Chương 1.3

“Bán không được vậy đưa đi luân gian vài lần, trở thành cái thịt chậu công cộng, e rằng chịu không nổi mấy tháng.”

Đáy mắt Bạch Hề rốt cuộc có một tia dao động, chịu không nổi mấy tháng sao? Chết nhanh như vậy thật ra cũng khá tốt. Cậu tới tuổi liền bị bán vào Hồng Tụ Chiêu, số tiền bán thân coi như đền đáp công ơn nuôi dưỡng của cha mẹ. Bây giờ nếu có thể mau chóng giải thoát, cũng là hợp ý cậu. Tốt nhất có thể chết, cậu cũng không muốn lại cùng gia đình có bất luận gút mắt gì, cũng không nghĩ mang đến phiền toái cho bọn họ.

Bạch Hề khó được có một chút cảm xúc, nhóm Huấn Giới Sư vui sướиɠ mà liếc nhìn nhau, cứ cho rằng cậu sẽ bởi vì sợ hãi mà phối hợp tại buổi bán đấu giá, vậy mà mắt Bạch Hề lại rũ xuống, một bộ dáng không liên quan mình, phảng phất như người phải chịu đối đãi như vậy không phải chính mình.

Thêm một song tính tiếp theo được bán đi, mắt thấy vưu vật như vậy lại bán không được, nhóm Huấn Giới Sư đều sẽ mất một khoảng tiền thưởng lớn

Vì thế Huấn Giới Sư phía sau không thủ hạ lưu tình nữa, bằng mọi cách cũng phải làm song tính này kêu khóc thành tiếng.

Huấn Giới Sư cầm một cây gậy gỗ mỏng, hình như chày cán bột đã được ngâm xuân dược ba ngày.

Dưới ánh mắt gợn sóng bất kinh của Bạch Hề, gậy gỗ liền nện xuống, bang một tiếng âm thanh giòn giã, âm đế vốn đã sưng đỏ bị hành hạ đến hoàn toàn biến dạng, thậm chí bởi vì lực độ tàn nhẫn mà trở nên tái nhợt, giây tiếp theo liền ửng đỏ giống như máu.

Bạch bạch bạch…… gậy gỗ thô dài tiếp tục hướng tới âm đế tàn nhẫn mà đánh xuống, âm đế đã sớm sưng to bị đánh thành một miếng thịt sưng tấy mềm mụp.

Gậy thô được ngâm xuân dược không chỉ mang lại đau đớn xuyên tim, mà còn có một loại ngứa ngáy trí mạng, rõ ràng bị âm đế, hai cánh môi âʍ ɦộ sưng đến không thể khép được lại điên cuồng kích động, phảng phất giây tiếp theo liền lập tức phun ra dâʍ ŧᏂủy̠.

Theo mỗi một gậy quất xuống, hạ thân Bạch Hề liền trải qua một trật run rẩy không ngừng, rốt cuộc cũng không chịu nổi mà phát ra tiếng rêи ɾỉ, ngón tay căng thẳng nắm chặt, lại vô ích mà rũ xuống.

Hai mắt cậu đăm đăm, ý tứ giãy giụa cũng không có, căn bản không để bụng chính mình bị đối đãi tàn bạo, tốt nhất là có thể ở hội đấu giá này đem cậu đánh chết, còn hơn kế tiếp phải làm thịt chậu ở Hồng Tụ Chiêu.

Nhóm Huấn Giới Sư điên cuồng dạy dỗ Bạch Hề, các khách nhân sôi nổi dừng lại xem đến đỏ mắt, nhưng lại im bặt không ai không nhắc tới việc mua cậu mang về.

Bọn họ đều là ham vui, Bạch Hề đẹp như vậy nhưng lại giống như khúc gỗ, mua trở về cũng chơi không thú vị.

Thấy nhóm khách nhân cảm thấy hứng thú, Huấn Giới Sư thậm chí dùng gậy gỗ nhỏ trong tay trựu hạ hai huyệt non, tức khắc đã ép huyệt đỏ tươi đến cơ hồ muốn nhỏ máu, mất khống chế mà co rút vài cái, giây tiếp theo liền triều phun. Dâʍ ŧᏂủy̠ chảy ra giữa không trung rồi rơi xuống, dính nhớp mà kéo dài thành một sợi chỉ bạc.

Bạch Hề hiển nhiên đã bị đùa bỡn đến cực hạn, các song tính khác bị dạy dỗ như vậy sớm đã mất khống chế theo bản năng mà mở miệng xin tha. Bạch Hề đến lời xin tha đều lười không muốn mở miệng.

Trần Việt ở ghế lô lầu hai không chút để ý mà nhìn lên đài triển lãm, cũng không có ý tứ đi xuống tham dự, nhưng tầm mắt lại vẫn luôn không có dời đi.

Bạn tốt Thẩm Kinh Nghĩa nhìn hắn như suy tư cái gì, nhịn không được hỏi một câu, “Trần thiếu gia, ngươi muốn đem hắn mua trở về sao?”

Hắn biết tình cảnh Trần Việt phức tạp, trong nhà tộc lão không những không nâng đỡ hắn, còn đối với hắn như hổ rình mồi, thậm chí toan tính muốn cho nữ nhân nhà mình làm chính thế của Trần Việt.

Trần Việt uống ngụm trà, “Ngươi nếu muốn, ta sẽ không giành.”

“Cái gì mà cùng ta tranh giành!” Thẩm Kinh Nghĩa không cho hắn tránh nặng tìm nhẹ, việc này không phải là nhỏ, làm thể nào cũng phải hỏi cho rõ ràng.

“Người trong phủ có lên tiếng thúc giục ngươi, cũng không cần mua một người đáng khinh như vậy trở về .” Hắn cho rằng Trần Việt muốn đem song tính kia mua về làm thϊếp nô, nên uyển chuyển mà nhắc nhở một câu,

“Đây là thϊếp nô đầu tiên của ngươi, có thể kiếm một tiểu gia xuất thân sạch sẽ. Song tính bán đấu giá ở Hồng Tụ Chiêu, ngoại trừ gương mặt cái gì không được.”

Trần Việt gật gật đầu, tựa hồ cảm thấy lời hắn nói có đạo lý.

Thẩm Kinh Nghĩa nhẹ nhàng thở ra, nghĩ rằng hắn đã nghe lọt.

Không đợi hắn yên lòng, bạn tốt trước mắt liền đứng lên, thân hình ở cao lớn phủ bóng xuống mặt Thẩm Kinh Nghĩa, hắn đột nhiên có loại dự cảm bất tường.

“Uy……”

“Ai nói ta muốn mang hắn làm thϊếp nô?” Trần Việt không nhanh không chậm mà đi xuống dưới.

Thẩm Kinh Nghĩa càng khó hiểu, đi nhanh vài bước ngăn hắn lại, “Vậy ngươi mua hắn làm gì? Không làm thϊếp nô, ngươi muốn mua hắn làm người hầu sao? không nói, hắn vừa nhìn liền biết không có sức lực, làm không được công việc nặng nhọc."

Trần Việt cười nhẹ một tiếng, cũng không quay đầu lại mà nói, “Ta muốn cưới hắn, làm chính thê của ta.”

Thời điểm Trần Việt đi đến bên người Bạch Hề, cậu đã bị chơi đến mất thần trí, dù ngẩng đầu nhìn về phía khách nhân cũng không làm được.

Giây tiếp theo Bạch Hề đã bị Trần Việt dùng một chân đá ngã xuống đất, dùng chân mà dẫm lên dươиɠ ѵậŧ, ép cho Bạch Hề phải phát tiếng rêи ɾỉ, lại hướng tiểu huyệt đá đá vài lần, Bạch Hề mới hồi phục lại tinh thần.

Bạch Hề ngơ ngác mà nhìn khách nhân trước mắt, khóe môi còn vương nước miếng vì bị đùa giỡn quá độ, lại không có một ý tứ xin tha.

Thậm chí huấn luyện có tố mà sửa đổi khai hai chân, dùng ngón tay bẻ hai môi âʍ ɦộ, làm đế giày lạnh băng càng dễ dàng đem thịt huyệt non mềm dẫm đến biến dạng, chẳng sợ đau nhức đã làm hạ thân cậu run rẩy không thôi.

Trần Việt ánh mắt thâm trầm, nhìn không ra vui buồn, phân phó nói, “Đem hắn đưa đến phủ của ta.”

Hắn chỉ nghĩ tùy tiện cưới một người nghe lời dễ khống chế, phá hỏng những toan tính của tộc lão đến vị trí chính thê của hắn.

Những người được thuộc hạ đưa tới không quá mấy ngày tất cả đều bị Trần Việt đuổi đi.

Hắn muốn một chính thê biết nghe lời lại dễ khống chế, những người gặp hắn vậy mà lại tham lam, nhìn thấy Trần gia giàu có liền nịnh nọt lấy lòng hắn, trong mắt ai cũng đầy dục niệm.

Dù là suy nghĩ chiếm được tiền tài địa vị, hoặc mong được đến hắn sủng ái, đều bị Trần Việt đánh gãy. Đem cả đám người đuổi đi, Trần Việt vốn tưởng rằng sẽ không tìm thấy người thích hợp.

Lại không nghĩ ở thanh lâu sẽ gặp được một bảo bối như vậy, có gì so với một song tính không mong không muốn chỉ một lòng muốn chết càng thích hợp hơn?

Nghe lời, dễ chơi, không có những ý nghĩ không nên có, là một song tính không nơi nương tựa, Bạch Hề vĩnh viễn đều sẽ ngoan ngoãn nghe lời, Trần Việt thậm chí đến giả vờ ân ái với bên ngoài cũng không cần.

Không ai thích hợp làm chính thê của Trần Việt hơn so với Bạch Hề.