Chương 38: Lễ Hội Săn Bắn Mùa Thu

Một khoảng thời gian này trong cung trôi qua một cách bình lặng, bởi vì tin Hoàng đế ân sủng Lâm Uyên truyền khắp kinh thành, cung nhân thi nhau lấy lòng hắn, mỗi ngày đều sẽ có một ít người đến tặng lễ, hoặc thăm hỏi.

Khác với Vị Ương cung, Trường Xuân cung trở nên vắng lặng, phượng ấn vẫn luôn ở trong tay Hoàng thượng.

Có người đồn thổi, thực chất việc nạp Mộ Dung Ly chỉ vì bá quan trong triều làm phiền, cầu xin y duy trì con cháu, bệ hạ vẫn luôn một lòng đối với Lâm công tử.

Tin đồn càng truyền càng nhanh, dù Phó Thần có cố ngăn chặn cũng đã muộn, y đã không ra tay chấm dứt mọi chuyện ngay từ đầu, hiện tại tuỳ tiện nói gì, e rằng chỉ dấy lên ngờ vực từ Lâm gia.

Lúc này tại đình đài ngoài vườn Cẩm Tú, bạch y nam tử phong thái thanh lãnh, ánh mắt hờ hửng nhìn lướt qua từng cánh hoa, chốc chốc lại nhấp một ngụm trà, nha đầu bên cạnh vẫn luôn đứng im sau lưng hầu hạ.

Khung hình an tĩnh lại đẹp mắt, khiến cho người đi qua không khỏi quay lại nhìn, đột nhiên giọng nữ chói tai vang lên cắt ngang.

"Người ở trước là ai, tại sao thấy Hoàng hậu nương nương còn không đến vấn án?"

Mấy ngày nay Mộ Dung Ly vẫn luôn ở trong cung không ra ngoài, tin tức lại luôn được nữ hầu thân cận truyền đến, khiến nàng không khỏi phiền muộn. Không phải vì bệ hạ vẫn sủng ái Lâm Uyên, mà chuyện làm nàng thật sự sợ hãi, bệ hạ vậy mà là thụ, bị người ta đè làm không biết bao nhiêu lần.

Không những thế, bệ hạ còn biết nàng đã biết, không phải vì thế lực Hầu gia lớn mạnh, cái mạng này của nàng e là không giữ được rồi.

Mà ở lâu trong cung khiến tâm trí nàng vẫn luôn không được yên, hôm nay mới chọn ngày đẹp ra ngoài cho tinh thần khuây khoả, vẫn đang mãi ngắm cảnh sắc trăm hoa đua nở cả chặn đường.

Đột nhiên cung nữ dẫn đường dừng lại, hình như đang lớn tiếng với ai đó.

Xuất hiện trước mặt là hính bóng nam nhân, dáng vẻ thoát tục xinh đẹp khiến cả đời này có lẽ nàng cũng không thể quên được, dùng hai từ trích tiên tặng cho nam nhân đúng là hơi quá, nhưng người trước mặt đây xứng đáng nhận được.

Tóc đen tuyền nhẹ nhàng phất phơ theo làng gió, đôi mi dài cong rậm màu mực, che đậy ánh mắt xinh đẹp, lại tô lên nét lười biếng nhã nhặn, khiến người si mê.

Hắn vận một thân bạch y sáng bóng, cùng làn da trắng ngần của công tử ca, eo thon được bó gọn bằng đai lưng, điểm xuyến bên hông bằng mảnh bạch ngọc.

Đôi môi hờ hửng đóng mở, lời nói ra ấm áp dịu dàng.

“Hoàng hậu nương nương? Ngươi đã khoẻ rồi sao? Lâu rồi không gặp.”

Đang chìm đắm bởi nhan sắc của hắn, chợt nghe được giọng nói quen thuộc, sắc mặt nàng nhanh chóng tái xanh, trời thoáng mát tự nhiên sống lưng chuyển lạnh.

Giọng nói ấm áp này khiến nàng không thể nào quên được, tuy đêm đó không thể thấy mặt, nhưng giọng địu như khắc vào trong xương tuỷ, đời này có chết cũng không thể quên.

Suýt chút nữa đã chết bất đắc kì tử trong tay hắn, theo bản năng sợ hãi, bàn chân run rẩy lui về sau nấp sau lưng nữ hầu, lời nói ra không che đậy lo lắng trong lòng.

“A..đa tạ quan.tâm..bổn cung vẫn khoẻ. Nếu nếu như không có việc gì nữa, a Tâm, đi dạo như vậy đủ rồi, ta hơi mệt, xin phép đi trước.”

Lâm Uyên cũng không có hứng thú, cũng như không có thù hận gì với nàng, cho nên cũng không lên tiếng.

Nữ hầu này xem như là người thông minh, nàng nhận ra Hoàng hậu khác thường, không nói gì nữa, khẻ quay đầu trừng hắn sau đó đỡ tay Mộ Dung Ly dìu đi.

Nhóm người đến nhanh đi cũng nhanh, Lâm Uyên lại tiếp tục ngồi thưởng trà, Liễu Huệ đắng đo trong lòng cuối cùng vẫn nói ra.

“Công tử, nếu tâm trạng người không tốt thì cứ nói ra, tuy nô tỳ không giúp được gì cho người, nhưng nói ra rồi cũng sẽ nhẹ lòng hơn.”

Lâm Uyên nhìn nàng khẻ cười hỏi.

“Điều gì khiến ngươi nghĩ rằng tâm trạng ta không tốt?”

Liễu Huệ ngước mắt lên nhìn hắn, sau đó cúi đâu cắn cắn môi, nói ra những suy nghĩ trong lòng mình.

“Xin thứ lỗi cho nô tỳ tội suy đoán chuyện của chủ tử, nhưng dạo này công tử thay đổi thật sự quá lớn, đến nổi nô tỳ nghĩ liệu đây có còn là công tử của nô tỳ không? Tuy hiện tại người như vậy so với trước kia tốt hơn rất nhiều, không còn cả ngày u uất, nhưng điều đó lại khiến nô tỳ không an tâm, có phải người chọn giấu mọi muộn phiền trong lòng, bày ra vẻ ngoài bình tĩnh để không phải nhận thêm sự thương hại từ ai, để Lâm gia an tâm.”

“Mấy ngày nay người ngoài nói công tử long sủng như mây, đó là vì họ không biết, nhưng Liễu Huệ sao có thể vô tri như họ. Tin đồn đồn thổi càng nhiều, sắc mặt bệ hạ cho người càng xấu, rõ ràng mọi chuyện còn tệ hơn trước, ít ra lúc đó bệ hạ vẫn còn cảm thấy có lỗi, hiện tại trong mắt chỉ còn là hận ý.”

Lâm Uyên nghe từng lời nói ra từ một tiểu nữ tử chỉ mới 15 tuổi, không nghĩ đến một đứa trẻ lại có thể nhìn thấu mọi thứ như vậy, lới nói ra cũng khiến người phải ngạc nhiên.

Hắn cũng không giận gì việc nàng tự ý dò đoán chuyện của chủ tử, vì dù sao đây cũng không thật sự là hắn.

Chỉ là cười nhạt trả lời.

“Nếu như thế này có thể khiến mọi thứ tốt hơn, vì sao phải cả ngày tỏ ra u uất. Muộn phiền gì đó rồi sẽ giống như tách trà này, bị làn gió thổi đi hơi nóng, dần dần lạnh nhạt, không còn khiến người phải cẩn trọng khi hưởng dụng.”

Liễu Huệ nghe xong, vẫn không hiểu ý hắn muốn nói, đang dự định hỏi thêm, một thái giám cung kính đi đến hướng hắn cúi đầu.

“Lâm công tử.”

Liễu Huệ nhìn thấy vậy, một bước lùi về sau, cúi đầu đứng bên cạnh hắn.

Lúc này Lâm Uyên mới nhẹ nhàng, lời nói không chút gợn sóng vang lên.

“Có việc gì?”

“Bệ hạ nói, ngày mai trong cung sẽ tổ chức lễ hội săn bắn mùa thu, biết Lâm công tử cả ngày trong cung buồn chán, cho nên ngỏ ý muốn hỏi công tử sẽ tham gia chứ ạ?”

Lâm Uyên nhìn về hướng cung điện phía xa, môi cong lên thì thầm.

“Đã đợi không được nữa rồi sao.”

Thái giám chữ nghe chữ không, vẫn không biết được hắn là có ý gì, vội cười lấy lòng hỏi dò.

“Lâm công tử?”

“Được, ngày mai ta sẽ đến.”

Nghe vậy thái giám mới vui vẻ, đầu vẫn cúi gằm.

“Hoàng thượng biết ngài đồng ý chắc chắn sẽ rất vui, vậy nô tài xin lui về, tránh làm phiền đến nhã hứng thưởng trà của Lâm công tử.”