[TG1] Biểu ca đại nhân - Chương 4

"Tiểu Điệp, sao em về sớm vậy?"

Nghe thấy tiếng cửa mở, Trịnh Ân quay lại. Đập vào mắt hắn là Vũ Điệp ngơ ngác nhìn mình, dường như nàng đang thập phần ngạc nhiên.

Hắn chưa kịp giải thích, nàng đã khép cửa rời đi. Tim Trịnh Ân đánh xuống cái tõm, thế nhưng, côn ŧᏂịŧ vẫn như cũ cứng rắn.

Đáng buồn thay, hắn quả là một kẻ kinh tởm. Đã đặt dục ý lên người em họ sống cùng từ nhỏ, nay miệng lưỡi còn càng đắng khô hơn khi bị nàng thấy côn ŧᏂịŧ. Thực sự, rất đáng khinh bỉ.

Trịnh Ân không biết, Vũ Điệp đang phi như bay về phòng, sướиɠ muốn phát rồ. Đây quả là một thu thập ngoài ý muốn, nàng đang thấy cực kỳ hưng phấn!

— Nhưng, nàng vẫn chưa cho Trịnh Ân nếm thử tư vị của mình.

Mèo vờn chuột rất vui - Vũ • phúc hắc • Điệp che miệng cười thích thú.

Nếu để hắn luống cuống một chút, không phải sẽ rất đáng yêu sao? Biểu ca ôn nhu của nàng, thật CMN tuyệt vời!

[Cô bị làm sao vậy, ký chủ?]

"Khụ!" Nghe tiếng Lin vang lên bên tai, Vũ Điệp ho khan một tiếng. Ừ thì, đúng là nàng hơi thái quá rồi.

Đồng thời, khi não muốn vọt lên chín tầng mây, chợt nàng nhớ ra một sự kiện hết sức quan trọng. Theo như nguyên tác, Trịnh Ân vì yêu Ngu Vy nên đánh thuốc muốn ngủ cùng cô ta. Khi Ngu Vy đang vì xuân dược mà lột quần áo hắn, Tôn Hoằng lao như bay vào phòng, bế cô ta theo kiểu công chúa mà rời đi. Không biết nam nữ chính có trải qua một đêm đáng nhớ hay không, chỉ là sau đó thanh danh Trịnh Ân hoàn toàn thối rữa. Đó chính khởi đầu cho chuỗi ngày u ám của Trịnh gia. Vũ gia thân cận, dĩ nhiên cũng xấu mặt không kém.

Trịnh thiếu vì yêu đương thèm khát mà đánh xuân dược bạn gái của Tôn thiếu - Nghe thật dơ bẩn.

Sự kiện đó là vào tầm cuối tháng tư, mà hôm nay đã là ngày hai mươi lăm. Cũng sắp rồi, Vũ Điệp trầm ngâm. Trịnh Ân nhìn là biết rằng sẽ không bày ra sự việc nhảm nhí này. Dù mới gặp hắn hơn một tuần, nàng vẫn rất tin tưởng nhân cách của hắn.

Ngu Vy, là cô ta!

Ngày kia có buổi party do bạn thân Tôn Hoằng - Diệp Khúc Mặc được tổ chức. Ngu Vy dù nghèo nàn nhưng nhờ bạn trai nên vẫn được tới, nghe thật giống kỹ nữ túm quần kim chủ. Nhất định là hôm ấy xảy ra việc trên, Vũ Điệp dùng bút mực đỏ đánh dấu một cái.

Nàng cắn cắn đầu bút, vẻ mặt trầm ngâm. Thấy cổ họng khát khô, nàng liền quyết định xuống dưới lầu.

Và nàng gặp Trịnh Ân đang loay hoay ở cầu thang.

"Biểu ca." Nàng gọi khẽ, và hắn giật mình quay lại.

"Tiểu Điệp." Lúc này Trịnh Ân đã ăn mặc chỉn chu, tay cầm ly sữa nóng. Hắn phá vỡ bầu không gian ngột ngạt cứng ngắc, lên tiếng, "Anh định mang sang cho em."

"Em cảm ơn." Vũ Điệp cong khoé mắt mỉm cười, "Anh có thời gian không, em muốn trò chuyện với anh giây lát."

Đồng thời, nàng gọi giật Lin:

"Gái, cho tôi xin chỉ số tình cảm của Trịnh Ân!"

[Như này... là vi phạm, ký chủ.] Hệ thống chần chừ.

"Tôi không nói, cô không nói, chẳng ai biết cả." Vũ Điệp nhún vai, "Làm ơn đó Lin, nếu cô muốn sớm có tϊиɧ ɖϊ©h͙ thơm ngon."

Nghe đến đây, Lin lập tức báo cáo:

[Giá trị tình cảm của đối tượng thu thập tϊиɧ ɖϊ©h͙ với ký chủ là: 55 điểm.]

Vậy là cũng đủ rồi. Vũ Điệp nhoẻn miệng cười, ý vị đầy gian manh.

"Anh, chuyện là..." Trịnh Ân và Vũ Điệp đối diện nhau ngồi trên sofa. Nàng mở lời trước, thoáng vẻ ngần ngừ, "Lúc nãy..."

"Em cứ nói thẳng, Tiểu Điệp." Hắn cắt ngang, đầu cúi gằm.

"Lúc nãy khi đang... xem phim người lớn, anh đã gọi tên em?" Nàng hít một hơi thật sâu, nghiêng đầu.

Trịnh Ân càng cúi đầu thấp hơn. Lâu sau, hắn khẽ nói:

"Anh xin lỗi."

Vũ Điệp thở hắt ra một hơi. Dường như bộ dáng của nàng hơi đáng sợ quá, làm doạ sợ hắn. Nàng liền mỉm cười ôn hoà, vô thanh vô tức tiến gần về phía Trịnh Ân. Khi hắn ngẩng mặt thì đã thấy ánh nhìn sóng sánh ý cười của Vũ Điệp, cùng thần thái dịu dàng khiến tim hắn loạn. Trịnh Ân hít sâu một hơi, ngửi được mùi cơ thể thơm ngát của thiếu nữ.

"Em không tha thứ cho anh cũng được, vì hành vi này cũng thật đáng sợ." Trịnh Ân khàn giọng, "Nhưng anh vẫn phải nói, Tiểu Điệp, anh nghĩ là mình thích em rồi."

"Không sao, anh không cần tự trách, Trịnh Ân." Nàng lắc đầu, đặt tay lên tóc hắn. Vũ Điệp híp mắt, "Vì thật tình cờ, em cũng thích anh!"

Trịnh Ân ngẩn người, nhìn nàng chằm chằm. Được nước lấn tới, Vũ Điệp tiếp tục:

"Từ nhỏ đến giờ, rất lâu rồi. Em vẫn luôn để ý đến anh, chỉ là anh không biết mà thôi." Nàng cụp mắt.

"Trịnh Ân, em không ghê tởm anh." Nàng ngẩng đầu, "Làm sao có thể ghê tởm một người bản thân thích thầm từ khi biết nhận thức?"

Trịnh Ân mở mắt thật lớn, có thứ gì đó tựa hồ vỡ oà trong trí não hắn. Như chùm pháo hoa đánh vào lòng, hắn thấy cả linh hồn tựa chìm vào niềm hân hoan. Cả đầu Trịnh Ân ong ong, những lời tiếp theo của Vũ Điệp, hắn chỉ nghe loáng thoáng thấy.

"Vào sinh nhật lần thứ mười tám này của em, em nhất định sẽ thoả mãn du͙© vọиɠ của anh." Nàng vẻ mặt nghiêm túc, "Em sẽ làm tròn bổn phận của người bạn gái."

"Nhưng trước hết... đũng quần anh vẫn phồng quá."

Trịnh Ân thấy khuôn miệng ướŧ áŧ của Vũ Điệp lại gần mình, ngũ quan tuấn tú bỗng chốc bừng lên.

[Ký chủ, tình cảm của đối tượng thu thập tϊиɧ ɖϊ©h͙ đã tăng thành 62 điểm!]

_

Chương sau có thịt vụn, các cô hãy vote nhiệt tình để chương mới sớm ra mắt nha :3