Chương 1

Chương 1:

Cố Thấm sống lại.

Khi hắn liều mạng thoát ra từ trong không gian không thể hô hấp, thứ đầu tiên hắn nhìn thấy là mặt trời trên cao, đôi mắt đau đớn làm hắn không thể không nhắm mắt lại, sau khi nhìn rõ hắn mới phát hiện cơ thể mình bị chôn ở trong đất.

Cũng may cấu tạo và tính chất của đất khá tơi, Cố Thấm phế mất nửa ngày mới từ trong đất bò ra, hắn đứng dậy vỗ vỗ bùn đất dính trên người, bốn phía thật yên tĩnh, từng khối bia mộ màu trắng song song đứng lặng, hắn nhìn thấy chỗ mình vừa bò ra cũng có một khối bia mộ, mặt trên trống rỗng.

Rất nhiều hồi ức xông tới, Cố Thấm vô thức sờ sờ ngực mình, hắn nhớ rõ ràng mình đã chết......

Là sống sờ sờ bị người móc tim.

Nhưng mà hiện tại lông tóc của hắn không mất sợi nào, còn sống sót bò ra khỏi mộ, lượng tin tức này nhất thời làm Cố Thấm vô pháp tiếp thu, thế nhueng hắn có chuyện quan trọng hơn cần phải làm.

Sơ mi trắng trên người Cố Thấm vì dính đất mà nhìn rất bẩn thỉu, mái tóc dài lộn xộn rũ xuống, trên đường đi, người qua đường thấy hắn như thế đều vô thức tránh né, hắn không rảnh để ý bọn họ, mà hắn đang kinh ngạc nhìn xung quanh mình các loại kiến trúc hình thù kì quái, còn có mấy chiếc xe không có lốp đang lướt giữa không trung.

Cố Thấm lúc này có dự cảm phi thường không tốt, lúc này trên toà nhà cao tầng có gắn một cái TV LCD thật lớn đang chiếu lập đi lập lại một đoạn video tuyên truyền.

"Escape Game thực tế ảo《 Trò Chơi Kinh Tiếu 》chính thức online! Để chúc mừng trò chơi đột phá mốc năm trăm triệu người đăng ký, công ty đặc biệt mời sáu vị minh tinh cùng người chơi bình thường tiến hành một trận thi đấu giao hữu."

"Oa! Có cả idol Nguyên Hạo Nguyệt của tôi!"

"Công ty game chắc phải dốc hết vốn liếng mới mời được mấy vị minh tinh này."

Những người qua đường khác cũng nhanh chóng bị đoạn video tuyên truyền hấp dẫn, chỉ có Cố Thấm gắt gao nhìn chằm chằm thời gian phía dưới màn hình.

Ngày 7 tháng 4 năm 2118

100 năm...... Ông trời đây là đang đùa giỡn hắn sao?

.

.

Dư Hải Tiên không muốn sống nữa.

Diện mạo của cậu bình thường, vóc người bình thường, chỉ có thành tích học tập là không bình thường, bởi vì trình độ của cậu nát bấy.

Thời điểm bị giáo viên lôi ra phê bình một trận, cậu tức giận đến đỉnh điểm, chỉ hận không thể chui vào một cái động biến mất tại chỗ, sau khi hết tiết cậu hẹn đối tượng thầm mến của mình ở lớp bên cạnh lên sân thượng tỏ tình

Tuy rằng bài kiểm tra thất bại và quyết định tỏ tình không biết có liên quan gì với nhau, thế nhưng Dư Hải Tiên trực tiếp bị từ chối.

"Thật xin lỗi, tôi có người mình thích rồi." Nữ sinh thầm mến cúi đầu, trên mặt có chút bối rối thế nhưng biểu đạt ý tứ cự tuyệt cực kỳ rõ ràng.

Dư Hải Tiên đến dũng khí hỏi một cậu "Người đó là ai" cũng không có, khống chế được giọng mình phát run nói một câu: "Được."

Cậu chạy trối chết.

Nhưng vận xui của Dư Hải Tiên không chỉ có vậy kết thúc, mới vài phút ngắn ngủi trôi qua, bạn cùng bàn bảo cậu lên diễn đàn trường học, thấy một cái topic đang hot.

Thảo luận Kí©h thí©ɧ! Lại có người quỳ gối dưới váy hoa khôi trường chúng ta

5334476

№0 2018-07-20 12:42:14

Tôi thấy rồi, còn chụp ảnh lại, là người của lớp 3.

7264436

№1 2018-07-20 12:43:45

Lầu trên mau gửi riêng cho tôi! Là ai không biết tự lượng sức mình?

4697426

№2 2018-07-20 12:46:19

Tôi không biết cậu ta......

8726875

№3 2018-07-20 12:46:51

Cầu chuyện chi tiết!

8542665

№4 2018-07-20 12:47:25

1

1: nhất, y (giống như), nhĩ (ngươi). Tui nghĩ tương tự như +1

Bạn ngồi cùng bàn hỏi: "Là cậu đúng không? Hồi nãy tôi thấy cậu lên sân thượng."

Dư Hải Tiên không nghe được bạn cùng bàn nói cái gì, cũng không nhìn thấy biểu tình đối phương tràn ngập ác ý cùng đoán mò, topic bị đẩy lên đầu, mỗi học sinh đều có số hiệu, mà cậu thì nhớ rõ số hiệu của đối tượng thầm mến.

Đối phương nói không quen biết cậu.

Này là chuyện dĩ nhiên, nhưng Dư Hải Tiên vẫn cảm thấy mất mát, đặc biệt là khi cậu tỏ tình, đối với đối phương mà nói chỉ là một loại quấy nhiễu.

Ngơ ngơ ngác ngác đến giờ tan học, Dư Hải Tiên để bài thi trong cặp, tất nhiên sau khi về nhà cậu sẽ cảm thấy không dễ chịu, cậu không đi về nhà, ngược lại đi ra tiệm net, cậu đang chơi dở chừng thì bị một cái cửa sổ quảng cáo nhảy ra đánh gãy.

"Đệt! Quảng cáo rác rưởi!" Dư Hải Tiên vừa định tắt quảng cáo thì phát hiện người trong hình là nữ thần Bạch Khanh Khanh của mình, phía trên còn để một dòng chữ.

"Em ở Trò Chơi Kinh Tiếu chờ anh tới nha 〜 " Tuy rằng từ ngữ trong quảng cáo tục không chịu được, nhưng Dư Hải Tiên vẫn bị nụ cười của nữ thần làm điên đảo, mơ mơ màng màng mở giao diện bắt đầu đăng ký.

Từ quán net đi ra trời cũng đã tối, Dư Hải Tiên không thể trốn tránh hiện thực mà đi về nhà, lúc này người đi đường thưa thớt, lúc đi ngang qua cầu cậu tự nhiên dừng lại.

Nếu mình nhảy cầu tự tử —— Dư Hải Tiên ngốc cả ngày đột nhiên nảy ra ý niệm này, cậu dựa vào lan can cúi đầu nhìn xuống nước, bởi vì do trời tối, nước trông như có màu đen, như thể chỉ cần nhảy xuống sẽ bị dòng nước cắn nuốt.