Quyển 1 - Chương 11: Người vợ mặt người dạ thú mặc âu phục đeo mắt kính cưỡi ngựa bị cᏂị©Ꮒ, cưỡng ép kêu rên, mở huyệt và xuất tinh bên trong động da^ʍ của vợ (phần 2)

Ánh mắt Lâm Tri Dịch mang theo nụ cười: ""Gọi anh đi.""

Tô Mộc không hiểu tại sao Lâm Tri Dịch lại thích cậu gọi như thế, nhưng cảm giác như bị mắc kẹt giữa không trung khiến cậu không thể khống chế được mà nghe theo Lâm Tri Dịch, trong giọng nói loáng thoáng nức nở, âm thanh khàn khàn, Tô Mộc ngoan ngoãn kêu: ""Vợ~""

m cuối rung lên, Lâm Tri Dịch hơi hé mắt, cúi đầu, hung hăng hôn lên đôi môi hồng hào đó, đồng thời chậm rãi ngồi xuống.

Dươиɠ ѵậŧ giống như một cây gậy sắt nóng hổi, hung hăng tiến vào sâu trong huyệt, lỗ nhỏ của miệng huyệt phía sau gần như bị kéo căng đến trạng thái trong suốt bởi gốc dươиɠ ѵậŧ béo mập to lớn lại hồng hào, cái cảm giác chỉ cần hơi nhúc nhích là cảm thấy tê liệt điên cuồng sẽ xuất hiện khiến Lâm Tri Dịch nhất thời chỉ có thể dựa vào nụ hôn với người đàn ông để đạt được an ủi vào kɧoáı ©ảʍ.

Vô cùng đau, nhưng cũng cực kỳ thỏa mãn, Lâm Tri Dịch cong đầu lưỡi, người đàn ông ngoan ngoãn thè đầu lưỡi ra mặc anh tùy ý đùa giỡn cũng không dám thu về, ánh mắt ươn ướt nhìn anh, giống như đang sợ hãi, lại giống như đang gọi mời.

Tiểu yêu tinh...

Lâm Tri Dịch bị Tô Mộc coi là hồ ly tinh hút tinh khí của người khác khẽ thở dài trong lòng một cái để cảm thán.

""Ngoan..."" Lâm Tri Dịch liếʍ liếʍ môi, mùi hương ngọt ngào của Tô Mộc còn lưu lại trên môi khiến Lâm Tri Dịch không kiềm được hé mắt, bộ dáng kia thật đúng là giống một con hồ ly tinh vừa mới ăn gà no.

Tô Mộc bị hôn đến mức ánh mắt mê mang, vất vả lắm mới có thể thở được, nhanh chóng bắt đầu thở hổn hển từng ngụm một, trong tiếng thở dốc còn xen lẫn những tiếng rêи ɾỉ vụn vặt, ngón tay khẩn trương nắm thật chặt drap giường, rõ ràng là một dáng vẻ không rành thế sự...

Một Tô Mộc như vậy, làm thế nào lại có thể là một ""Tô Mộc"" vô sỉ đó chứ?

Đương nhiên không phải.

""Vợ..."" Tô Mộc nhìn Lâm Tri Dịch, không hiểu sao lại liên tưởng đến một con mèo đang giương mắt nhìn.

Lâm Tri Dịch nhìn thấy ánh mắt đó chỉ cảm thấy trong lòng ngứa ngáy, cảm giác tê dại rần rần cũng dần truyền đến từ phía sau, truyền từ dưới huyệt thịt lên thẳng trái tim. Hít một hơi thật sâu, Lâm Tri Dịch dò xét đưa một tay ra chống sau lưng, sau đó châm rãi nâng cái mông lên, ói ra một đoạn dươиɠ ѵậŧ béo mập nhưng cứng rắn đó, nhìn ánh mắt của Tô Mộc dưới người hơi run rẩy, một giây tiếp theo liền ngồi xuống không chút do dự, nuốt dươиɠ ѵậŧ nhạy cảm lại ngoan ngoãn đó vào một lần nữa...

""Ư a~"" m thanh của Tô Mộc rất nhỏ, nhưng ngón tay lại bấu chặt vào drap trải giường cứ như muốn xé rách drap trải giường ra vậy.

""Gọi anh đi..."" Lâm Tri Dịch cúi đầu hôn một cái lên ánh mắt của Tô Mộc.

""Lâm Tri Dịch ư a~ Vợ, ưm~ Thầy ơi, a a..."" Tô Mộc ngoan ngoãn há miệng kêu, một hồi kêu vợ, một hồi kêu thầy, một hồi lại trực tiếp gọi tên của Lâm Tri Dịch.

""Em tên gì?"" Lâm Tri Dịch nhân lúc Tô Mộc đang mê mệt trong du͙© vọиɠ, ánh mắt mê mang, bỗng nhiên mở miệng hỏi.

""Tô, Tô Mộc..."" Tô Mộc qua loa trả lời: ""Ư a, ưm a~ Thoải mái quá, ưm a~ Vợ, Lâm Tri Dịch, thầy ơi~ Thầy...""