay túm chặt áo sau lưng anh.

"A!"

Tử Triệt nhìn Giai Kỳ nằm gọn trong lòng mình, cảm thấy tim bản thân đang đập loạn, lỗ tai đỏ như nhỏ máu. Anh chưa từng tiếp xúc gần với con gái chứ đừng nói là ôm nhau như vậy, tim anh như treo trên cổ họng vậy! Anh mơ hồ còn ngửi được mùi hương thiếu nữ trên người cô. Tử Triệt vò đầu, cảm thấy bản thân y như tên biếи ŧɦái vậy. Anh luống cuống vỗ nhẹ lên lưng Giai Kỳ để an ủi cô.

"Không có việc gì đâu!"

Tử Triệt liếc mắt cảnh cáo nhìn người NPC đang có ý định tiến tới tiếp tục hù dọa. Ánh mắt anh lạnh lùng khiến NPC lạnh cả sống lưng. Được rồi! Được rồi! Không hù nữa là được chứ gì!

"Hai người đã bị cướp dấu một lần, bị cướp ba lần sẽ thua cuộc. Lần sau thấy NPC ma thì tìm chỗ trốn đi!"

"Biết rồi!"

Tử Triệt lạnh giọng nói với NPC.

NPC kia còn định nói thêm nhưng thấy thái độ của Tử Triệt liền không thèm nói nữa, quay lưng rời đi. Hừ, đúng là làm ma còn bị ức hϊếp nữa! Ma sinh quá khó sống rồi!

Khi NPC đi rồi Giai Kỳ vẫn chưa hết sợ, vẫn run rẩy cuộn trong lòng của Tử Triệt. Anh bỗng thấy Giai Kỳ thật bé nhỏ, trong tâm nổi lên ý muốn bảo hộ cô. Tử Triệt luồn tay xuống dưới đùi Giai Kỳ, bế thốc cô lên.

"A!"

"Đừng nháo! Anh đưa em ra khỏi đây!"

Giai Kỳ xấu hổ úp mặt vào vòm ngực rắn chắc của Tử Triệt. Lời nói của anh như có ma lực khiến cô an tâm. Hơn nữa bây giờ cũng không còn cách nào khác, tiếp tục ở đây thì cô đau tim chết mất nhưng đứng dậy đi tiếp cô đi không nổi.

Không rõ là do ở trong lòng của Tử Triệt khiến cô yên tâm hay là do quá mệt vì sợ hãi, Giai Kỳ ngủ thϊếp đi lúc nào không hay.

"..................."

Bên này đám người Hàn Thành bị chia làm hai nhóm.

Một nhóm gồm Lưu Hân, Lý Bội, Thiên Bích, Cao Sạ, Hắc Bảo, Dã Tượng, Nhất Dương đang ở một khu nào đó trong nhà ma. Nhóm còn lại gồm Hàn Thành, Thanh Nhã, Lam Ngọc, Lương Mẫn, Hoàng Ưng, Lâm Đĩnh, Quách Diệp, Thiên Phúc. Khi nãy lúc cúp điện Lưu Hân nghĩ là cướp dấu nên liền la lên kêu mọi người mau đi trốn. Bọn họ chạy nhưng trong nhà ma có nhiều hướng như mê cung nên bọn họ bị lạc nhau.

"........................."

"Em kéo bọn chị chạy làm gì vậy!"

Lý Bội hỏi.

"Tránh NPC cướp dấu a! Bị cướp dấu một lần, bị cướp ba lần sẽ thua cuộc, Lần sau thây NPC thì phải nhanh chân tìm chỗ trốn!" - Cô nói tiếp - "Mọi người không đọc quy tắc ở ngoài cổng sao?"

"Không!"

Lưu Hân "...."

".............."

Bên này Lam Ngọc đang nói sơ qua về quy tắc cho nhóm Hàn Thành.

"Mọi người không đọc quy tắc ở ngoài cổng sao?"

Lam Ngọc bất đắc dĩ đỡ trán.

"Không!"

Lam Ngọc "...."

"Em tưởng chỉ là đi hết nhà ma là chơi xong!" - Thanh Nhã lè lưỡi.

Sau hơn mười lăm phút vừa đi trốn NPC, đám người Hàn Thành, Lưu Hân, Tử Triệt cuối cùng cũng tập trung một chỗ. Khi thấy Giai Kỳ được Tử Triệt bế kiểu công chúa xuất hiện, đám người còn lại đều dùng ánh mắt chờ bát quái nhìn bọn họ.

"Thu lại mấy cái suy nghĩ đen tối của mấy người lại đi!" - Tử Triệt lạnh giọng.

Đám người này lại nghĩ tùm bậy cái gì trong đầu rồi.

Những thành viên của đội sau khi nghe giả vờ không hiểu gì nhìn nhau.

"Anh nghĩ gì đen tối đúng không?"

Dã Tượng hỏi Hắc Bảo.

"Không có a!"

"Hay là anh?"

Dã Tượng chỉ Nhất Dương.

"Sao anh nghĩ đen tối được cơ chứ?"

Nhất Dương nhún vai, vẻ mặt vô tội.

Thanh Nhã bước lên nhìn Giai Kỳ.

"Cô ấy....?"

"Sợ quá thϊếp đi rồi!"

Tử Triệt bất đắc dĩ nhìn Giai Kỳ.

Thanh Nhã "...."

Sợ mà ngủ được à? Cô bạn này của cô nói không chừng là nằm lòng soái ca say giấc thì có!

"Mọi người tiếp tục chơi đi, tôi đưa Giai Kỳ về trạm tạm gác được!"

"Em đi cùng anh!" - Thanh Nhã lên tiếng.

Cô không thể bỏ mặc con thỏ nhát gan nào được!

"Không cần đâu, em ở lại chơi coi như thay phần anh chia tay Lưu Hân đi!" - Tử Triệt nói tiếng - "Không tin tưởng!?"

"Không phải, chỉ là...."

"Vậy thì tốt! Ở lại đây đi, anh đưa cô ấy về!"

"..........................."

Sau đó đám người Lưu Hân vì chưa bị cướp dấu lần nào nên mỗi người được thẳng một cái móc khóa khác nhau. Nhất Dương đưa cho Thanh Nhã một cái móc khóa hình thỏ, nói.

"Anh là con trai nên không có xài mấy kiểu móc khóa đáng yêu như vậy, cái này cho em!"

"A, cảm ơn!"

Thanh Nhã đưa móc khóa lên nhìn. Ừm dễ thương thật! Cô cười tươi, xem ra rất thích món quà này.

Nhất Dương kín đáo liếc nhìn Hàn Thành đang nổi bão phía sau, trong lòng thầm cười. Anh đã sớm nhận ra Hàn Thành đối với Thanh Nhã không chỉ là tình cảm bạn bè đơn thuần, chỉ là đội trưởng không nhận ra mà thôi. Nhất Dương anh đây coi như làm người tốt, giúp đội trưởng nhận ra tình cảm của bản thân vậy!

Hàn Thành không biết vì sao Thanh Nhã cười với người con trai khác anh lại thấy khó chịu, anh rốt cuộc bị gì vậy?