Kiều Phong Khang chỉ lành lạnh lườm Nghiêm Danh Sơn một cái, sau đó tiếp tục cúi đầu thoa thuốc cho Du Ánh Tuyết. Cả quá trình giống như không có chuyện gì xảy ra.
“Thật xin lỗi, thật xin lỗi, tổng giám đốc Kiều, tôi ra ngoài ngay đây.” Nghiêm Danh Sơn hoàn hồn, luôn miệng nói xin lỗi rồi vội vội vàng vàng ra ngoài.
Bên ngoài…
Người xung quanh không biết chuyện gì xảy ra, chỉ biết là cả trợ lý Nghiêm cũng bị đuổi.
“Chị Thanh, chị xem kìa, cả trợ lý đặc biệt cũng kinh hồn bạt vía, e là bên trong tổng giám đốc Kiều mắng người mới không nhẹ đâu” Trong văn phòng thư ký, trợ lý nhỏ Vĩnh Ái mở to mắt nhiều chuyện.
Lý Thanh ngẩng đầu lên từ trong đống tài liệu dày, liếc vẻ mặt của trợ lý đặc biệt Nghiêm ở phía xa, trầm ngâm rồi lắc đầu bảo: “Tổng giám đốc Kiều nghiêm khắc thì nghiêm khắc thật, nhưng không có lý gì lại làm khó một người mới vào công ty.” Vĩnh Ái cắn bút gật đầu: “Cũng đúng. Vậy thì thật không đoán ra tổng giám đốc Kiều gọi cô ấy vào làm gì.” “Cô đổi nghề thành paparazi rồi hả?”
Lý Thanh liếc cô ấy một cái: “Không làm việc cho tốt, còn rảnh rỗi mà tò mò chuyện của cấp trên, đáng lễ người bị gọi vào đó dạy bảo không phải Du Ánh Tuyết mà là cô” Bị dạy dỗ một trận, Vĩnh Ái lè lưỡi: “Em biết rồi, chị Thanh. Em tiếp tục làm việc, làm việc cho tốt, vậy được chưa ạ?” “Thế còn tạm được” Mà giờ phút này, bên trong.
Kiều Phong Khang thoa thuốc cho Du Ánh Tuyết, xoa chỗ sưng đỏ của cô, động tác không được tính là dịu dàng lắm.
Du Ánh Tuyết nhớ tới vẻ mặt vừa nãy của Nghiêm Danh Sơn, vừa ảo não vừa nhăn nhó, ngồi trên người anh mà như ngồi trên đống lửa.
“Ngồi yên, trước khi tôi kêu anh ta vào, anh ta không dám xông vào bừa bãi nữa đâu.” Mặc dù Kiều Phong Khang không ngẩng đầu, nhưng lại có thể dễ dàng hiểu rõ tâm tư của cô.
Nếu cả chút mắt nhìn ấy mà Nghiêm Danh Sơn cũng không có thì đã không lên được tới vị trí trợ lý đặc biệt này.
Cả người Du Ánh Tuyết vẫn căng thẳng, dù sao chỗ nào đó của anh khiến cô thật sự rất khó lờ đi.
Không biết là vì thuốc hay là vì động tác mát xa của Kiều Phong Khang, vết thương trên chân cô hình như không đau nhiều như vậy nữa.
Cúi đầu, có thể nhìn thấy một bên mặt của Kiều Phong Khang, không biết có phải là ảo giác hay không, cô vậy mà lại cảm thấy…
Khuôn mặt ngày xưa luôn không cười nói tùy tiện, nghiêm khắc lại hung dữ, giờ phút này vậy mà tràn đầy dịu dàng, tràn ngập thương tiếc.
“Được rồi, cử động thử xem” Trong lúc Du Ánh Tuyết nhìn tới xuất thần, Kiều Phong Khang lên tiếng, đặt thuốc xuống.
Lời nói của anh với Du Ánh Tuyết mà nói như được đại xá, cô gần như lập tức leo xuống khỏi người anh, động tác nhanh tới mức khiến Kiều Phong Khang tối sầm mặt.
Cô không hề tự biết, chân trần giãm xuống đất, cố hết sức chứng minh mình không cần thoa thuốc nữa: “Chú xem, đã đỡ hơn rất nhiều rồi, đi lại cũng không sao… Á” Chữ “cả” còn chưa ra khỏi miệng, Du Ánh Tuyết đã không nhịn được kêu đau một tiếng.
“Đáng đời!” Ngoài miệng Kiều Phong Khang nói vậy nhưng đã nhanh tay lẹ mắt đứng dậy đỡ cơ thể lung lay của cô, lo lắng cô ngã sấp xuống.
Đợi cô đứng vững, Kiều Phong Khang mới đi về phía bàn làm việc, cầm điện thoại lên.
Lúc bấm số, anh quay đầu sang cảnh cáo nhìn cô, ra lệnh: “Ngồi đàng hoàng trên sofa cho tôi, không được phép lộn xộn.” Thật hung dữ! Quả thực là lộ nguyên hình rồi.
Du Ánh Tuyết kháng nghị bĩu môi.
Ban nãy quả nhiên là ảo giác.
Cô đúng là hoa mắt rồi mới cảm thấy người đàn ông như chú ba biết dịu dàng, biết cái gì gọi là thương tiếc. Có điều…
E rằng chẳng những mình bị hoa mắt mà trái tim cũng trở nên rất kỳ lạ.
Anh độc ác với mình như vậy, chẳng những cô không cảm thấy đáng ghét, mà còn mơ hồ cảm thấy…
Ừm, trong lòng ấm áp, hơi ngọt.
Xong đời rồi! Có phải bản thân chịu áp bức lâu ngày nên có xu hướng thích bị ngược đãi hay không? Kiều Phong Khang chỉ nói một câu ngắn gọn “Vào đi” với điện thoại rồi cúp.
Bên này, Du Ánh Tuyết bị khí thế của anh uy hϊếp, ngoan ngoãn ngồi yên. Chỉ là hai tay không chịu yên, thấy mới mẻ sờ con cá heo trang trí chỗ này một cái, chỗ kia một cái.
Ừm, miễn cưỡng xem như nghe lời.
Một lát sau, Nghiêm Danh Sơn bước vào. Lần này anh ta thông minh hơn, cẩn thận gõ cửa trước.
Kiều Phong Khang biết Du Ánh Tuyết da mặt mỏng, để tránh cô lúng túng, kêu anh ta đặt đồ trong tay xuống, trực tiếp đuổi anh ta ra.
“Cho cháu à?” Du Ánh Tuyết ngạc nhiên vuốt đôi dép lê trắng tuyết đáng yêu kia, thích tới mức không muốn buông tay.
“Sau này cố gắng bớt đi giày cao gót, từ từ thích nghi” Cô quá yếu ớt.
“Cháu thấy mọi người đều đi giày cao gót, không dám phá hỏng quy tắc” “Cháu có thể là trường hợp đặc biệt” Anh dựa vào bàn làm việc, ánh mắt nhìn cô từ trên cao sâu như đại dương.
Khi anh ở đây, cô mãi mãi có thể là trường hợp đặc biệt, mà trường hợp đặc biệt của anh, cũng mãi mãi chỉ là cô.
Sẽ không có người phụ nữ thứ hai.
Anh, rất rõ ràng.
Trong lòng rung động, động tác đi dép của Du Ánh Tuyết khựng lại nửa giây. Cô muốn hỏi gì đó, nhưng mấp máy môi, muốn nói lại thôi, chỉ mang dép lê vào.
Số đo vừa vặn, hơn nữa, màu sắc cũng là màu cô thích nhất.
Thế nên…
Sau khi mình vừa mới đau chân, anh lập tức kêu trợ lý đặc biệt Nghiêm chuẩn bị cho mình đôi dép này? Cái anh gọi là trường hợp đặc biệt có ý nghĩa gì? Trong lòng Du Ánh Tuyết đầy nghỉ vấn, còn có… Chút xíu lo sợ không yên, ra khỏi văn phòng tổng giám đốc. Có vài đáp án không dám theo đuổi tới cùng, lại không dám hỏi.
Trên chân vẫn mang đôi giày cao gót kia.
Dép lê mà Nghiêm Danh Sơn mua được cô cất trong túi, lặng lẽ ôm vào ngực đi về phía khu vực làm việc của mình.
“Du Ánh Tuyết, em không sao chứ?” Người đầu tiên quan tâm cô là nam đồng nghiệp đã đỡ cô lúc nấy.
Du Ánh Tuyết mỉm cười: “Không sao ạ” “Bị tổng giám đốc Kiều dạy dỗ à? Những lời tổng giám đốc Kiều nói, em đừng để trong lòng” Nam đồng nghiệp an ủi, hạ giọng, ghé vào bên tai cô: “Tính tình của tổng giám đốc Kiều là vậy đó, lúc tâm trạng không tốt, tóm trúng người nào thì người đó xui xẻo” “Thì ra tính tình của tổng giám đốc Kiều thật sự tệ như vậy” Du Ánh Tuyết giả bộ gật đầu.
Xem ra, hình tượng của chú ba trong lòng các đồng nghiệp cũng giống như hình tượng trong lòng cô.
Hung dữ, không hề bình dị gần gũi. Thật không biết trợ lý đặc biệt Nghiêm đi theo anh nhiều năm như vậy làm sao chịu đựng được.
Chỉ có điều…
Lần này thật sự mọi người đã hiểu lầm anh.
Du Ánh Tuyết ôm dép lê vào ngực, trong đầu lóe lên hình ảnh Kiều Phong Khang thoa thuốc cho mình vừa nấy, chỉ cảm thấy trong lòng có một sợi dây mảnh bị thứ gì đó nhẹ nhàng chạm vào, đong đưa.
Gợi lên một vòng sóng nước trong trái tim vốn bình lặng.
Thế nhưng, cô lập tức lắc đầu, giống như muốn hoàn toàn loại bỏ bóng dáng của người nào đó ra khỏi đầu.
Không muốn nghĩ, không thể nghĩ, càng…
Không dám nghĩ.
Chút rung động trong lòng cũng bị cô cố ý bỏ qua.
Bên kia, trong văn phòng tổng giám đốc.
Ngón tay thon dài của người đàn ông ấn xuống hàng cửa chớp, ánh mắt sắc bén như con sư tử oai phong ẩn núp, xuyên qua cửa sổ, rơi vào người đàn ông ghé rất sát cô bé kia.
“Có phải sắp tới Guinea sẽ cử người tới không?” Đột nhiên Kiều Phong Khang lên tiếng, sắc mặt và giọng điệu vẫn luôn không chút dao động, khiến người ta không thể đoán được buồn vui.
Nghiêm Danh Sơn chỉ nói: “Vâng, bên bộ phận nhân sự đang sắp xếp người, ba ngày sau sẽ chọn người” “Chọn anh ta đi” Ngón tay thon dài đẹp mắt chỉ vào cửa sổ, một câu của người đàn ông quyết định tất cả, không mang theo chút tình cảm.
Nghiêm Danh Sơn nhìn theo hướng ngón tay anh chỉ.
“Lê Mạnh Hùng? Nhưng dù sao cha anh ta vẫn là nhân viên lâu năm của Kiều Thanh, e rằng phải nể tình một chút…” “Chọn anh ta” Bàn tay giơ lên, Kiều Phong Khang quyết đoán từ chối nghe Nghiêm Danh Sơn nói nhiều hơn.
Tao nhã cài cúc áo vest, ngồi xuống trước bàn làm việc, mở tài liệu ra, anh mới nhàn nhạt nói thêm một câu: “Điều nhân viên xuống cơ sở rèn luyện hai tháng. Hai tháng sau lại gọi về” Nghiêm Danh Sơn không khỏi có chút đồng tình thằng nhóc trẻ tuổi đến giờ còn chưa hay biết gì.
Xem ra, tạm thời điều Lê Mạnh Hùng đi đã là sự thật.
Ai kêu thằng nhóc này không có mắt, động lòng với ai không được, cố tình lại xum xoe nịnh nọt người phụ nữ của sếp? Không trực tiếp sa thải anh ta đã xem như sếp nhân từ lắm rồi.
Đi làm cả ngày, vì Du Ánh Tuyết còn là người mới chưa biết gì nên công việc thư ký Lý giao cho cô rất đơn giản, cả ngày trôi qua xem như thoải mái.
Tuy rằng ở cùng một tầng với Kiều Phong Khang, nhưng sau khi thoa thuốc xong, bọn họ không chính thức nói với nhau câu nào.
Không, nói đúng ra, cơ hội chạm mặt cũng rất ít.
Thỉnh thoảng anh sẽ xuống lầu đến những bộ phận khác, hai người bất ngờ gặp gỡ, cô sẽ rất cung kính gọi một tiếng “Tổng giám đốc Kiều”, anh thản nhiên gật đầu xem như đáp lại.
Dáng vẻ hờ hững giữa hai người khiến người bên ngoài hoàn toàn không nhìn ra chút manh mối.
Đến lúc tan làm, Du Ánh Tuyết theo bản năng nhìn thoáng qua văn phòng tổng giám đốc.
Không biết chú ba có quay về biệt thự hay không, có lẽ, buổi tối anh còn có xã giao.
“Ánh Tuyết! Có đi hay không? Chúng ta cùng đến tàu điện ngầm nhé, không phải em nói, em ngồi tuyến số ba hả, chị và em chung tuyến đó” Vĩnh Ái ngồi đối diện cô vỗ vai cô, nhiệt tình mời.
Tuy rằng Vĩnh Ái lớn hơn Du Ánh Tuyết bảy tuổi, nhưng cô ấy là cô gái nhỏ tuổi nhất tầng này, hơn nữa, tính tình Vĩnh Ái trẻ trung, mấy thứ của người trẻ tuổi cô ấy đều biết, vì vậy Du Ánh Tuyết có thể miễn cưỡng trò chuyện với cô ấy, không có sự khác biệt giữa hai thế hệ.
Du Ánh Tuyết nghĩ, dù sao ở công ty cũng không thể ngồi xe của Kiều Phong Khang nên không chờ anh.
“Được, chúng ta đi chung.” Cô đứng dậy, dọn dẹp đồ đạc rồi cùng Vĩnh Ái ra khỏi công ty.
Trạm tàu điện ngầm, tàu điện chuyến số ba nhanh chóng tới.
Giờ cao điểm tan tầm, người đông như kiến Du Ánh Tuyết vốn nhỏ gầy, dưới chân lại đi giày cao gót không quen lắm, hai chân đã sớm nhức mỏi, cộng thêm ban ngày còn bị trẹo, bây giờ chen lấn trong tàu điện ngầm với cô mà nói đúng là cực hình.
Nhưng hiển nhiên Vĩnh Ái đã sớm quen với cảnh tượng như vậy, nắm tay Du Ánh Tuyết, khuỷu tay hất tới hất lui, sau khi cô ấy cố gắng nhiều lần, cuối cùng hai người cũng nguy hiểm chồng chất mà chen lên được tàu điện ngầm.
Nhưng vừa lên, hai người lập tức bị tách ra, chen lấn tới mồ hôi đầm đìa.
Vĩnh Ái bị đẩy vào sâu trong cùng.
Du Ánh Tuyết lập tức cẩn thận nắm lan can cạnh cửa, cả người bị ép vào một góc.
Cô cảm thấy mình sắp bị đè thành mỏng như tờ giấy, cả thở cũng khó khăn.
Tàu điện ngầm dừng lại ở một trạm khác.
Không gian không còn thừa lại bao nhiêu lại bị mấy người khác chen vào.
Mọi người xung quanh bị chen lấn tới mặt mũi méo xệch. Trải qua xô đẩy, hai chân mang giày cao gót của Du Ánh Tuyết cũng đau đến điếng người.
Nhưng cố tình lại không có cách nào khác.
Đúng lúc này, đột nhiên điện thoại trong túi quần vang lên.
Cô cố gắng lắm mới chừa ra được một khoảng, móc điện thoại từ trong túi ra.
Trên màn hình lóe lên hai chữ “Chú ba”.
Nhiều năm như vậy, hai người bọn họ thật sự rất ít gọi điện cho nhau, vì vậy lúc hai chữ này xuất hiện trên màn hình, Du Ánh Tuyết nhìn còn có chút không quen.