Chương 6: Lén lút

Sau khi chui vào ổ chăn Văn Tiêu vẫn không nhúc nhích, giống như một dã thú ngủ đông đang lẳng lặng mà quan sát con mồi.

Qua một hồi lâu, thông qua hơi thở đều đều của đối phương và tư thế ngủ tự nhiên thả lỏng, hắn phán đoán nàng hẳn là ngủ say.

Để ngừa vạn nhất, Văn Tiêu chống tay lên, lặng yên bò sang, chậm rãi đến gần nàng, mặt của hắn thậm chí sắp chạm vào mặt của nàng, nhưng nàng vẫn không có bất luận phản ứng gì.

Bởi vì lén lút, Văn Tiêu không khỏi có chút khẩn trương, nỗ lực khống chế tiếng hít thở của mình, bàn tay thăm dò đến giữa cổ nàng, cảm nhận được cảm xúc mềm ấm truyền đến, hắn tiếp tục sờ xuống dưới, thành công sờ thấy một sợi dây nho nhỏ.

Văn Tiêu thật cẩn thận nhấc sợi dây lên, sờ thấy viên hạt châu tròn tròn.

Hắn vẫn luôn muốn biết nước linh tuyền của nàng xuất phát từ đâu, nhưng hắn suốt ngày bận bận rộn rộn, căn bản không có thời gian nhìn chằm chằm nàng mỗi phút mỗi giây, mà thời gian rót nước linh tuyền của nàng cũng không cụ thể, có đôi khi vại nước mới dùng một nửa đã được rót đầy, mà có đôi khi đợi đến lu nước đã cạn thấy đáy, hắn thúc giục một tiếng, nàng cũng không lập tức đi thêm.

Mà đợi đến khi hắn đi chẻ hết củi, hoặc nấu nồi cơm, nước đã đầy từ khi nào.

Nếu không thể nắm bắt được thời gian rót nước của nàng, Văn Tiêu liền cẩn thận quan sát đồ vật của nàng.

Bởi vì cần đến hắn dọn dẹp làm việc nhà nên phòng của nàng hắn có thể tự do ra vào, trước kia hắn viện cớ quét tước mà từng tìm tòi nghiên cứu các đồ vật trong phòng của nàng rất nhiều lần, ngay cả xiêm y trong ngăn tủ hắn đều từng lục lọi vài lần.

Tất nhiên là không thu hoạch được gì.

Vì thế Văn Tiêu lại chú ý đến các đồ vật nàng đeo trên người.

Nữ nhân này lười như vậy, ngày thường tự nhiên cũng lười trang điểm, đa số thời gian tóc cũng không thèm búi lên, ngại tóc vướng cũng chỉ tùy tiện tìm cái dây chun buộc lên, ngay cả trâm cài tóc cũng không có một chiếc, trang sức linh tinh như hoa tai vòng tay hiển nhiên một cái đều không có.

Trước kia Văn Tiêu cũng không chú ý tới hạt châu trên cổ nàng, một sợi dây mỏng manh trên cổ hiển nhiên không hề đáng chú ý, nhưng mà chính vào lúc hắn làm việc ngoài đồng trở về uống nước, bắt gặp hình ảnh nàng chỉ mặc mỗi chiếc yếm, khi nàng xoay người, Văn Tiêu mới để ý tới viên châu xanh lam treo trước bộ ngực phập phồng tuyết trắng của nàng. Ánh nắng len lỏi qua khe cửa sổ, chiếu lên hạt châu đó, dường như có thứ ánh sáng lộng lẫy chợt lóe lên.

Văn Tiêu lúc ấy liền lưu ý, hoài nghi hạt châu này chính là mấu chốt.

Nhưng đó là đồ vật nàng đeo trên người, ngày thường đều ẩn dưới lớp xiêm y, hắn không thể dễ dàng lấy ra để nghiên cứu, huống chi nếu thật sự nước linh tuyền xuất phát từ hạt châu này, hắn dò hỏi chẳng phải là rút dây động rừng.

Cũng bởi vì hắn muốn biết rõ ràng nên mới quyết tâm ngủ cùng nàng.

Bằng không biết rõ nữ nhân này thèm muốn cơ thể của hắn, hắn làm sao có thể mạo hiểm đến như thế để ngủ cùng nàng?

Đây gọi là luyến tiếc hài tử thì không bắt được sói.

Cũng chỉ có trong lúc ngủ, nàng mới có thể không hề phòng bị.

Cầm hạt châu trên tay, Văn Tiêu cố nén kích động, muốn xem rõ ràng thêm một chút, nhưng sợi dây hơi ngắn, hắn không thể không cúi gần thêm một chút, gần như sắp chạm vào ngực nàng.

Nguyễn Kiều Kiều đích xác ngủ rất say, cho nên lúc Văn Tiêu giở trò nàng vẫn chưa phát hiện, nàng đang trong lúc ngủ mơ bị hệ thống đánh thức mới biết được mưu đồ của Văn Tiêu.

Tiểu tử này giỏi lắm!

Trước đó hắn luôn đề phòng nàng như mãnh thú, lần này bỗng nhiên đổi ý chấp nhận ngủ chung với nàng, hóa ra là vì thèm muốn nước linh tuyền của nàng!

Chẳng qua Nguyễn Kiều Kiều cũng không hề bất ngờ, bởi vì bất kể ai đều không thích bị áp bức, huống chi hắn còn từng là hoàng tử cẩm y ngọc thực, cho dù không nhớ rõ, nhưng bản tính từ trong xương cốt cũng sẽ không thay đổi, hắn vốn kiêu ngạo, không cam lòng bị nô dịch điều khiển.

Hắn đoán cũng không sai, nước linh tuyền chính là xuất phát từ hạt châu này, là nguyên chủ vô tình đào từ trong đất ra, nàng cảm thấy đẹp nên luôn giữ bên người, về sau gặp được cơ duyên xảo hợp mới mở ra được món bảo bối này, sau đó vất vả cần cù cày cấy, dẫn dắt cả nhà thoát khỏi nghèo khó, bước lên con đường làm giàu.

Nguyễn Kiều Kiều thì ngược lại không thèm quan tâm đến hiếu đạo bất hiếu gì đó, nguyên tắc sống của nàng xưa nay là ngươi kính ta một thước, ta kính ngươi một trượng.

Đôi cha mẹ kia khắt khe khuê nữ, cơm đều không cho ăn còn bắt nàng làm việc, trâu ngựa ít nhất còn cho ăn no cỏ khô không đánh đập, mà nàng mới chỉ nhìn bọn họ một chút mà suýt chút nữa đã bị đánh một trận, nàng không đánh lại đã rất thiện lương rồi.

Nguyễn Kiều Kiều nhắm mắt tiếp tục giả bộ ngủ, nàng cảm giác được khuôn mặt của Văn Tiêu đã gần tới mức sắp chạm vào ngực mình, hơi thở ấm áp của hắn thổi quét qua vùng da thịt trần trụi của nàng, cơ thể cường tráng kia cơ hồ nằm sấp trên người nàng.

Ngay trong lúc Văn Tiêu thử gỡ xuống sợi dây trên cổ nàng, nàng cử động.

Nguyễn Kiều Kiều trở mình, may mắn Văn Tiêu phản ứng nhanh nhẹn tránh đi, nếu không đã đυ.ng vào nàng.

Tuy rằng xuất hiện chút chuyện ngoài ý muốn, nhưng Văn Tiêu vẫn chưa từ bỏ, nàng nằm nghiêng người vừa lúc đối diện với cửa sổ.

Trong phòng không đốt đèn, nhưng bởi vì có ánh trăng xuyên thấu qua cửa sổ chiếu vào, chiếu lên hạt châu trước ngực nàng, Văn Tiêu lại lần nữa có thể nhìn rõ ánh sáng lấp lánh bên trong nó, hắn nhìn chằm chằm càng lâu, càng chắc chắn hạt châu xanh lam này phảng phất có gợn nước nhộn nhạo, phảng phất bên trong có một thế giới.

Hắn duỗi tay muốn cầm hạt châu, lúc này nàng lại cử động một chút, tay hắn vồ hụt, đυ.ng phải bộ ngực của nàng.

Nữ nhân chỉ mặc đồ ngủ, do động tác xoay người khiến cho cổ áo rộng mở, lộ ra chiếc yếm bên trong, tay hắn vừa vặn chạm vào mép yếm, cũng cảm nhận được da thịt của nàng.

Phần da thịt đó trắng bóng tinh tế, dưới ánh trăng càng trắng đến phát sáng, như là đậu hũ vừa mới ra lò, bàn tay ấn một chút, cũng y như đậu hủ nhanh chóng đàn hồi, hắn lại ấn lần nữa, mảng nhũ thịt kia run run rẩy rẩy đong đưa.

Văn Tiêu đột nhiên ý thức được mình đang làm cái gì, cho dù hắn cảm thấy việc này cũng không có gì to tắt, dù sao nữ nhân này thoạt nhìn cũng thực phóng đãng, nhưng có tật giật dễ mình, gương mặt hắn hơi nóng lên, trên trán cũng thấm ra một lớp mồ hôi mỏng.

Bộ ngực của nàng cũng không coi là lớn.

Văn Tiêu thường xuyên mang đồ ăn ra chợ bán, mỗi lần các nữ nhân xung quanh đều chen chúc đến mua. Hắn biết vẻ bề ngoài của mình rất được mắt nữ nhân, hơn nữa đồ ăn hắn bán cũng tươi ngon mới mẻ, tuy bán giá cao mọi người cũng chỉ lẩm bẩm vài câu rồi lại tranh nhau mua hết.

Trong lúc đó có không ít bà cô mượn cớ chọn đồ ăn mà dán sát vào người hắn, hoặc tranh thủ lúc đông người túm chặt cánh tay hắn cọ cọ bộ ngực đầy đặn muốn câu dẫn hắn.

Nhưng Văn Tiêu chỉ cảm thấy ghê tởm, lập tức đứng dậy tránh đi, mà những nữ nhân đó chẳng những không cảm thấy xấu hổ, ngược lại còn dùng mấy lời ướŧ áŧ trêu chọc hắn.

Nhưng hắn muốn kiếm tiền sẽ không thể tránh được phải giao tiếp với mọi người, bởi vậy, Văn Tiêu luôn nói với người ngoài rằng mình đã cưới vợ, còn thể hiện bộ dạng tình thâm như nước, sủng thê vô độ.