Chương 14

Trong phòng chụp CT.

Hộp đèn xem phim phủ đầy phim chụp CT não của Đới Trí Hành, Quý Luân kiên nhẫn kiểm tra và giải thích cho Chử Văn Kỳ.

Sau hơn mười phút, Chử Văn Kỳ cuối cùng mới cảm thấy nhẹ nhõm.

Sau khi Quý Luân ghi lại các biện pháp phòng ngừa để hồi phục sức khỏe trong bệnh án, anh ấy sắp xếp tất cả các ảnh chụp, bệnh án và bản báo cáo xét nghiệm virus, sắp xếp chúng lại và đưa cho Chử Văn Kỳ.

“Mỗi ngày cần quan tâm nhiều hơn đến em trai, theo dõi cậu ấy, duy trì tâm trạng và trạng thái tốt, như vậy sẽ khiến cậu ấy hồi phục nhanh hơn.”

“Đợi khi em và em trai xuất viện, nhớ mang theo báo cáo xét nghiệm virus này và đăng ký với nhân viên y tế trực đêm qua, sau đó thì có thể trực tiếp về nhà, anh không thể tiễn hai em được, bệnh viện đã sắp xếp cho anh một ca phẫu thuật lúc mười giờ rưỡi, anh phải đi chuẩn bị trước.”

Quý Luân kiên nhẫn dặn dò.

Chử Văn Kỳ gật đầu trả lời: “Dạ, em biết rồi, đàn anh, chúng ta đã đồng ý rồi, đợi ngày nghỉ của anh em sẽ mời anh một bữa.”

“Không thành vấn đề.” Quý Luân cười trả lời lại.

“Vậy em đi trước đây, tạm biệt đàn anh.”

“Tạm biệt.”

Trên đường đón Đới Trí Hành xuất viện, Chử Văn Kỳ lấy điện thoại ra và kéo giao diện trò chuyện WeChat xuống phía dưới, chỉ để tìm WeChat của Chử Tinh Vân.

Cô ghim WeChat của nhóm làm việc, biên tập viên và bạn bè lên trên cùng, đồng thời bật tin nhắn không làm phiền trên WeChat của Chử Tinh Vân.

Cứ như vậy mặc dù Chử Tinh Vân gửi tin nhắn, chỉ cần cô không chủ động kéo xuống tìm WeChat, thì hoàn toàn không nhìn thấy tin nhắn mới.

Đúng như dự đoán, có một chấm đỏ trên hộp thoại tin nhắn.

[Thất Thất, đừng nghĩ mẹ phiền phức, con có thời gian thì nên đến thăm em trai thường xuyên hơn, dù sao cũng là thằng bé cứu con mà.]

[Hiện tại thằng bé đang sống một mình trong căn nhà mà thằng bé mua khi mới đi làm, địa chỉ nhà số 1602, đơn vị 2, tòa nhà 16, khu A, địa chỉ Lệ Thủy Hoa Đình, mật khẩu đăng nhập là ngày sinh của thằng bé.]

Đây là tin nhắn Chử Tinh Vân đã gửi cho cô sau khi cô cúp điện thoại của bà vào hai ngày trước.

Trong lòng cô cảm thấy tức giận không thể giải thích được, cô nhanh chóng gõ một loạt tin nhắn vào khung chat.

[Đới Trí Hành bị để lại di chứng, bác sĩ nói cậu ấy không thể sống một mình, lát nữa tôi sẽ đưa cậu ấy đến chỗ hai người.]

Tin nhắn được gửi chưa đầy hai phút, Chử Tinh Vân đã gọi điện thoại cho cô.

“Thất Thất, sao lại xảy ra chuyện như vậy? Di chứng của Tiểu Hành có nghiêm trọng không?”

Giọng điệu của Chử Tinh Vân vô cùng lo lắng.

“Vẫn ổn, đến lúc đó bà có thể xem hồ sơ bệnh án.”

Chử Văn Kỳ không muốn nói chuyện nhiều với Chử Tinh Vân.

“....Thất Thất, phiền con chăm sóc Tiểu Hành một thời gian được không?”

Chử Văn Kỳ im lặng, nói đúng ra thì cô nên chăm sóc Đới Trí Hành.

Nhưng khi cô nghĩ đến tình trạng căn bệnh của hắn, thêm nữa trước đó cô đã chuyển cho hắn 20 vạn, khiến cô gặp khó khăn về tài chính, cô đã hẹn với biên tập viên đăng bản thảo gấp, lúc đó cô cảm thấy rất bất lực.

Thật ra, cuộc sống nghèo khó đối với cô chẳng là gì, trước đây cũng không phải là cô chưa từng trải qua.

Sở dĩ cô yêu cầu đăng bản thảo khẩn cấp này chủ yếu là vì sợ Đới Trí Hành sẽ để lại di chứng và cần rất nhiều tiền để chữa trị.

Suy cho cùng thì cô cũng đã tự hứa với mình rằng cô sẽ chịu trách nhiệm đến cùng.

Thấy Chử Văn Kỳ im lặng một lúc lâu, Chử Tinh Vân nghĩ rằng cô đang im lặng từ chối, vì vậy bà nhịn không được giải thích: “Thất Thất, là như thế này, hôm qua cha con đi công tác rồi, đi kiểm tra dự án hạng mục xây dựng rồi, còn mẹ thì vẫn chưa thoát khỏi các hóa đơn công việc vào tháng trước.”

Đới Quần Kiệt là lãnh đạo cấp trung của Công ty Y, ông sắp nghỉ hưu rồi không nên bận rộn như vậy.

Nhưng ông rất quan tâm các dự án cơ sở hạ tầng, ông luôn nói rằng nếu như cơ sở hạ tầng không tốt thì người dân sẽ cực khổ, nên ông phải tự mình làm.

Mà Chử Tinh Vân đã tự mình mở một công ty kế toán để đảm nhận việc kế toán tài khoản của các công ty khác nhau, những ngày tính toán cuối tháng và nộp thuế vào đầu tháng rất bận rộn, có khi bà không về nhà ba đến năm ngày cũng không phải là chuyện lạ.

Bây giờ không có thể đẩy ra, Chử Văn Kỳ chỉ có thể chấp nhận: “Được rồi, tôi biết rồi.”

Sau khi cúp điện thoại, Chử Tinh Vân đã chuyển 50 vạn tệ cho Chử Văn Kỳ qua Wechat.

Bà nói rằng để cô giữ nó dùng nhưng đừng đối xử tệ với em trai.

Chử Văn Kỳ nhìn những dòng tin nhắn màu cam đen, đột nhiên cô tức giận, tức giận và nhấn nút tắt điện thoại.

Một khuôn mặt méo mó đột nhiên xuất hiện trên màn hình đen.

Chử Văn Kỳ vô cùng sợ hãi.

Nhưng ngay sau đó cô nhận ra rằng đó là một khuôn mặt xấu xí được tạo ra bởi sự ghen tị của chính mình.

Cho dù Chử Tinh Vân có nói đừng đối xử tệ với bản thân cô và em trai, cô cũng không đến mức sẽ làm như vậy.

Cô thực sự không muốn thừa nhận mối quan hệ máu mủ này nữa.

Chử Văn Kỳ đi về phía phòng bệnh với tốc độ nhanh.