Lâm Trần cũng không hiểu có chuyện gì đang xảy ra, vừa mới gửi hình ảnh của Parker cho Tư Ngang xong thì trên đầu liền xuất hiện một chiếc trực thăng. Sau đó, ông chủ Tư Ngang xuất hiện trước mặt, ngón trỏ của đối phương để ở giữa môi ý bảo Lâm Trần không cần nói chuyện.
Lâm Trần nháy mắt đã hiểu im lặng ngồi chờ ở một bên, đợi ông chủ cúp máy Lâm Trần mới hỏi: “Tư tổng, sao anh lại đến đây?”
Tư Ngang nhìn thanh niên mặt đầy kinh ngạc nghiêm trang nói: “Tới câu cá.”
Lâm Trần nhìn bồn cá mình câu vừa định mở miệng lại nuốt trở vào, không đúng, này câu cá không phải câu cá theo nghĩa đen.
Lâm Trần suy nghĩ một chút liền hiểu, nở nụ cười trong lòng hiểu rõ mà không nói: “Tư tổng câu đến cá lớn mà mình vừa lòng sao?”
Tư Ngang gật đầu, thật sâu nhìn Lâm Trần nói: “Cậu đã giúp tôi một chuyện lớn.”
Tư Ngang tưởng Lâm Trần sẽ tiếp tục hỏichuyện lớn gì?
Kết quả Lâm Trần lại nói: “Có thể giúp Tư tổng là được, đây là vinh hạnh của tôi.”
Câu trả lời của Lâm Trần thật ngoài dự kiến của Tư Ngang, lời khách sáo như thế Tư Ngang nghe được nhiều chỉ có lúc này đây là nghe được vui mừng nhất.
“Phải không? Kia vừa lúc, tôi còn có rất nhiều việc muốn mời cậu hỗ trợ.” Tư Ngang nói.
“Chuyện gì?” Lâm Trần là một người bình thường nên trong lòng có chút thấp thỏm, cậu cũng không muốn bị liên lụy đến đại chiến đoạt quyền của Tư gia.
Tư Ngang nghĩ nghĩ nói: “Dạy tôi làm bánh bao, xào rau, viết chữ, chữ có khó học không?”
Khụ, nguyên lai là giúp như vậy?
Lâm Trần hơi đỏ mặt một chút, cảm giác mình đem đến rất nhiều phiền toái cho người ta, Lâm Trần chân thành mà sám hối nói: “Thực xin lỗi, đều do tôi tự cho là thông minh……”
Sấu kim thể là cách viết làm nhiều người luyện viết đến què tay đấy chắc có thể có chút khó học.
“Không có việc gì, cậu làm rất tốt.” Tư Ngang đánh gãy Lâm Trần nói.
Nhờ phúc Lâm Trần mà lần lên hot search này của Tư Ngang không phải bị mắng vì mặt trái tin tức. Ấn tượng của cư dân mạng đối với Tư Ngang thật không tốt, trước kia mỗi lần xảy ra chuyện đều là nghiêng về một phía rất ít có người kiên định vì Tư Ngang nói chuyện.
Mà lực ảnh hưởng của bài viết do streamer du lịch viết rất lớn không thể nói là ngăn cơn sóng dữ nhưng ít ra đã mang đến một số lớn người ủng hộ cho Tư Ngang. Tư Ngang không không thể không xem xét lại bản thân, hình tượng trước kia của mình có phải quá mức xấu xa hay không ngạnh? Cho tới nay Tư Ngang chỉ biết biểu lộ sự mạnh mẽ, bá đạo của bản thân lại không thể hiện một mặt mềm mại cho mọi người thấy. Cuối cùng ngay cả người thân cận nhất là ông nội cũng hoài nghi điểm mấu chốt của Tư Ngang.
Thông qua sự việc trời xui đất khiến này Tư Ngang đã học được yếu thế lấy lui làm tiến cũng là một loại thủ đoạn không tồi.
Lâm Trần vô tình thấy được mỏi mệt nơi đáy mắt của Tư Ngang, đề nghị nói: “Tư tổng, tàu xe mệt nhọc không bằng anh đi tắm rửa một cái rồi nghỉ ngơi sớm một chút?”
Tư Ngang hoàn hồn, gật gật đầu: “Ừm.”
Hai ngày nay Parker chưa thấy được chủ nhân liền híp mắt đi tới cọ cánh tay chủ nhân.
“Parker.” Tư Ngang sờ đầu nó, nói đến cũng là thần kỳ lúc trước là như thế nào lại tin Lâm Trần đến nổi cho phép mang Parker đi. Hiện tại, nhìn đến Parker dựng sào thấy bóng mà khôi phục tinh thần chỉ sợ nguyên nhân không chỉ là trở về dã ngoại? Nhất định cùng Lâm Trần có rất lớn quan hệ.
Lâm Trần nhìn thời gian chắc là không có khả năng đúng giờ ăn cơm, vừa lúc có cá, chờ Tư Ngang vào phòng tắm Lâm Trần lập tức mang bao tay cạo vẩy sát cá, cắt cá thành những lát mỏng.
Trong nồi còn có cháo, để thêm rau cùng hạt bắp là đã có một nồi cháo cá lát nóng hầm hập.
Tư Ngang tắm rửa xong ra tới, Lâm Trần trực tiếp đem cháo đưa đến trước mặt: “Tư tổng, ăn xong ngủ tiếp.”
Tư Ngang ngẩn ra, đang muốn cùng Lâm Trần nói: Cậu không cần lấy lòng tôi như vậy, kết quả Lâm Trần quay đi gọi những người khác: “Cháo nấu xong rồi, mọi người ăn khuya xong rồi đi ngủ.”
“Tới tới!”
“Đêm nay ăn cái gì?”
Mấy người kia đều tập mãi thành thói quen, hiển nhiên không phải lần đầu tiên.
Tư Ngang lúc này mới hiểu được, không phải Lâm Trần cố tình lấy lòng mình, chỉ là nhân tiện: “……”
Tư Ngang cúi đầu uống cháo che giấu xấu hổ, nguyên lai đây là tư vị tự mình đa tình.
Phòng trong xe có hạn, Lâm Trần cảm thấy phòng ngủ hẳn là nhường cho Tư Ngang: “Tư tổng, buổi tối anh ngủ ở phòng ngủ đi, tôi ngủ sô pha.”
Sô pha nhà xe có công năng ráp thành giường ngủ bất quá hơi nhỏ một chút, chỉ thích hợp cho trẻ em ngủ. Lâm Trần cao 185cm, khẳng định ngủ không được thoải mái.
Tư Ngang nhìn lướt qua sô pha, không đáp ứng: “Không cần, sô pha quá nhỏ, không đủ để cậu ngủ.”
“Giường phòng ngủ còn tính rộng dù ngủ hai người cũng so với ngủ sô pha thoải mái.”
“Chúng ta cùng nhau ngủ ở phòng ngủ.”
“Sao được.” Lâm Trần theo bản năng mà cự tuyệt.
Bảo tiêu cũng không đành lòng Lâm Trần ngủ sô pha, chạy nhanh nói: “Lâm Trần, cậu đến chỗ tôi mà ngủ, tôi đi ra ngoài dựng trại ngủ.”
Tư Ngang lập tức phủ quyết: “Không thể đi ra ngoài dựng lều, vùng này không an toàn.” Trong rừng hoang dại động vật rất nhiều, quá nguy hiểm.
Tư Ngang nhìn Lâm Trần nói: “Không cần từ chối, ở bên ngoài không cần để ý nhiều như vậy.”
“Nếu không phải tôi bất ngờ đến cậu cũng không bị mất chỗ ngủ, làm sao có thể để cậu ngủ sô pha.”
Lâm Trần nói: “Anh nói đùa, cả chiếc xe đều của anh mà đâu có chuyện tôi bị mất chỗ ngủ.”
Bất quá nếu ông chủ đã lên tiếng lại cự tuyệt liền có vẻ không biết điều: “Ok, nếu tư thế ngủ của tôi không tốt, nửa đêm anh có thể đem tôi đá xuống giường.”
Tư Ngang biết Lâm Trần ở nói giỡn, thế nhưng phối hợp mà cười cười.
Bảo tiêu đều thực kinh ngạc, trong ấn tượng của bọn họ Tư Ngang là chúng tinh phủng nguyệt(được nhiều người vây quanh), cao cao tại thượng thiên chi kiêu tử(con của trời), không bao giờ cùng thuộc hạ sống hòa hợp được như vậy. Đêm nay lại chủ động mời Lâm Trần cùng nhau ngủ, còn sẽ quan tâm Lâm Trần ngủ đến thoải mái hay không, cho dù là Mạn Địch cũng chưa có đãi ngộ loại này?
Parker đi ra ngoài chơi vài tiếng đã thấm mệt, khi bọn họ nói chuyện thì nó đã dựa vào mép giường ngủ gật.
Lâm Trần nhanh chóng tắm rửa nghĩ tối hôm qua đã gội đầu rồi vì tiết kiệm nước nên đêm nay liền không gội. Tư Ngang hẳn là sẽ không để ý đi?
Tư Ngang đã nằm xuống, Lâm Trần nhìn lướt qua thấy đối phương đã nhắm mắt lại không biết ngủ rồi chưa, Lâm Trần âm thầm nghĩ gương mặt người thừa kế nhà giàu số một này lớn lên thật xuất sắc, mũi cao, vóc dáng ưu việt, dù người đồng tính biết anh là trai thẳng cũng phải bị mê đắm đuối.
Lâm Trần hỏi: “Tư tổng, có thể tắt đèn không?”
Tư Ngang: “Có thể.”
Lâm Trần không dám đυ.ng đến ông chủ của mình nên tận lực nằm sát mép giườn, sau đó giơ tay tắt đèn.
Parker ngủ ở dưới, Lâm Trần nhất thời ngủ không được liền rũ tay xuống chọc lỗ tai Parker. Parker bị phiền đến bực mình, lắc lắc lỗ tai.
Lâm Trần không chịu dừng nén cười không buông tha, kết quả bị Parker cắn ngón tay, trong bóng đêm Lâm Trần không thể nhịn xuống hít một ngụm khí lạnh.
“Lâm Trần, làm sao vậy?” Thanh âm Tư Ngang vang lên.
“Không có gì.” Lâm Trần xấu hổ.
Tư Ngang muốn biết cũng không khó liền cùng Parker cùng cảm giác, nhàn nhạt nói: “Cậu đừng nắm lỗ tai nó, nó liền sẽ không cắn cậu.”
“Ừ……” Lâm Trần xấu hổ đến đầu ngón chân moi mặt đất.
Thức dậy vào 7 giờ sáng ngày hôm sau, Lâm Trần biết rõ Parker tới giờ này sẽ hiếu động, để tránh ồn đến Tư Ngang đang ngủ, Lâm Trần thức dậy sớm mở cửa cho Parker đi ra ngoài.
Sau đó nghĩ xem sáng nay ăn cái gì. Lâm Trần cảm thấy mình không cứu, người nằm bên cạnh là người thừa kế nhà giàu số một tinh cầu, mình lại không cân nhắc cẩm tú tiền đồ như diều gặp gió, mà là bữa sáng ăn cái gì.
Khả năng đây là mệnh của mình là dân làm thuê đi.
Một thân hình cao lớn đi đến bên cạnh, Lâm Trần liền hỏi: “Tư tổng, sao không ngủ thêm chút nữa?”
Tư Ngang ăn mặc áo ngủ, giọng nói lười biếng nói: “Đủ rồi, rất nhiều năm tôi không có ngủ sớm như vậy.”
Lâm Trần một bên rửa rau một bên nói: “Tối hôm qua anh ngủ có ngon không, tôi nằm có ép đến anh hay không?”
Tư Ngang kinh ngạc nhưngvẫn ăn ngay nói thật nói: “Tôi chưa từng ngủ giường nhỏ như vậy, bất quá giấc ngủ chất lượng cũng không tệ lắm.”
Tư Ngang xoay người đi rửa mặt, sau đó ra ngoài tìm Parker. Chờ bọn họ ở bên ngoài đi dạo trở về, Lâm Trần đã làm xong bữa sáng, hôm nay có ông chủ nên bữa ăn thật sự phong phú, có mì trộn mỡ hành, gạo kê cháo, khoai sọ chưng xương sườn, bánh rán trứng gà, chả giò chiên.
Lâm Trần muốn chưng xương sườn, lại làm thêm sủi cảo chưng cùng nhau, bởi vì thời gian có hạn, không có làm nhiều chỉ có một lung đặt ở trước mặt Tư Ngang.
“Hôm nay sủi cảo làm ít, về sau tôi lại làm thêm cho mọi người.”
Mọi người không có ý kiến, nói giỡn đây chính là ông chủ đó có đặc thù đãi ngộ là đúng.
Hơn nữa nhờ phúc của ông chủ, buổi sáng hôm nay ăn ngon hơn phong phú hơn, đều là hình thức mới mẻ chưa từng thấy, bọn họ đã gấp không chờ nổi.
Tư Ngang nhướng mày, việc Lâm Trần làm luôn vượt ra ngoài dự kiến của Tư Ngang nhưng những việc này lại không bao giờ mang đến cảm giác khó chịu. Luôn đúng mực và biết dừng ở điểm mấu chốt nhất.
Tư Ngang gắp một cái sủi cảo chỉ dành riêng cho mình bỏ vào miệng trong đầu còn không có tổ chức ra ngôn ngữ hình dung nó lại tiếp tục gắp cái thứ hai. Tư Ngang ăn trước một đũa thì mọi người mới bắt đầu ăn, tướng ăn văn nhã hơn với ngày xưa nhưng tốc độ lại không chậm.
Lâm Trần thực hiểu biết các đồng sự của mình, trước tiên bày một cái đĩa đầy đồ ăn cho Tư Ngang.
Bảo tiêu nhịn không được nói: “Cái này xốp giòn gọi là gì? Ăn rất ngon.”
“Chả giò chiên.” Lâm Trần nói: “Có vị ngọt cũng có vị mặn, hôm nay làm vị ngọt.”
(Gốc: Tạc gỏi cuốn, nên tui đổi sang chả giò chiên cho gọn)
“Tôi thích ăn bánh rán không ăn qua cái này, ăn thực mềm.” Tài xế phát minh món ăn mới dùng bánh rán bọc chả giò chiên.
Lâm Trần cười nói: “Mọi thứ đều có thể cuốn, lần sau chân giò hun khói cuốn với rau thử xem.”
Tư Ngang một bên ăn, một bên nghe bọn họ nhỏ giọng nói chuyện phiếm, trong đầu hiện lên rất nhiều ý tưởng. Nhớ lại quyết định nửa tháng trước bây giờ nghĩ lại kỳ thật nó là một nước cờ dở nhưng cũng không có sai, nếu không có nước cờ dở đó thì Tư Ngang cũng không nhận ra mình là trẻ người non dạ kiêu căng tự mãng.
“Tư tổng không hợp khẩu vị sao?” Lâm Trần thấy khuôn mặt nghiêm túc của Tư Ngang liền hỏi.
“Không, ăn rất ngon.” Tư Ngang trả lời nói.
Đồ ăn dùng đều dùng nguyên liệu rất bình thường, nhưng khi ăn lại rất ngon cảm giác thư thái trong miệng vẫn còn dư âm, Tư Ngang bất tri bất giác liền ăn rất nhiều, một lung sủi cảo đều bị ăn hết.
“Lâm Trần, cậu đang lo đồ ăn cậu nấu không thể ăn sao? Sao có thể?” Bảo tiêu thấy cậu như vậy liền xen vào.
“Đúng vậy, tôi đã muốn hỏi từ lâu cha mẹ của cậu có phải là đầu bếp không?” Bằng không bọn họ không thể tin được một sinh viên tuổi trẻ còn phải đi học vừa biết nấu cơm lại còn làm được chuyên nghiệp như vậy?
Kỳ thật nào có như vậy khoa trương, bọn họ sở dĩ cảm thấy Lâm Trần chuyên nghiệp là do có sự đối lập ra tới. Khoa học kỹ thuật càng phát đạt người trẻ tuổi biết nấu cơm sẽ càng ít. Lâm Trần nào dám nói thật, đành phải dùng thân thế của nguyên chủ để nói: “Tôi là bị bắt cóc từ nhỏ, vận mệnh tương đối nhấp nhô, trước khi thành niên phải luôn lang thang không có chỗ ở cố định học nấu cơm cũng là vì sống sót.”
Mọi người đầu tiên là khϊếp sợ sau đó lại dùng đồng tình ánh mắt nhìn Lâm Trần.
“Cái gì?”
“Vậy hiện tại cậu tìm được người nhà sao?”
“Hiện tại, vẫn là lẻ loi một mình.” Việc cậu trải qua là có điểm thảm, Lâm Trần vội vàng an ủi mọi người: “Bất quá đều đi qua, từ khi thi đậu Thái Luân đại học cuộc sống của tôi cũng không tệ lắm.”
Đến nỗi người nhà của nguyên chủ, một chữ Lâm Trần đều không muốn nhắc đến.
Chỉ hy vọng nguyên chủ sẽ có vận khí tốt một chút có thể sống lại trong cơ thể của mình ở thế giới bên kia, cuộc sống của mình ở thế giới trước cũng không tệ lắm.
“Cậu là sinh viên của Thái Luân đại học?” Bảo tiêu kinh ngạc hỏi.
Một người có thân thế nhấp nhô như Lâm Trần lại có thể thi đậu Thái Luân đại học, mọi người chỉ cảm thấy Lâm Trần quá ưu tú.
“Lâm Trần, cậu chính là tấm gương của người trẻ tuổi.”
Lâm Trần cười cười cũng không xấu hổ, Thái Luân đại học ở nơi này hẳn là tương ứng với Thanh Hoa, Bắc Đại( đại học lớn nhất TQ), Lâm Trần cũng không tính là giả mạo học bá?
Tư Ngang đã xem qua tư liệu của Lâm Trần nên rõ ràng quỹ đạo nhân sinh cùng Lâm Trần tao ngộ, cũng không phải hai ba câu nói đơn giản như vậy.
Một người bảo tiêu nhịn không được nói: “Cậu có nghĩ tìm kiếm người nhà của mình không?”
“Nếu Tư tổng nguyện ý hỗ trợ……”
“Không cần,” Lâm Trần cảm kích nhưng cự tuyệt: “Nói không chừng bọn họ đã có gia đình mới, mỗi người đều có cuộc sống riêng thì tốt hơn.”
Mọi người còn muốn nói thêm thì Tư Ngang cắt ngang: “Cũng đúng, thời điểm yêu cầu nhất đều không có xuất hiện thì hiện tại đã không cần.”
Người không biết bên trong trái ổi có gì chỉ cảm thấy những lời này không đúng và không thể chấp nhận được nhưng người nói chuyện là ông chủ, bọn họ cũng không dám phản bác.
Lâm Trần phụ họa nói: “Tư tổng nói đúng.”
Ăn qua bữa sáng, các đồng sự xung phong nhận việc đi rửa chén, Lâm Trần lấy ra bút vở, giành giật từng giây mà dạy Tư Ngang viết chữ. Rốt cuộc sấu kim thể không dễ học.
Tư Ngang nghe Lâm Trần giảng giải cho mình đặc điểm của loại cách viết này, cảm thấy hứng thú hỏi: “Đây là cách viết do cậu tự nghĩ ra sao?”
“Tôi chưa từng có gặp qua, thực đặc biệt.”
Đầu bút lông tinh tế lại mỏng nhẹ, rất có lực, một nét sắc bén như kiếm một nén nặng như dùng đao, nhìn vừa đẹp vừa sắc bén.
Lâm Trần: “Là một người gọi là Triệu Cát là một nhà thư pháp sáng chế, ông ấy đã đi về cõi tiên thật lâu.”
“Tôi học thông qua bảng chữ mẫu để lại.”
Tư Ngang cảm thấy rất kỳ quái nói: “Đã có xuất xứ, như thế nào không có lưu truyền rộng rãi?” Tư Ngang không cảm thấy thẩm mỹ của mình rất kém cỏi.
Lâm Trần nghĩ thầm, lưu truyền rộng rãi, không biết nhiều ít ngu nam oán nữ ngày ngày đêm đêm vì nó loảng xoảng loảng xoảng dùng đầu đâm tường. Chẳng qua là nó không phải ở cái này tinh cầu mà thôi.
Lâm Trần: “Khả năng bảng chữ mẫu mà tôi có được là bản đơn lẻ đi.”
Cái này lý do quá sứt sẹo, Tư Ngang mãn nhãn hoài nghi, nhưng cũng không có hỏi nhiều: “Cậu dạy cho tôi sẽ không có chuyện gì đi?”
Lâm Trần gật đầu: “Ừ, nếu một ngày nó có thể một lần nữa được truyền lưu, tôi cảm thấy người sáng tác cách viết này cũng sẽ thực vui vẻ.”
Tư Ngang nghĩ nghĩ nói: “Cậu sẽ không dạy không công đâu, tôi mua bảng chữ mẫu của cậu.”
“Không cần,” Lâm Trần cấp cự tuyệt: “Đây là việc thanh nhã, anh đừng cùng tôi nói tiền, anh chịu học tôi thực vui vẻ, tuy rằng là vì ứng phó.”
Tư Ngang ngẩn ra, nhíu mày nói: “Ai nói với cậu tôi học là vì ứng phó?”
Lâm Trần cười cười nói: “Không phải liền càng tốt.”
“Tuy rằng sinh hoạt của tôi có điểm túng quẫn, nhưng cũng không phải thứ gì đều lấy ra tới giao dịch, như vậy liền không có ý nghĩa.”
Dứt lời, Lâm Trần giật giật tay, hai chữ ‘Tư Ngang’ phong tư trác tuyệt sôi nổi hiện trên giấy, Lâm Trần đẩy về phía Tư Ngang.
“Anh cảm thấy chữ ký này như thế nào?”