Thành thật mà nói, với tư cách là nhân vật chính của thế giới này, Lâm Tri Dịch ngay từ khi mới bắt đầu, ánh mắt đã giống như có vấn đề, nhưng anh lại hoàn hảo ở mọi khía cạnh khác, cho dù là gương mặt, là vóc người hay là đầu óc.
Ăn mặc lịch sự, khi nhân vật chính đứng giảng bài trên lớp giáo thư dục nhân* lại lịnh sự ôn hòa, nhưng khi cởϊ qυầи áo ra thì không thèm làm người nữa!
(*giáo dục con người.)
Vành mắt Tô Mộc đỏ bừng, nửa thân dưới có một loại cảm giác mạnh mẽ, căng cứng, đau đớn bị da thịt mềm mại bao bọc chặt chẽ xung quanh, cảm giác như thể một thỏi son cỡ lớn phải nhét vào một ống son hẹp, không những làm hư thỏi son mà còn làm nứt cả ống son...
Tô Mộc cũng không dám cử động, khóc không ra nước mắt nhìn Lâm Tri Dịch ăn mặc lịch sự lễ độ, cởϊ qυầи áo ra là trở thành tên văn nhã bại hoại, cắn môi thật chặt.
""Đau không?"" Lâm Tri Dịch hít sâu một hơi, nửa người dưới truyền đến cảm giác bị xé rách mãnh liệt cùng cảm giác trướng căng, anh cũng có thể cảm nhận được từng vết thịt ở đó đều bị kéo căng hoàn toàn, dươиɠ ѵậŧ cứ như một cục sắt khổng lồ, san phẳng từng tấc thịt bên trong, từng miếng thịt bị nhiệt độ làm mềm ra, giống như một chiếc lưỡi không có xương, liếʍ láp dươиɠ ѵậŧ một cách thèm muốn...
Tiếng thở dốc của Tô Mộc càng trở nên cao hơn, nhưng có thể là ý thức được âm thanh rêи ɾỉ của mình quá mức xấu hổ, thế nên hầu hết thời gian Tô Mộc chỉ cắn răng thật chặt, không chịu phát ra tiếng rên, chỉ những khi Lâm Tri Dịch cố ý hôn cậu hoặc là làm ra chuyện gì đó khiến cậu phản ứng không kịp thì mới có thể nghe được một hai tiếng trong chốc lát.
Lâm Tri Dịch không hài lòng cho lắm, đôi mắt dường như bị vướng vào một màn sương mù đen dày đặc, nhìn vào ánh mắt của người đàn ông là cứ như sắp bị hút vào vậy, đuôi mắt hơi nhếch lên, độ cong khi cười càng trở nên rõ ràng hơn, khóe mắt hơi đỏ, tựa như một con hồ ly quyến rũ câu hồn đoạt phách.
Tại sao có thể như vậy?
Tô Mộc tránh né ánh mắt như hồ ly kia, rõ ràng nhân vật chính trong cốt truyện là người lịch sự ôn hòa, ngay cả đối với phượng hoàng nam ăn bám còn lừa dối mình cũng không hề ra tay hay nói mấy lời quá đáng, tại sao lại khi dễ cậu như vậy?
Cổ họng khô khốc cực kỳ, nhưng trong lòng lại có một luồng xung động mãnh liệt, Tô Mộc không biết tại sao, chỉ có thể kinh hoảng thất thố lẫn đáng thương ủy khuất nhìn Lâm Tri Dịch.