Chương 4.2: Cùng ngâm thảo dược

Lộc Triều đến đây liền cảm giác cả người bình thường trở lại.

Thôi thì coi như khí tiết tuổi già vẫn giữ gìn được đôi chút. Dù sao hắn cũng không hiểu gì, hắn ôm nàng so với ôm heo trong lòng cũng không khác gì nhau.

Ngẫm nghĩ thông suốt rồi, Lộc Triều thuận miệng lừa dối cho qua: “Bởi vì ta…… hôm nay…… ăn…… bánh táo đỏ”

Cho nên ta hóa đỏ.

Đế Túc nhìn sâu vào mắt nàng, Lộc Triều không chút nào sợ hãi mà đối mắt nhìn lại. Hai người đọ mắt trong chốc lát, hắn hình như là tin tưởng rồi.

Hắn cầm quần áo của Lộc Triều lên, thuần thục mà giúp nàng mặc lại chỉnh tề. Sau đó mới bắt đầu mặc quần áo của chính mình.

Lộc Triều lập tức nhắm mắt lại, phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nhìn. Chỉ cần ta không nhìn, liền không có nam sắc nào có thể dụ hoặc được ta.

Đế Túc ôm nàng về phòng đặt trên giường đệm. Lộc Triều vội vàng nói: “Giải chú đi”

Đế Túc lại rũ mắt nhìn nàng. Hàng mi dày như hai rẻ quạt in bóng xuống gò má, chặn đi ánh sáng lấp loáng trong đáy mắt.

Hắn không nói một lời, xoay người thả xuống màn che. Sau đó chính mình cũng nhanh nhẹn leo lên giường, nằm xuống bên cạnh, kéo chăn lên đắp kín cho hai người rồi nhắm mắt ngủ, liền mạch lưu loát.

Lộc Triều: “?”

“Ngươi…… cho ta…… giải chú! Bằng không…… ta gϊếŧ……”

Trong màn trướng tối tăm, chỉ thấy Ma Tôn khẽ nâng tay, hai ngón khép lại, linh lực bắn ra lấp lánh từng đốm sáng nhỏ, hướng đến Lộc Triều đang nằm nghiêng bên cạnh.

Sau đó tiếng nói của nàng liền im bặt.

Lộc Triều: “……”

Được lắm, hòa ly rồi, thực lực ta khôi phục rồi, thế nào cũng phải đuổi gϊếŧ ngươi một trận!

Vì nằm yên không nhúc nhích cả một đêm, thời điểm Lộc Triều tỉnh lại, cả người nàng đã tê rần. Cũng may là chú thuật cấp thấp thường sẽ có hạn chế về mặt thời gian. Qua mấy canh giờ, nàng có thể tự mình cởi bỏ.

Nàng nằm thật lâu thật lâu, mới khiến thân thể đã cứng đờ hoạt động tự nhiên một lần nữa. Vì đã ngâm thêm một lần thuốc tắm, Lộc Triều thoạt nhìn so hôm qua càng có tinh thần hơn. Vết thương sâu hoắm trên người đã khỏi hẳn tám phần, quả nhiên hiệu quả của tiên thảo là không thể khinh thường.

Lộc Triều lại suy nghĩ thêm về đại kế hòa ly của mình, lập tức gọi Xuân Nhi đến: “Người ra tiền viện tìm Ngô quản gia hỏi thăm cho ta, Vân Dao bao giờ mới trở về?”

Xuân Nhi lập tức đáp: “Quận chúa có phải hay không nếu muốn tìm cách ngăn Vân Dao trên đường, làm nàng vĩnh viễn cũng không về được?”

Xem này xem này, Lộc Triều thật cứng họng rồi. Nữ phụ như nàng sao ý tưởng tìm chết lại dồi dào như vậy, mà toàn bộ lại không hề khả thi nổi mới hay chứ!

“Ngươi nhanh đi hỏi thăm đi, việc khác không cần ngươi xen vào!”

“Vâng ạ.” Xuân Nhi lập tức đi nhanh ra ngoài.

Liễu Nhi chải cho nàng một búi tóc kiểu phi tiên nho nhỏ, lại mang lên kim điền hình hoa mẫu đơn bằng hồng bảo thạch, phía sau buộc một dải chỉ vàng thêu hoa đỏ, trông đến là kiều tiếu đáng yêu.

Trên người nàng khoác một bộ áo váy màu đỏ rực dệt song điệp, cài áo bằng đá quý xanh ngọc. Bên hông nàng thắt ngọc bội cùng một chiếc chuông nhỏ được chạm rỗng. Bước đi lay động sẽ vang lên từng tiếng kêu đinh đinh đang đang vui tai.

Đợi một lát, Xuân Nhi liền quay trở lại, bẩm báo cho nàng: “Ngô quản gia nói, hôm nay trong phủ đã chuẩn bị đầy đủ yến tiệc tẩy trần. Thiệp mời cũng đã phát đi cho toàn bộ vương công quý tộc An Dương. Nếu không có gì bất ngở xảy ra, hẳn là Vân Dao hôm nay liền sẽ đặt chân đến An Dương”

Quả nhiên, cùng tuyến thời gian trong tiểu thuyết không quá khác nhau.

Rốt cuộc thì chân mệnh thiên nữ của Đế Túc cũng đã đến, xem ra nàng sắp được thoát ly khổ ải rồi.

Lộc Triều vô cùng cao hứng đứng lên. Kể từ khi trọng sinh đến nơi này, đây là lần đầu tiên nàng bước ra khỏi phòng. Nàng đứng ở lầu ba của Trích Tinh Lâu, phóng tấm mắt ra xa, nhìn được toàn bộ cảnh sắc của Ninh vương phủ không sót chút nào.

Đêm qua dường như có một trận mưa xuân rơi xuống, nóc nhà lấp loáng ánh sáng sạch sẽ đến kỳ lạ. Đình viện của Ninh Vương phủ thuần một màu xanh liễu như thịnh cảnh ngày xuân, hoa nở tầng tầng, cành lá sum suê, rường cột chạm trỗ mơ hồ thấp thoáng, mang theo không khí lạnh lẽo thấm vào phế phủ ruột gan.

Nàng ngẩng đầu, ngắm nhìn thành Anh Dương tráng lệ rộng lớn bên ngoài Ninh Vương phủ. Nàng đã rời đi nơi này hơn một trăm năm, không nghĩ đến lúc trở lại cố thổ, thân phận lại bị thay đổi rồi.

“Ta muốn ra ngoài đi dạo một chút.”

Liễu Nhi băn khoăn: “Vết thương của tiểu quận chúa chỉ vừa tốt lên một chút. Hay là người ngồi xe ngựa đi dạo nhé, đỡ phải mệt nhọc vì đi bộ”

Lộc Triều gật gật đầu, lại thu thập một phen, sau đó liền ra cửa.

An Dương thành là đế đô của Ngụy quốc. Hiện tại đây là thành trì có quy mô rộng lớn nhất của Nhân giới. Ngoại thành còn có Hạo Dương đại trận do Lưu Li tiên đô và Đan Hoa Cung hợp sức bài bố, nên tà ma yêu vật không thể tiến vào trong thành. Cường giả lẫn thương nhân từ các quốc gia năm châu bốn bể lần lượt tề tựu đổ về, bởi vậy An Dương lại càng có thể phát triển phồn vinh.

Tuyến đường chính trong thành gọi là đường Trường Nhạc, vắt ngang từ đông sau tây, lại bị một lòng sông chia cắt làm đôi. Trên mặt sông có 24 cây cầu lớn nhỏ, trong đó lớn nhật là Ôn Nguyệt kiều, bề rộng đến chừng ba trượng, trên cầu người qua kẻ lại đông như mắc cửi.

Lúc xe ngựa đi ngang qua Ôn Nguyệt kiều, Lộc Triều xốc mở màn che, nhìn ra khung cảnh bên ngoài.

Hôm nay phố phường An Dương so với ngày thường càng náo nhiệt hơn. Toàn thể bá tánh đều nghe nói hôm nay sẽ có tiên nhân ghé thăm, vì vậy tất cả đều chạy ra phố, hy vọng chính mắt nhìn thấy phong thái tiên nhân, dính dính một chút tiên khí.

“Người tới đây chính là thiếu chủ của Lưu Li tiên đô, tương lai là Tiên vương đó! Lần này thiếu chủ cùng Vân Dao tiên tử trở về, thật là ghê gớm, An Dương thành chúng ta rốt cuộc cũng có một vị tiên phi rồi!”

“Nghe nói Vân Dao tiên tử là đệ nhất mỹ nhân Lục giới, không biết đẹp đến mức nào nhỉ. Nghe nói Tiên Vương tương lai mới chỉ liếc mắt một cái thì liền nhìn trúng nàng, nhất quyết ngỏ lời cầu thú làm phi?”

“Chắc chắn là so với tiên trên trời còn đẹp hơn! Các ngươi đã gặp qua muội muội của nàng chưa, vị Triều Dương quận chúa của Ninh Vương phủ này, cũng coi như là một mỹ nhân đó, quốc sắc thiên hương khuynh quốc khuynh thành……”

“Triều Dương quận chúa? Không phải vị quận chúa không lâu trước đây đã gả cho con trai thợ săn chứ? Nàng sao có thể so sánh được với Vân Dao tiên tử chứ? Nàng cũng chỉ là phàm nhân mà thôi. Ở An Dương thành, ai mà không biết nàng là tiểu tổ tông nổi danh kiêu ngạo ương ngạnh? Đến chó đi ngang qua cũng bị nàng đá một lần! Ài, đúng thật là báo ứng, bây giờ phải gả cho một tên tiểu tử nghèo, chỉ sợ sau này mất hết mặt mũi không dám gặp ai rồi!”

Lộc Triều: “……”

Nguyên chủ đúng thật là rất kiêu ngạo, nhưng dù gì nàng cũng là vương công quý tộc, chó ven đường thì có can hệ gì đến nàng?

Xuân Nhi nghe không lọt những lời này, định bụng đi xuống quát lớn vài câu, liền bị Lộc Triều gọi trở lại

“Bỏ đi, tội gì phải chấp nhặt với bọn họ?”

“Bọn họ bôi nhọ quận chúa cũng không phải một ngày hai ngày. Những lời đồn này cũng không biết do ai truyền ra?” Xuân Nhi bực bội đáp.

Lộc Triều lại nghĩ thầm. Xem tác phong hành sự ngông nghênh làm càn của nguyên chủ, chắc có không ít người nhìn nàng không thuận mắt đâu.

“Quận chúa nhanh nhìn xem, là cô gia đó!” Liễu Nhi rối rít chỉ vào một bên Ôn Nguyệt kiều. Một đội tuần đêm đang cưỡi ngựa tuần tra, tất cả mặc hắc y cưỡi hắc mã, trông đến là hung thần ác sát, khiến bá tánh bên đường phải nhao nhao tránh xa.

Mà ở trong đó, cưỡi ngựa đi đầu đúng là Đế Túc.

Lộc Triều vừa muốn gọi Liễu Nhi nhanh thả màn che, thì bên kia Đế Túc tựa như cảm giác được. Hắn ngẩng đầu lên, ánh mắt vừa lúc đâm thẳng vào nàng.