Chương 46

Cậu biết lý do ác quỷ phải điều khiển Nhện mặt người rồi.

Là vì đặc biệt khiến cậu buồn nôn.

Kỳ Dã ở bên cạnh nghiêm túc hét: “Nhện mặt người, mày có ngon thì bò về phía tao nè!”

Một sợi tơ nhện từ trên trời phóng xuống, vững vàng bọc chặt Kỳ Dã như một con nhộng.

Giang Lạc mở rộng tầm mắt.

Cậu nhìn chằm chằm Nhện mặt người, cảm thấy mới tháng trước Trì Vưu bị cậu tổn thương căn cơ nhưng rất nhanh đã hồi phục. Không hiểu sao cậu có cảm giác cái chết không những không khiến Trì Vưu yếu đi, ngược lại còn giải thoát hắn khỏi trói buộc nào đó, gia tăng sức mạnh cho Trì Vưu?

Máu chảy ngày càng nhiều, gương mặt và cần cổ sạch sẽ xinh đẹp của Giang Lạc giống tấm vải dính đầy chất lỏng màu xanh. Giang Lạc mím chặt môi, ánh mắt của Nhện mặt người dời xuống bờ môi ngậm chặt của cậu, đôi mắt đen sâu hun hút lộ vẻ hứng thú.

Chết tiệt.

Giang Lạc gần như đã có thể đoán được động tác tiếp theo của Trì Vưu.

Giang Lạc đánh đòn phủ đầu trước. Cậu lập tức há miệng ra, hung hăng cắn đứt lìa ngón tay vừa chạm vào môi cậu của Nhện mặt người.

Khó nuốt, vị máu quá khó nuốt, còn khó ăn hơn cả đồ ăn trong căng-tin trường.

Giang Lạc dằn cơn buồn nôn xuống, khıêυ khí©h cười một tiếng với Nhện mặt người, nhổ ngón tay dính đầy máu xanh sang một bên.

Nhện mặt người chăm chú quan sát cậu.

Ánh mắt đó làm cậu nhớ đến cảm giác bị theo dõi khi trước. Giang Lạc cười lạnh: “Mùi máu của mày thật sự quá thối.”

Nhện mặt người không tức giận, ngược lại sượt qua môi Giang Lạc. Nhện mặt người giống như còn sống, nở nụ cười quỷ dị âm u rồi nói: “Ngươi rất thích hợp làm ổ ấp trứng cho ta.”

Âm thanh của nó khó nghe, giọng nói khàn đặc bén nhọn như tiếng quạ kêu lúc bị bóp cổ.

Quái vật nhện dữ tợn và người đẹp, hình ảnh cổ quái không thể tưởng tượng nổi ấy lại mang một vẻ đẹp kỳ lạ khiến da đầu người tê dại.

Giang Lạc tối sầm mặt.

Tay Nhện mặt người trượt xuống phần bụng của Giang Lạc. Nó nhẹ nhàng ngâm nga một giai điệu nào đó. Giọng hát chói tai khiến bài hát trở nên ấm ách giễu cợt

Nó vui vẻ nói: “Từng quả trứng của ta sẽ tiến vào cơ thể của ngươi.”

“Trong số đó chỉ có số ít mới có thể sống sót, may mắn thì chúng nó sẽ sinh trưởng ở chỗ này hoặc chỗ này của người, càng lúc càng lớn.” Ngón tay nhỏ dài của Nhện mặt người vẽ một vòng tròn trên bụng Giang Lạc, sau đó chậm rãi đi lên: “Cho đến khi ăn sạch nội tạng của ngươi, xé rách bụng ngươi.”