Chương 26

Anh tận mắt nhìn thấy nhóc quỷ trước mặt anh bám nhầm người, ghé vào sau lưng thư ký của anh, bộ dạng rất chi là phấn khích.

Ngủ chung trên một chiếc giường nhiều ngày như vậy.

Còn có thể bám nhầm người.

Diêm Hạc trầm mặc, bỗng nhiên gọi tên thư ký kia: "Đỗ Chính."

Giọng nói của anh rất nhẹ, sắc mặt nhìn không ra cảm xúc gì, nhưng lại khiến cho mấy thư ký trong thang máy trong lòng giật thót một cái, còn tưởng rằng đêm nay ở đâu đó có sai lầm phát sinh không được xử lý tốt.

Trong lòng Đỗ Chính tuy rằng cũng lộp bộp, tim đập lỡ nhịp luôn rồi, nhưng vẫn ngẩng đầu lên đáp lại: "Vâng Tổng giám đốc Diêm, có chuyện gì vậy?"

Cũng may Diêm Hạc chỉ hỏi mấy vấn đề về lịch trình ngày mai, không quá khó để trả lời.

Đỗ Chính thở phào nhẹ nhõm, lần lượt trả lời từng câu theo lịch trình đã sắp xếp sẵn.

Lúc Đỗ Chính trả lời, Mộ Bạch mới nhận ra rằng mình treo nhầm người.

Cậu quay đầu lại, phát hiện mục tiêu mới của mình đang đứng ở một bên khác, sắc mặt trước sau như một vẫn dáng vẻ lạnh lùng, nhưng Mộ Bạch lại cảm thấy sắc mặt mục tiêu mới giống như lạnh hơn bình thường nhiều chút thì phải.

Mộ Bạch vội vàng từ trên người Đỗ Chính nhảy xuống, một lần nữa bám ở trên người mục tiêu mới.

Lần này chắc chắn bám đúng người.

Nhóc quỷ thở phào nhẹ nhõm.

Thư ký báo cáo hành trình xong nhìn sắc mặt ông chủ nhà mình đã dịu đi, cũng thở phào nhẹ nhõm.

Đêm đó trở về, Mộ Bạch phát hiện mục tiêu mới của cậu thật sự sinh bệnh rồi.

Vào ngày thường, khi mục tiêu mới ngủ đều sẽ nằm thẳng trên giường, hai tay đan nhau đặt ở trước bụng, ngủ trong một tư thế cố định.

Nhưng đêm nay mục tiêu mới của cậu lại dùng một tư thế nằm nghiêng người để ngủ.

Mộ Bạch nhìn người đàn ông quay lưng về phía cậu ngủ, một câu cũng không nói, đèn cũng không tắt, để lại một bóng lưng cho cậu nhìn trọn vẹn một giờ.

Có lẽ là thân thể rất không thoải mái.

Trước kia mẹ của cậu chính là như vậy, mỗi lần sinh bệnh đều quay lưng về phía cậu ngủ, ngay cả ho khan cũng không dám ho ra tiếng cho cậu nghe.

Thuốc mẹ cậu uống rõ ràng là thuốc tốt nhất nhưng đêm nào mẹ cũng thấy rất khó chịu, phải nằm nghiêng thì mới có thể thở ra được, và ngủ yên giấc hơn.

Nhóc quỷ mím môi, nhìn bóng lưng người đàn ông phía trước, cậu cũng không nói lời nào, trong mắt hạnh tròn xoe tràn đầy lo lắng.

————

Đêm hôm sau.

Tấm rèm cửa sổ sáng màu nhẹ nhàng lay động, như thể là bị gió đêm thổi qua.

Người đàn ông trở về sớm đang ngồi trên ghế sô pha, trên tay là một cuốn sách, anh lật qua một trang, nhận ra hơi thở mát mẻ khác thường cách đó không xa.

Anh mặc một chiếc áo cổ cao màu đen, dựa vào sô pha, đôi chân dài bắt chéo chồng lên nhau, càng lộ rõ hình thể vóc dáng vai rộng chân dài.

Khi nhận thấy sự mát lạnh, Diêm Hạc hơi ngước mắt nhìn đồng hồ trong phòng khách.

Đồng hồ chỉ mới hơn tám giờ.

Cũng không biết nhóc quỷ kia sớm như vậy tới đây là muốn chơi cái gì.

Khóe môi Diêm Hạc hơi nhếch lên, chờ nhóc quỷ kia tò mò bay tới bên cạnh anh thò đầu nhìn xem cuốn sách tối nay anh đang đọc.

Nhưng không bao lâu sau, động tác lật trang sách của Diêm Hạc dừng lại, anh không ngẩng đầu lên, đôi mắt đen hơi rũ xuống nhanh chóng trở nên lạnh lùng.

m khí tản mát ra cách đó không xa khác hẳn với những âm khí trước đó, âm khí tràn ngập lúc này toát ra mùi hôi thối nồng nặc.

m khí trên người nhóc quỷ không phải mùi vị này.

m khí trên người nhóc quỷ càng giống như một khối thạch hoa quả trong suốt, lạnh lẽo nhưng rất sạch sẽ, không có bất kỳ mùi khó chịu nào.