Chương 6

Ban đêm, ở phủ của Lục Ân bá tước người một nhà cùng nhau ăn cơm, bỗng nhiên Lục Ân bá tước nhớ tới đứa con trai đang giận dỗi rời nhà bỏ đi, bỏ nhà đi ra ngoài cũng có một tháng còn không chịu ngoan ngoãn trở về nhận lỗi?

Lục Ân bá tước hỏi: “Phu nhân, việc của Lâm Trần sao rồi? Không phải tôi kêu bà đi đón nó về sao?”

Thẩm Thu Nghi ấm ức nói: “Tôi bảo thằng hai tự mình đi một chuyến, bất quá nó cũng không chịu về.”

“Sau lại tôi có tự mình gọi điện thoại khuyên nó, còn cho nó rất nhiều đồ tốt nhưng nó vẫn không chịu, tôi cũng không có biện pháp?”

Lục Ân bá tước mặt âm trầm nói: “Cái thằng không biết tốt xấu!”

Lục Ân bá tước một bên cảm thấy thằng ba tính tình ngoan cố, một bên lại không thể không thừa nhận chuyện rơi xuống nước là do bọn họ xử lý không tốt. Cũng tại Lâm Trần từ trước tới nay đều không ngừng bắt nạt Lục Vô Ưu, chỉ vì muốn đạt được sự chú ý của bọn họ.

Ở trong mắt người của Lục gia, Lâm Trần rất muốn có được tình thương của bọn họ nên Lâm Trần sẽ không có khả năng rời bỏ Lục gia. Bao gồm cả Lục Ân bá tước cũng không tin Lâm Trần thật sự cùng bọn họ đoạn tuyệt quan hệ. Bất quá là dùng loại biện pháp này buộc bọn họ chịu thua thôi, chuyện này tuyệt đối sẽ không xảy ra.

Nhưng Lục Ân bá tước cũng không muốn cùng Lâm Trần xé rách mặt, miễn cho chuyện này truyền ra đi sẽ tổn hại danh dự của phủ bá tước. Việc cần nhất là đón Lâm Trần trở về chỉ có bị niết ở trong tay mới có thể an tâm.

Lục Ân bá tước nhìn về phía con cả Lục Tri Bách nói: “Lúc trước là con oan uổng thằng ba, con không nên xúc động mà đánh nó như vậy.”

“Muốn gỡ nút thắt còn cần người buộc nút, con liền uất ức một chút, mọi chuyện đợi nó trở về lại nói.”

“Miễn cho nó đi nói lung tung ở bên ngoài, nói Lục gia chúng ta làm khó dễ nó.”

Lục Tri Bách lập tức bất mãn nói: “Từ lúc nó trở về đều quậy đến trong nhà gà chó không yên, Vô Ưu ba ngày hai đầu bị nó bắt nạt tới khóc, loại người này còn giữ lại trong nhà làm gì?”

Lục Vô Ưu cảm kích mà nhìn anh cả rồi mở miệng nói: “Em biết anh cả lo lắng cho em nhưng anh ba cũng là người trong nhà để anh ấy vẫn luôn ở bên ngoài cũng không tốt?”

Lục Tri Bách hừ lạnh nói: “Ba mẹ lại không thiếu một đứa con như nó, anh nhưng không muốn làm anh của loại người luôn kiếm chuyện với em của anh.”

Lục Kỳ Niên thật ra rất hy vọng Lâm Trần trở về như thế nào cũng là em trai ruột của mình, Lục Kỳ Niên nhớ rõ khi còn nhỏ quan hệ của hai anh em rất tốt, nếu không phải……

“Anh cả nếu không phải lúc trước là chúng ta sơ sẩy đại ý thì nó cũng không bị người bắt đi, cho dù tính tình của nó đích thực không tốt cho lắm nhưng cũng không trách nó được, không bằng bỏ qua mọi chuyện anh đi đón nó đi, nó nhất định sẽ trở về.”

Rốt cuộc cũng là con của mình tuy Thẩm Thu Nghi đối với Lâm Trần thực thất vọng, nhưng vẫn là hy vọng con trai có thể về nhà: “Tri bách, con liền đi một chuyến đi, không cần con xin lỗi chỉ cần trực tiếp dẫn người về là được, về nhà rồi mẹ sẽ dạy lại nó sau.”

Lục Tri Bách không muốn, ước gì Lâm Trần đi luôn không trở về mới tốt, để tránh ảnh hưởng đến bản thân là chủ nhân tương lai của bá tước phủ.

Lục Ân bá tước gật đầu: “Không sai, liền nghe theo mẹ con nói mà làm đi, đêm về tới cha sẽ dạy lại nó.”

Lục Tri Bách không dám cãi mệnh lệnh của cha, trong mắt tràn đầy lệ khí gật đầu đồng ý: “Dạ, thưa cha.”

Sau khi ăn xong Lục Tri Bách đi nhanh rời đi, Lục Kỳ Niên có điểm lo lắng mà đuổi theo: “Anh cả đừng làm tàn nhẫn quá, anh nể tình tình cảm anh em khi còn nhỏ ……”

Lục Tri Bách: “Nó đối xử với Vô Ưu như vậy, chúng ta đối nó còn cần nhìn tình cảm cái gì?”

Lục Kỳ Niên không có lời nào để nói, muốn trách thì chỉ trách bản thân Lâm Trần, nếu đã về thì phải thành thật mà sống, Lục gia cũng không bạc đãi nó, chính là nó lại cố tình muốn so sánh với Vô Ưu.

Lục Kỳ Niên: “Thôi, em mặc kệ, dù sao em cũng không thích nó được.”

Một chiếc siêu xe ngừng ở dưới lầu một tòa nhà chung cư, Lục Tri Bách xuống xe đi lên lầu theo sau là hai người vạm vỡ, đến trước cửa nhà Lâm Trần .

“Gõ cửa.”

Bảo tiêu tiến lên dùng sức gõ cửa, sau một lúc lâu nói: “Đại thiếu gia, hình như bên trong không có người.”

Lục Tri Bách sắc mặt lạnh nhạt, không kiên nhẫn nói: “Đem cửa đá cho ta.”

“Vâng……”

Tòa nhà lâu năm không được sửa chữa nên cửa không rắn chắc, hai bảo tiêu vạm vỡ thay phiên đạp mấy lần liền đá văng.

“Đi vào tìm người.”

Phòng cho thuê vừa nhỏ vừa chật, chỉ một cái liếc mắt một cái liền có thể nhìn hết, bên trong căn bản không có ai cần gì phải tìm.

“Đại thiếu gia, không có người.”

Sắc mặt của Lục Tri Bách khó coi tới cực điểm, quả thực lãng phí thời gian, nhìn thoáng qua thấy ở cửa phòng cách vách có người đang nhìn về phía bên này, Lục Tri Bách lập tức đi qua đi hỏi: “Có biết người ở phòng này không?”

Người nọ vẫn là vị thành niên nên sợ hãi mà lắc đầu, một năm một mười nói: “Không, không quen biết, người đó giống như đã đi ra ngoài hai ngày nay không thấy trở về.”

Lục Tri Bách trầm khuôn mặt, phân phó thuộc hạ: “Đưa cho nó số điện thoại nếu Lâm Trần trở về liền thông báo.”

“Tốt, cái cửa……”

“Tìm người sửa.”

Lục Tri Bách căn bản không cảm thấy mình có cái gì sai, càng không có đem cửa phòng trọ nhỏ để vào mắt, đạp liền đạp, Lục Tri Bách cao ngạo mà đi.

Người Lục gia nghe nói Lâm Trần đi ra ngoài, cũng chỉ có thể mặc kệ.

Lục Ân bá tước: “Tri Bách, khế ước cộng sinh thú của con như thế nào, còn không có kết quả sao?”

Nhắc tới cái này, Lục Tri Bách sắc mặt lại là trầm xuống: “Còn không có, con cảm thấy không cần quá gấp.”

Lục Ân bá tước hiển nhiên không tiếp thu câu trả lời này, nhìn chăm chú Lục Tri Bách hỏi: “Nói thật, con có thể khế ước cộng sinh thú mạnh nhất là con nào?”

Biết con chi bằng cha, Lục Ân bá tước cũng không có cộng sinh thú bởi vì lúc còn trẻ tuổi đã thử qua rất nhiều lần có thể khế ước đến cộng sinh thú mạnh nhất cũng chỉ là một con họ nhà chó có sức chiến đấu bình thường.

Lục Ân bá tước làm sao có thể chịu đựng việc mỗi ngày mang theo một con chó đi ra ngoài xã giao, mất hết mặt mũi, bởi Lục Ân bá tước tình nguyện không cần cộng sinh thú. Có người hỏi thì trả lời do duyên phận chưa tới, này vẫn có thể xem là một loại biện pháp che giấu xấu hổ.

Lục Tri Bách cũng là người kiêu nạo tự mãn trong lòng luôn muốn khế ước sư tử làm cộng sinh thú của mình. Mấy năm nay, Lục Tri Bách định kỳ đều đi rừng rậm phóng thích tinh thần lực nhưng đáng tiếc hấp dẫn tới đều là một ít động vật bình thường, không có một đầu mãnh thú nào care.

Lục Tri Bách càng nghĩ càng giận, cố tình cha mình còn hỏi, đành phải nói: “Cùng cha giống nhau.”

Lục Tri Bách cảm thấy không phải mình sai đều do tinh thần lực của cha không tốt di truyền cho bọn họ cũng không tốt.

Lục Ân bá tước bị con trai chọc tới chỗ đau, trong lòng lão không cao hứng, nhịn nhẫn nói: “Vậy quên đi, này đã là thời đại nào rồi kỳ thật có hay không cộng sinh thú đều giống nhau.”

Lục Tri Bách mãn nhãn âm trầm: “Ừ.”

Chính là người ở xã hội thượng lưu ai không nghĩ muốn có một con lấy đến ra tay cộng sinh thú. Cộng sinh thú của Tư gia người thừa kế Tư Ngang là một con sư tử, đối phương chỉ là mang theo cộng sinh thú ra cửa, lập tức là có thể khiến cho toàn cư dân mận chú ý.

Lục Tri Bách ghen ghét lại hâm mộ, hận chính mình không thể có như vậy địa vị cùng năng lực. Nhưng thực đáng tiếc, hắn chỉ là con trai của một cái bá tước nho nhỏ, hoàng đô nhất không thiếu chính là loại này tiểu quý tộc.

Tước vị chỉ sợ lại truyền thêm hai đời liền không có.

Lục Ân bá tước: “Vẫn là Vô Ưu tranh đua, em con đang ở tranh thủ một con Lynx.”

Lynx sức chiến đấu không yếu cũng thuộc về mãnh thú phạm trù. Nói đến cái này, cha con hai người cùng nhau lộ ra vui mừng biểu tình. Đến nỗi Lâm Trần, bọn họ căn bản không quan tâm tinh thần lực của Lâm Trần, nghĩ đến chắc cùng bọn họ không sai biệt lắm, thậm chí càng kém.

“Nhị phu nhân, có cái tin tức phi thường trọng yếu muốn nói cho ngài, về Tư Ngang.”

“Cái gì tin tức, mau nói.”

“Ngày hôm qua hot search ảnh chụp đều là giả, bài khen cũng là giả, Tư Ngang căn bản là không có rời khỏi hoàng đô, hôm nay có người ở công ty còn nhìn đến Tư Ngang.”

“Xác định?”

“Xác định!”

Tư nhị phu nhân lạnh lùng mà cười: “Hay lắm, nó cũng dám lừa gạt lão gia để xem ta như thế nào vạch trần nó.”

“Trừ bỏ cái này, còn có khác chứng cứ sao?”

“Có! Người trong ảnh chụp thân thể tương đối mảnh khảnh, ngón tay cũng thon thả hơn, bọn họ tuyệt đối không phải cùng một người.”

Tư nhị phu nhân: “Đã biết, ta hiện tại liền đi tìm cha chồng, tiếp tục nhìn chằm chằm điểm, có động tĩnh gì lập tức cho ta biết.”

“Vâng, thưa phu nhân.”

Ở trên đường đi rồi hai ngày hai đêm, nhà xe của bọn Lâm Trần rốt cuộc ngừng lại, trước mắt ngừng ở một bải cỏ cạnh bờ hồ. Bọn họ đã rời đi phạm vi của hoàng đô, đi vào vùng ngoại thành có khí hậu tương đối hợp lòng với người thành thị. Gió đêm thổi quét trên mặt hồ nổi lên sóng nước lóng lánh, trong hồ khẳng định có rất nhiều cá, Lâm Trần đã gấp không chờ nổi đặt ghế dựa cùng đèn ở bên hồ muốn suốt đêm câu cá.

Mà Parker đã sớm chạy không còn thấy bóng dáng tăm hơi, bọn họ dựa hai cái đùi căn bản đuổi không kịp đơn giản liền mặc kệ.

Bằng không còn có thể làm sao?

Cái tinh cầu này quan hệ giữa nhân loại cùng động vật vẫn luôn tương đối hài hòa, luật bảo hộ động vật cũng phi thường hoàn thiện, trộm săn tình huống không nghiêm trọng lắm. Cho nên Lâm Trần cũng không quá lo lắng Parker tại dã ngoại sẽ không an toàn, huống hồ Parker cũng không phải ăn chay, năng lực của nó rất mạnh chung quanh hết thảy gió thổi cỏ lay nó đều thực nhạy bén.

Đương nhiên, không đuổi kịp không đại biểu không quan tâm, Lâm Trần lấy ra một cái loa lớn mở âm lượng lớn nhất, hướng trong rừng truyền chính mình ghi âm.

“Parker! Parker!”

“ Mày nghe thấy liền rống một tiếng!”

Bảo tiêu : “……” Tiếp thu thêm kiến thức, nguyên lai đây là tác dụng của loa.

Không bao lâu, đỉnh núi phụ cận liền truyền đến tiếng gầm của Parker, nó đã chạy hơn 3 km.

Lâm Trần an tâm, tiếp tục câu cá, cái hồ này quả nhiên có rất nhiều cá, câu đi lên mỗi một con đều nặng gần 1kg, nghe nói loại này thịt cá thơm ngon ít xương, ăn rất ngon. Ngày mai, Lâm Trần chuẩn bị làm cá hầm cải chua cho mọi người.

Không biết qua bao lâu, đại sư tử đi ra ngoài dạo thở hồng hộc trở về, nó chậm rãi đi đến Lâm Trần bên người nằm bò, nó thăm dò ở chậu để cá của Lâm Trần bốp bốp bốp bốp uống nước. Chậu nước bị nó cố ý làm cho không an lành, đuôi cá bạch bạch mà vỗ, Lâm Trần buồn cười mà lắc đầu: “Mày cũng không sợ mùi tanh.”

Bất quá cá trong hồ giống như không có gì mùi tanh.

Parker chọc cá hình ảnh có điểm đáng yêu, Lâm Trần chụp bức ảnh chia ông chủ: “Ông chủ Tư, hôm nay Parker cũng thực vui vẻ.”

Tư Ngang cong cong khóe miệng trả lời: “Vất vả.”

Lúc này, nhà tổ Tư gia, Tư nhị phu nhân làm bộ lơ đãng ở trước mặt cha chồng nhắc tới: “Tư Ngang, có đoạn thời gian không trở về ăn cơm.”

Tư Phái Thừa: “Nó làm sao có thời gian, hai ngày trước vừa mới mang Parker ra ngoài.”

Tư nhị phu nhân liền chờ này một câu, kinh ngạc mà nói: “Phải không?”

Tư Phái Thừa liếc con dâu thứ hai một cái: “Tất cả mọi người trên mạng đều biết đến, con không biết?”

Tư nhị phu nhân vô tội nói: “Ngày thường con không chú ý tin tức, chính là con nghe một vị công nhân trong công ty nói, hôm nay ở công ty còn nhìn thấy Tư Ngang, chẳng lẽ là con nghe nhầm rồi?”

Tư phái thừa run run báo chí nói: “Đương nhiên là nghe nhầm rồi, nó đã đi ra ngoài từ sớm.”

Tư nhị phu nhân trong lòng cười lạnh: “Này liền kỳ, lỗ tai của con không kém như vậy đi, không được, con phải hỏi một chút để xem nó ở nơi nào.”

Nói liền cấp Tư Ngang gọi video.

Tư Phái Thừa không để trong lòng, vừa lúc hắn cũng tưởng Parker, nhìn xem cũng được.

Đợi hồi lâu, Tư Ngang vẫn luôn không nhận cuộc gọi, Tư nhị phu nhân hừ lạnh một tiếng: “Ba, nó không trả lời video của con, nếu không ba thử xem?”

Tư Phái Thừa thuận miệng nói: “Có lẽ đang vội.”

“Tại dã ngoại có thể vội cái gì, con xem là nó không dám bắt máy.” Tư nhị phu nhân lời này nói không thích hợp lắm.

Tư Phái Thừa rốt cuộc phát hiện khác thường, cau mày hỏi: “Nó vì cái gì không dám bắt máy?”

Tư nhị phu nhân: “Không biết, khả năng việc hôm nay con không nghe lầm, sự thật là nó đang ở hoàng đô?”

“Không có khả năng.” Tư Phái Thừa theo bản năng nói.

“Ba, vậy gọi điện thoại xác nhận một chút, dù sao lại không mất bao nhiêu thời gian, miễn cho con hoài nghi lỗ tai mình bị bệnh.” Tư nhị phu nhân nói.

Con dâu thứ hai là có ý tứ gì? Chẳng lẽ nàng hoài nghi Tư Ngang ở làm bộ?

Sao có thể làm bộ, sư tử trong ảnh chụp chính là Parker, Tư Phái Thừa còn không có già cả mắt mờ đến loại tình trạng này.

Vì chứng minh trưởng tôn trong sạch, Tư Phái Thừa liền gửi tin nhắn cho Tư Ngang hỏi: “Tiểu Ngẩng, con đang làm gì?”

Tư Ngang gửi lại cho ông nội một bức ảnh chụp Parker chọc cá: “Cùng Parker câu cá.”

Tư Phái Thừa: “À, vậy con cùng ông gọi video.” Tư Phái Thừa muốn hoàn toàn nhổ hoài nghi trong lòng.

Thực mau, Tư Ngang liền chủ động gọi lại, thấy ông nội Tư Ngang nở nụ cười với ông nội trên màn hình video: “Ông cũng muốn nhìn con câu cá sao?”

Tư Phái Thừa nhìn bối cảnh chung quanh trưởng tôn xác thật là ở dã ngoại, còn có thể nhìn đến mặt hồ sóng nước lóng lánh.

Tư Ngang cố ý dường như, 360° dạo qua một vòng nói: “Ông nội, hoàn cảnh nơi này thực tốt, cá trong hồ rất mập.”

Tư Phái Thừa cười nói: “Ừ, ông nội thấy được.”

Sau đó lạnh lùng mà liếc Tư nhị phu nhân, tựa hồ đang hỏi: “Con còn có lời gì muốn nói?”

Tư nhị phu nhân không dám tin tưởng, tại sao lại như vậy? Không nên là cái dạng này!

Tư Ngang ở hoàng đô mới đúng, người trên ảnh chụp tuyệt đối không phải nó!