Chương 53

Giang Lạc quan sát ánh mắt bọn họ, thần sắc của Lục Hữu Nhất và Samuel tự nhiên, ánh mắt rối rắm, lúc này cậu mới yên tâm: “Mấy cậu có quần áo không?”

Samuel lập tức giơ tay lên: “Tôi có một cái áo khoác.”

Giọng nói đặc khẩu âm khiến vẻ mặt Giang Lạc bình tĩnh lại: “Cho tôi mượn mặc với.”

Samuel lấy một cái áo khoác trong ba lô ra rồi ném cho cậu. Giang Lạc đón lấy, lúc nhấc tay áo cũng bị kéo lên theo. Vòng eo đầy đặn khiến bão bình luận nổ tung lần nữa.

Giang Lạc mặc áo khoác vào, kéo khóa. Lục Hữu Nhất hỏi: “Ê Giang Lạc, sao ông thành ra thế này vậy?”

[Á à, thì ra tên anh trai là Giang Lạc.]

[Bạn cùng lớp với hai anh trai ngố tàu kia hả? Thế tui biết rồi, đại học Bạch Hoa đấy.]

[Tui vừa xem video trên không rồi, sinh viên đại học Bạch Hoa giỏi lắm, đứng bét là đội Lục Hữu Nhất và Samuel, tuy nhiên tốc độ của hai người cũng thuộc loại trung bình, thuận tiện hỏi một câu, trường này nhìn mặt tuyển sinh hả?]

Khán giả trong phòng phát trực tiếp của Giang Lạc nghe được tin cũng chạy sang xem trực tiếp của Lục Hữu Nhất và Samuel.

[Phắc phắc phắc! Anh trai xinh đẹp và Kỳ Dã ổn chứ? Mắt của tôi trợn tròn nhìn bọn họ chạy một vòng rồi biến mất ở phía sau khu rừng, hú hồn chim én.]

[Máy bay không người lái rác rưởi, ban tổ chức rác rưởi!]

[Hả? Tại sao không thấy Kỳ Dã?]

Bên dưới, sau khi Giang Lạc và hai người Lục Hữu Nhất hỏi xong vài vấn đề, rốt cuộc nhớ tới Kỳ Dã. Cậu xoay người xem xét, một mảnh rừng rậm và dòng suối đen kịt, trong tính huống này thì có là Thiên La thần tiên cũng không nhớ nổi đường về.

Giang Lạc im lặng một lát, ngẩng đầu nhìn về phía máy bay không người lái: “Tôi và Kỳ Dã đυ.ng phải Nhện mặt người, Nhện mặt người đuổi theo tôi còn Kỳ Dã bị treo trên tơ nhện, bây giờ có ai đang xem không? Nếu thấy gì gọi nhân viên công tác giúp chúng tôi với.”

[Thấy được!]

[Đờ mờ nguy hiểm dữ vậy?]

Hiện tại trời quá tối, đường không dễ đi. Ba người tìm một chỗ nghỉ ngơi, Lục Hữu Nhất đưa thức ăn nước uống trong ba lô cho cậu, đồng tình nói: “Sao chuyện xui xẻo gì ông cũng gặp phải hết vậy. Ông nhìn đi, đến ba lô cũng mất.”

Giang Lạc ha ha hai tiếng, xé gói bánh mì hung hăng cắn một miếng: “Tớ cũng muốn biết tại sao chỉ mình tớ gặp ba cái chuyện xui xẻo này.”

Samuel ngồi xổm gặm đùi gà bên cạnh nói: “Đợi qua vòng này chúng ta đi cầu nguyện đi.”

Lục Hữu Nhất vuốt cằm: “Ở Vân Nam có mấy ngôi chùa nổi tiếng lắm. Hay ông đi thắp nhang thử xem có may mắn hơn chút nào không Giang Lạc.”

Cả ba ăn uống chơi bời, Lục Hữu Nhất thậm chí đốt cả lửa trại. Đợi đến lúc trời tờ mờ sáng, ba người lần lượt tỉnh dậy rồi bắt đầu đi về phía mắt trận.

Giang Lạc xác định rõ mục tiêu. Giờ la bàn không còn nên cậu chẳng buồn giả vờ giả vịt làm gì. Giang Lạc tập trung nhìn ánh sáng vàng rồi quyết định kiên trì đi theo nó.

Lúc mới bắt đầu, Lục Hữu Nhất còn nghi ngờ cậu di chuyển bừa bãi. Đến khi được Giang Lạc đưa đến chỗ mắt trận thật, Lục Hữu Nhất không khỏi sợ ngây người: “Sao ông hay vậy Giang Lạc?”

Hắn lờ mờ cảm giác danh hiệu hạng hai từ dưới đếm lên của mình sắp bị lung lay rồi, trong lòng vừa chua xót vừa kích động: “Á đù, chúng ta có phải là nhóm đầu tiên đến mắt trận không?!”

Nhân viên công tác trả lời câu hỏi này: “Đúng, các cậu là nhóm người đầu tiên tới đích.”

Lục Hữu Nhất và Samuel lập tức hoan hô, hai tên đội sổ lâu dài trực tiếp bổ nhào lên người Giang Lạc hung hăng hôn mỗi bên má Giang Lạc một cái: “Đm ông tuyệt vời quá đi!”